"Ngươi mau trả lời ta, hồng bối chu ngàn năm ẩn thân nơi nào?" Nhạc Trung thấy Thanh Vũ thẫn thờ nhìn mặt đất, không nói lời nào, đoán nàng đang suy nghĩ, trong lòng không khỏi đắc ý, liên tục hỏi vài lần, rốt cuộc đưa tối hậu thư: "Ta đếm ba tiếng, ngươi không đáp được thì tôn bạch ngọc thiềm thuộc về ta."
"Ba, hai!" Thanh Vũ vẫn không nhúc nhích ngơ ngác nhìn mặt đất.
"Một!" Nhạc Trung cười hì hì ôm quyền hướng Thanh Vũ nói: "Đa tạ tiểu thư!" Tay cầm lấy ngọc bỏ vào trong lòng.
Thanh Vũ xanh mặt xuống lôi đài, Ngũ Nguyệt ôm ngân kiếm không nói lời nào theo sau lưng nàng, Như Ý dắt lại dây đàn đứt bất động thanh sắc. Một gã sai vặt thay nàng nói: "Đại tiểu thư, người xem người nọ bộ dáng vô lại, vừa rồi hỏi gì cả hắn cũng không biết đáp án, sao người không tùy tiện nói ra một địa danh gạt hắn là được?"
Thanh Vũ nổi giận đùng đùng đi về phía trước, thật vất vả mới nghẹn ra một câu: "Nếu ta nói lung tung ra, tiện nhân kia đi thật thì biết làm sao?"
Như Ý nghe vậy không khỏi phì cười, làm như tự nhủ nói: "Nói trắng ra là, trong lòng còn thương người ta..." Thanh Vũ làm như không nghe tiếp tục bước nhanh, Ngũ Nguyệt sắc mặt càng thêm lạnh như băng phủ một tầng hàn sương.
Nói đến Lâm Lang, xúi giục Nhạc Trung hỏi ra câu kia thì tim muốn nhảy tới cổ họng, thế nhưng kết quả khiến người ta thất vọng, không thể ngờ oan gia kia lại cứng đầu như vậy, tình nguyện để trân phẩm bạch ngọc thiềm rơi vào tay người khác cũng không chịu lộ ra nửa từ, thế này biết làm sao bây giờ? Có thể dùng biện pháp gì mới có thể dụ nàng nói ra hành tung của hồng bối chu đây?
Trong lòng Lâm Lang bất an phiền toái, nhưng lúc này cũng chỉ có thể nhanh chóng gặp Thanh Vũ, lặng lẽ theo họ, sau đó tìm cơ hội khác hỏi thăm nơi hồng bối chu sống. Nàng biết ba người kia võ nghệ cao cường, cho nên chỉ có thể xa xa đi theo phía sau, nghe không rõ mấy người kia nói chuyện, đang buồn lo nhìn xung quanh bỗng nhiên có người chụp lên vai, bên tai truyền tới tiếng kêu: "Cô nương! Hóa ra cô ở đây!"
Âm thanh này thiếu chút nữa làm điếc lỗ tai Lâm Lang, ngay cả đám Thanh Vũ cũng không khỏi quay đầu nhìn lại, Lâm Lang cả kinh bịt mặt quay đầu trốn, thế nhưng bị người nọ nắm cổ tay ồn ào nói: "Cô nương à, cô đừng đi, ta không có ác ý! Ta đặc biệt tới tìm cô cảm ơn." Nhạc Trung nhoẻn miện cười nói, Lâm Lang đành phải che mặt thấp giọng nói với hắn: "Nơi này...nơi này nhiều người ồn ào,chúng ta tìm nơi khác nói sau đi." Vừa nói vừa dùng lực kéo hắn đến một góc tránh ánh mắt mấy người kia, thế này mới lạnh lùng nói: "Ngươi có việc gì thì nói mau đi."
