Chương 63: Đang mong chờ gì đây?

(63)

Ngưng Tịnh đã mất tích được 1 ngày…

Từ ngày hôm đó Việt Bân đã đưa Ngưng Tịnh trở về nhà, cô chẳng nói chẳng rằng gì cả. Dù Việt Bân có hỏi han cô thế nào đi chăng nữa cô cũng chỉ im lặng. Anh vô cùng lo lắng cho cô nên cả ngày chỉ ở bên cô, bắt chuyện với cô.

Mãi tới ngày hôm qua Ngưng Tịnh mới chịu nói chuyện trở lại, cô nói muốn đi ăn, anh liền dẫn cô tới nhà hàng và gọi món mà cô thích ăn nhất. Thế nhưng anh chỉ rời mắt khỏi cô có mấy phút, lúc đó anh đi vệ sinh. Sau khi quay lại đã không thấy cô đâu nữa.

Gọi điện cho Ngưng Tịnh thì phát hiện ra điện thoại và túi xách của cô cũng ở đây, chỉ là không thấy người đâu thôi. Việt Bân lo lắng vô cùng, lập tức phái người đi tìm kiếm Ngưng Tịnh.

Đã 1 ngày trôi qua rồi vẫn không có chút tin tức gì về cô.

Việt Bân lúc này mới lấy điện thoại từ trong túi xách của Ngưng Tịnh ra, phát hiện có rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ Hoắc Thường Nghị. Tuy rằng Việt Bân rất ghét Hoắc Thường Nghị, nhưng vào lúc này anh nghĩ mình cần phải nhờ đến sự giúp đỡ của Hoắc Thường Nghị.

Việt Bân đã dùng điện thoại của Ngưng Tịnh để gọi lại cho Hoắc Thường Nghị, báo chuyện cô bị mất tích với hắn.



Trụ sở chính của tập đoàn DG…

Hoắc Thường Nghị gấp gáp tìm tới Ngự Trầm Quân nhờ sự giúp đỡ, hắn là nhân vật lớn đến cả hắc hay bạch đạo đều phải kính nể, cho nên việc tìm người đối với hắn cũng sẽ dễ dàng hơn.

Thế lực của Hoắc Thường Nghị cũng không phải dạng tầm thường, nhưng hắn không giống như Ngự Trầm Quân, có thể tùy tiện lưu thông ở tất cả mọi nơi. Với lại bây giờ chuyện của mẹ con Ngưng Tịnh quan trọng hơn, Hoắc Thường Nghị không dám chậm trễ.

Sau khi nghe Hoắc Thường Nghị kể, cả Trầm Uyển và Ngự Trầm Quân đều kinh ngạc:

- Chị Ngưng Tịnh mất tích ư? Em thấy khả năng cao là chị ấy bị bắt cóc.

Nếu như Ngưng Tịnh có ý định bỏ trốn thì đã không bỏ lại điện thoại và túi xách rồi, với lại nghe nói cũng có một tên gϊếŧ người nguy hiểm đang nhắm vào Ngưng Tịnh. Trầm Uyển suy đoán như vậy.

Đương nhiên người mà Trầm Uyển nghĩ tới chính là Lãnh Hạo, chuyện Hoắc Thường Nghị là ma cà rồng Trầm Uyển vẫn chưa hề hay biết gì.

Hoắc Thường Nghị lúc này bỗng nhiên bừng tỉnh, hắn nhớ lại cuộc gọi kì lạ của Kim Tuyết Vũ. Cô ta có nhắc tới con nhưng căn bản cô ta không hề mang thai, rất có thể Ngưng Tịnh đang trong tay cô ta.

Hoắc Thường Nghị và Ngự Trầm Quân nhìn nhau, dường như cả hai đều có chung một suy đoán. Sở dĩ Kim Tuyết Vũ có thể đứng vững được trong làng giải trí cũng một phần là do người anh trai đứng sau lưng cô ta, Kim Thực. Trước khi vớ được Hoắc Thường Nghị, Kim Tuyết Vũ đã không sợ trời không sợ đất rồi.

Gia tộc Kim gia vốn có liên quan đến giới hắc đạo, là một trong những gia tộc lớn mạnh trong giới. Những ai đắc tội với người họ Kim thì chỉ có một con đường chết mà thôi.

