(66)
Tới tận sáng hôm sau, Ngưng Tịnh đã dậy rất sớm, đầu óc cô vẫn còn quay cuồng. Mọi chuyện diễn ra cứ như mơ vậy, nhưng đêm qua ba từ “Anh yêu em” chân thực như vậy, cô hạnh phúc quá tới nỗi ngủ cũng không yên.
Hoắc Thường Nghị không những nói yêu cô, hắn còn nói muốn cả con nữa, cô không có nghe lầm.
Nghĩ tới đây, Ngưng Tịnh cười tủm tỉm đầy hạnh phúc, cô ngẩng đầu lên ngắm nhìn Hoắc Thường Nghị, thấy hắn đang ngủ nên cô vô cùng cẩn thận để không làm cho hắn tỉnh giấc. Lần đầu tiên cô được ngắm nhìn hắn kĩ càng như vậy, trước kia khi cô tỉnh dậy thì hắn đã đi làm rồi. Khoảnh khắc này…sao giống đôi vợ chồng mới cưới thế nhỉ?
Ngưng Tịnh không nhịn được nên đã giơ tay lên chạm vào khuôn mặt đẹp trai của hắn, nhưng ngay lập tức bị hắn bắt lấy cánh tay nhỏ bé.
Hoắc Thường Nghị mở mắt ra, thuận thế xoay người lại đè cô dưới thân:
- Tịnh Tịnh, em đang quyến rũ anh đấy à?
Ngưng Tịnh xấu hổ muốn rụt tay mình lại:
- Anh…anh thức từ khi nào thế?
Không thể nào, nhìn hắn ngủ say như vậy cơ mà, chẳng nhẽ cô đã khiến cho hắn thức giấc sao? Tội lỗi quá đi.
Hoắc Thường Nghị mỉm cười cúi xuống hôn lên trán cô, âu yếm nói:
- Anh thức từ lâu rồi, chỉ là anh không nỡ rời xa em nên mới không rời giường thôi. Tịnh Tịnh, nói yêu anh đi.
Hoắc Thường Nghị một tay vẫn nắm bàn tay nhỏ của cô, đưa lên miệng khẽ cắn từng ngón tay mảnh mai. Ngưng Tịnh cảm thấy nhột nhột, muốn rút tay lại cũng không được. Không thể phủ nhận rằng bàn ngón tay cũng là nơi rất nhạy cảm của cô, vậy mà hắn cứ cắn linh tinh như vậy. Đáng ghét.
Ngưng Tịnh xấu hổ, cô ngước mắt lên nhìn Hoắc Thường Nghị, sau đó lí nhí trong miệng:
- Em yêu anh.
Hoắc Thường Nghị vẫn chưa thỏa mãn lắm, hắn liền cúi xuống phủ trọn lấy đôi môi cô, từng chút một yêu thương cô. Hắn xấu xa trêu đùa cô, bá đạo ép cô phải thuận theo hắn.
Toàn thân Ngưng Tịnh nóng bừng lên, thật xấu hổ khi chỉ một nụ hôn của hắn thôi cũng khiến cho cơ thể cô thành ra thế này rồi. Những ngày tháng sau này của cô phải thế nào đây? Hừm, con sói háo sắc này sẽ khiến cho cô trở nên vô cùng thảm hại là cái chắc.
Hoắc Thường Nghị cuối cùng cũng thỏa mãn, lưu luyến buông tha cho cánh môi đã sưng tấy của cô. Cô nhăn mặt, đập hắn một cái:
- Anh xấu xa…
- Tịnh Tịnh, với em, anh còn muốn xấu xa hơn nữa!
Hoắc Thường Nghị mỉm cười tà mị, nói ra một câu mờ ám. Ngay sau đó, bàn tay hư hỏng đã luồn xuống phía dưới.
Ngưng Tịnh trợn mắt kinh hãi, cô cố đẩy hắn ra:
- Anh…anh không đi làm sao…?
- Anh là sếp, không vội đi làm.
Hoắc Thường Nghị thản nhiên nói, tay hắn đã thành công đột nhập xuống phía dưới, chèn ép nơi đó của cô. Lập tức kɧoáı ©ảʍ quen thuộc dâng lên khiến cho Ngưng Tịnh vô cùng xấu hổ, hai má cô đỏ bừng lên.
- Đừng…đừng mà…ưm…
Hắn ta không thể tiết chế chút được sao, cô đang mang thai đó.
Hoắc Thường Nghị nở nụ cười xấu xa, không thèm để ý những lời nỉ non của cô. Đúng lúc đó tiếng chuông điện thoại cực kì nhiễu sự vang lên, phá vỡ bầu không khí ám muội này.
Ngưng Tịnh vội vã đẩy Hoắc Thường Nghị ra, giục hắn nghe điện thoại:
- Có điện thoại kìa, anh mau nghe đi.
Hoắc Thường Nghị căm hận nhìn về phía điện thoại. Chết tiệt, ai lại “có duyên” vậy nhỉ, phá hỏng chuyện tốt của hắn. Mặc dù không đành lòng nhưng hắn vẫn miễn cưỡng đi nghe máy, nhưng hắn không quên cắn nhẹ vành tai cô:
- Lát nữa xử em sau!
Hoắc Thường Nghị đã rời đi nghe điện thoại, là thuộc hạ của hắn gọi tới:
- Hoắc tiên sinh, Kim Thực đã xử lí xong rồi ạ. Nhưng còn Kim Tuyết Vũ, tối qua đột nhiên có một tên ma cà rồng xuất hiện và đưa cô ta đi, chúng tôi đã tìm suốt một đêm rồi nhưng vẫn không có kết quả gì.
Lẽ ra lúc đó đám thuộc hạ muốn lập tức báo cáo cho Hoắc Thường Nghị, nhưng lại sợ "phá hỏng " chuyện tốt của hắn. Cho nên sáng sớm tên thuộc hạ đó mới dám gọi điện cho hắn.
Hoắc Thường Nghị nghe xong, ánh mắt trở nên âm u:
- Tôi biết rồi, đi tìm ông già Kim và mẹ kế của cô ta đi, ép cô ta lộ diện.