Nhạc Trung vội chấp tay cảm tạ, cười hì hì lấy trong lòng ra mười lượng bạc đưa cho nàng nói: "Nhận được cô nương chỉ điểm mới thắng được bạch ngọc thiềm, tiểu sinh không có gì báo đáp, chỉ có mười lượng bạc này thỉnh cô nương vui lòng nhận cho."
Tôn bạch ngọc thiềm kia có giá trị ít nhất cũng mấy ngàn lượng bạc trắng, người này chỉ lấy mười lượng bạc tạ lễ, chẳng khác nào bố thí cho ăn mày, Lâm Lang không khỏi ở trong lòng mắng, nhưng lúc này trên người nàng căn bản không còn bao nhiêu tiền, do dự một lát, nhận lấy bạc, lạnh lùng thốt "Cảm tạ.".
Quay đầu lại muốn đuổi theo Thanh Vũ, đã thấy một bóng người cao cao che trước mặt, nhìn kĩ là Ngũ Nguyệt, Lâm Lang giật mình, thấy Ngũ Nguyệt bước sang bên, phía sau hắn rõ ràng là oan gia kia. Lâm Lang chỉ hận không tìm thấy lỗ chui vào.
Thanh Vũ nhìn thẳng tắp vào mười lượng bạc trong tay Lâm Lang, nhịn không được cười lạnh nói: "Không thể tưởng được, ta thật không ngờ, đường đường đại tiểu thư Tướng phủ lại vì mười lượng bạc mà thông đồng với loại lưu manh ven đường này."
Lâm Lang nhìn góc tường, mặt âm trầm, không nói tiếng nào. Nhạc Trung nghe thấy bị xúc phạm, hét lên: "Ngươi là loại nữ nhân nào? Chuyện ta cùng vị cô nương này, dựa vào cái gì mà ngươi xen vào? Thua chính là thua, ngươi còn không chịu nhận thua à."
Vốn Thanh Vũ không định nói móc Lâm Lang, xem nàng gầy đi nhiều, mặc quần áo thô, phong trần mệt mỏi, đâu còn bộ dáng kim chi ngọc diệp. Trong lòng tuy rằng đau xót nhưng nhìn Nhạc Trung và Lâm Lang thân thiết liền tức giận, ánh mắt chuyển qua mặt Nhạc Trung, Nhạc Trung sợ mà lùi về sau vài bước, nàng nghiến răng nói: "Cút, đừng để ta nhìn thấy ngươi lần nào nữa."
Nhạc Trung liếʍ liếʍ môi, đang định mở miệng, lại bị Ngũ Nguyệt đẩy hắn ra, nhìn Ngũ Nguyệt tráng kiện cao lớn hơn hắn cái đầu, Nhạc Trung nuốt nước miếng, lui về phía sau vẫn không phục nói: "Cô nương, cô chống đỡ trước nhé, ta lập tức gọi người quay lại giúp, cô nhất định phải chờ ta đó!" đang nói bỗng Thanh Vũ lấy trâm cài trong lòng bắn qua Nhạc Trung, trâm cài lên búi tóc hắn, hắn cả kinh té chạy thoát.
Nàng quay đầu, yên lặng nhìn Lâm Lang hồi lâu, Như Ý thức thời rời đi, tuy Ngũ Nguyệt không muốn, do dự một lát cũng gọi tôi tớ theo Như Ý đi nơi khác, chỉ còn lại hai nàng. Lúc này Thanh Vũ mới nói với Lâm Lang: "Trâm cài kia ta tính mua cho nàng, bất quá xem ra nàng không cần dùng tới nữa." Trên mặt Lâm Lang bất động, tâm lại đau như dao cắt, thật vất vả nhịn xuống nước mắt, mặt ra vẻ không hề gì.
Thanh Vũ có chút hụt hẫng, hít vào một hơi hỏi: "Nàng muốn hỏi hồng bối chu ngàn năm ở đâu để làm gì?"
Lâm Lang hỏi lại: "Làm sao ngươi đoán ra được là ta muốn hỏi thăm?"
Thanh Vũ nói: "Ta chỉ một lần nhắc tới hồng bối chu ngàn năm với cha nàng, nếu tìm tới ta hỏi thăm trừ cha nàng ra chỉ còn có nàng, cha nàng đã lớn tuổi, có thể chạy xa như vậy tới tìm ta sao? Không phải cha nàng thì còn có thể là ai?"
Lâm Lang trầm mặc một lát, rốt cuộc nói ra sự tình ngọn nguồn: "Là vì sư phụ ta. Trong cơ thể bà ấy có ma độc cần hồng bối chu mới giải được, nhưng toàn bộ Thanh Phong nhai không ai biết hồng bối chu ngàn năm ở nơi nào, cho nên ta mới đến tìm ngươi."
Thanh Vũ nghe vậy không khỏi cười lạnh: "Nàng biết rõ ta với sư phụ nàng có thù gϊếŧ mẹ, giờ đây còn tới tìm ta hỗ trợ sao?"
Lâm Lang sớm dự đoán được nàng nói thế, do dự giây lát, bỗng nhiên quỳ xuống cầu: "Ta biết trước kia tổn thương ngươi nhiều lắm, sư phụ đối ta ân trọng như núi, việc này liên quan đến tính mạng sư phụ, xin ngươi...xin ngươi nể tình nghĩa chúng ta lúc trước mà giúp ta lần cuối cùng..."
Thanh Vũ thấy nàng như vậy không khỏi rơi nước mắt, vội vàng ôm nàng kéo đứng dậy thấp giọng nói: "Nàng làm gì vậy?" Một đôi tay ôm sát thân thể nàng luyến tiếc buông ra, nhịn đã lâu cuối cùng nhịn không được mà nhẹ nhàng nức nở vài tiếng, kéo tay nàng đi về hướng khách điếm: "Việc này chúng ta chậm rãi bàn lại, về khách điếm trước đã." Mặc kệ nàng có nguyện ý hay không kéo tay nàng xoay người bước đi.
Lâm Lang tránh vài cái cũng không giãy dụa nữa, còn sót lại lý trí nói nàng phải cách xa oan gia, nhưng giờ phút này nàng không còn chút lý trí nào. Một năm qua tưởng niệm khổ sở sớm tra tấn nàng chết đi sống lại, lúc này bảo nàng tiếp tục buông ra chẳng khác nào muốn lấy tính mạng nàng.
Trở về khách điếm gọi vài món ăn, nhìn Lâm Lang ăn như hổ nuốt như sói không hề kén chọn, không hề oán thán, Thanh Vũ không khỏi đau lòng, nhẹ giọng nói: "Ăn từ từ thôi, không lại mắc nghẹn."
Lâm Lang thế này mới ý thức được mình tựa hồ bất nhã, nhẹ nhàng bỏ bát đũa xuống hỏi: "Có phải...cảm thấy ta mất mặt lắm không?"
Thanh Vũ lắc đầu, lại gắp thêm đồ ăn vào trong bát nàng nói: "Ta chỉ đau lòng thôi, đang là phu nhân Thái sư không làm, không nên...không nên ở trên núi tu hành cái gì chứ." Nước mắt không đình lại được mà chảy, tay lại múc bát canh cho Lâm Lang, sau đó mới nâng tay áo lau nước mắt.
Lâm Lang dùng chiếc đũa trạc hạt cơm trong bát, do dự lúc lâu sau, cuối cùng nhịn nước mắt rơi xuống mà nói: "Làm người nào có ai thần tiên khoái hoạt? Huống chi ta còn có sư tỷ." vừa rồi Thanh Vũ còn đau lòng, lúc này lại nghe lời nàng nói mà tức giận, sau lúc lâu cũng không nói ra lời, Lâm Lang ăn uống no đủ xong đứng dậy nói: "Cám ơn Trác cô nương khoản đãi, đêm đã khuya, ta xin phép về phòng nghỉ ngơi."
Lâm Lang chuẩn bị rời đi thì bị Thanh Vũ giữ chặt nói: "Không phải nàng muốn biết nơi ở hồng bối chu sao? Nhanh như vậy đã muốn đi rồi?"
Lâm Lang lập tức quay đầu, kinh ngạc nói: "Ngươi thật sự nguyện ý nói cho ta biết chỗ ở yêu vật kia sao?"
Thanh Vũ không trả lời, lạnh lùng nghiêm mặt mở cửa gọi tiểu nhị thu dọn bát đũa, thế này mới đóng cửa phòng ngồi vào bàn tựa như đàm phán với Lâm Lang: "Ta có thể nói nơi trú ẩn của hồng bối chu, nhưng ta có điều kiện."
Lâm Lang chần chờ nói: "Điều kiện gì?"
Thanh Vũ nói: "Lấy được túi nhện đưa về Thanh Phong nhai xong, nàng phải lập tức chào từ giã sư phụ trở về bên cạnh ta."
Lâm Lang nghe vậy không khỏi suy nghĩ, lát sau nói: "Điều...điều này làm sao được?"
"Sao? Nàng còn muốn sư tỷ nàng sao?" Thanh Vũ mở quạt ra lạnh lùng nhìn nàng: "Nếu như vậy, ta liền lập tức lên Thanh Phong nhai gϊếŧ nàng ta, hoàn toàn chặt đứt ý niệm trong đầu nàng."
"Ngươi! Ngươi..." Lâm Lang nghe lời này tức giận không biết nên nói gì, không thể tưởng oan gia nay lại trở nên cố chấp cuồng vọng như vậy, tuy nói nàng vì mình, nhưng dạng hành vi này chẳng phải đúng như sư phụ từng nói, nàng là yêu vật biến thành, có một ngày sẽ làm việc hại người, huống hồ nàng làm sao có thể cho oan gia nhập vào tu đạo.
Lâm Lang do dự mãi, đành đáp: "Được, ta đáp ứng ngươi, bất quá ngươi cũng phải đáp ứng ta một việc, lấy túi nhện xong ta sẽ tự mình quay về Thanh Phong nhai, trước đó ngươi không thể lên Thanh Phong nhai nửa bước."
Thanh Vũ ha ha nở nụ cười, khép lại cây quạt nói: "Chúng ta một lời đã định, nếu đến lúc đó nàng dám lật lọng, cho dù chân trời góc biển ta cũng tìm được nàng trở về."
Lời này nghe vào tai nữ tử nào khác chắc sẽ vui mừng phát khóc, thế nhưng Lâm Lang nghe mà trong lòng khó chịu, hai tay giữ cái bàn, cắn môi thấp giọng lẩm bẩm: "Đồ oan gia này, sao không biết nặng nhẹ gì..."
Thanh Vũ hoài nghi liếc mắt hỏi: "Nàng nói cái gì?"
Lâm Lang cũng không trả lời, kỳ thật oan gia còn không biết, sở dĩ nàng không dám ở bên cạnh Thanh Vũ chính là bởi vì lo lắng sư phụ tính toán tiên thiên mà tính ra hành tung của nàng, cũng sẽ biết nơi ở của oan gia này, lần này xuống núi cũng bởi vì bệnh tình sư phụ tăng thêm nàng mới dám tìm đến oan gia, nếu người huyền môn biết được hành tung của nàng chẳng phải sẽ bắt nàng đi luyện đan sao.
Lâm Lang hít hơi thật sâu, mới nói: "Số mệnh đã định, mệnh đã định không thể cưỡng cầu, ngươi là đương triều Thái sư, đạo lý này hẳn biết rõ hơn ta."
Đang muốn đẩy cửa ra khỏi phòng, tay bị Thanh Vũ giữ chặt, lạnh lùng nói: "Nếu ngay cả cầu cũng không đi cầu, chẳng lẽ còn chờ ông trời thả việc tốt rớt lên đầu sao?" tay dùng chút lực, kéo nàng vào lòng, đóng chặt cửa phòng, ôm lấy Lâm Lang bỏ vào bồn nước gỗ sớm đã nấu ấm...
---
- Sâu: Mãi mới có chút ngọt ngào an ủi lòng người 😌😌😌