Nhưng đương nhiên Kim gia đối với một tên ma cà rồng như Hoắc Thường Nghị, hay là một kẻ bị đột biến gen máu lạnh như Ngự Trầm Quân đều chẳng là gì cả. Chỉ là Hoắc Thường Nghị không tiện lưu thông ở giới hắc bạch đạo mà thôi. Còn Ngự Trầm Quân, hắn ta đương nhiên có thể. Thậm chí thủ đoạn gϊếŧ người của hắn còn tàn độc hơn Hoắc Thường Nghị nhiều.

Trầm Uyển cũng muốn đi theo, Ngự Trầm Quân cũng đành đồng ý. Trầm Uyển và Ngưng Tịnh thân thiết như vậy, đương nhiên Ngự Trầm Quân có thể hiểu được cho cô.

Người của Hoắc Thường Nghị và Ngự Trầm Quân cùng nhau tới thẳng sào huyệt của Kim gia.



Trời trở tối…

Căn phòng bên trong hoàn toàn chìm trong bóng tối, cho tới khi ánh đèn bật lên và chiếu sáng vào thân ảnh người phụ nữ đang bị trói. Dù cô có cố cựa quậy thế nào đi chăng nữa cũng vô ích, miệng thì không thể la hét được bởi vì đã bị bịt miệng lại.

Cô bất lực, ngước đôi mắt yếu ớt lên nhìn đám người vừa bước vào trong phòng. Rốt cuộc bọn họ là ai, tại sao lại bắt cóc cô?

Ngưng Tịnh hoang mang tột độ, cô đã rời khỏi Hoắc Thường Nghị rồi mà, bọn họ còn muốn thế nào nữa?

- Đại ca, cô minh tinh này đẹp đấy chứ?

- Suỵt, mày nói ít thôi. Đợi lão đại xử lí xong nhất định sẽ thưởng cô ta cho chúng ta mà.

- Hê hê, thật đáng mong đợi.

Đám người vừa bước vào đã đứng trước mặt Ngưng Tịnh không hề kiêng dè gì mà nói ra những lời như vậy. Ngưng Tịnh trừng mắt sợ hãi, bọn họ thấy thế liền cười ha hả. Một tên lớn mật tiến lại gần cô:

- Nghe nói cô từng là người của Hoắc tiên sinh. Hazz, thật đáng tiếc, Hoắc tiên sinh sao lại đá cô rồi?

Tên đó nói xong, cả đám hùa theo cười.

Đáy lòng Ngưng Tịnh sẽ dâng lên một tia chua xót. Phải, cô chỉ là người phụ nữ mà Hoắc Thường Nghị đã chơi chán. Đáng lẽ ra cô nên vui mới đúng, khi cuối cùng hắn cũng trả lại tự do cho cô. Nhưng sao cô lại thành ra thế này rồi?

Cô không những yêu Hoắc Thường Nghị, mà còn mang thai đứa con của hắn nữa. Có phải ông trời đang trêu ngươi đấy không?

Ngưng Tịnh quay mặt sang chỗ khác, không thèm để ý tới mấy tên lưu manh này nữa. Ít ra bây giờ bọn họ cũng chưa dám động vào cô, bởi vì lão đại của bọn họ còn chưa hạ lệnh mà.

Nhưng là cô đang mong gì đây? Mong sẽ có người tới cứu cô sao?

Sẽ chẳng ai tìm được cô đâu…

Với lại Hoắc Thường Nghị liệu có đi tìm kiếm cô không? Hôm đó lúc rời đi, là cô vô tình để lại tờ giấy kết quả khám thai chưa kịp ném vào thùng rác. Nhưng chắc Hoắc Thường Nghị cũng chẳng để ý tới nó đâu. Có khi…bị vứt vào thùng rác rồi cũng nên.

Đột nhiên lúc đó, bên ngoài vang lên những tiếng động lớn. Hình như là tiếng súng thì phải?

Ngưng Tịnh khinh hãi, nhưng cô cố giữ cho bản thân mình được bình tĩnh. Đám người vừa nãy còn bỡn cợt cô, nay đã chạy ra ngoài xem xem chuyện gì vừa xảy ra. Trong phòng giam hiện giờ chỉ còn mình cô.

Ngưng Tịnh cố gắng, cố gắng bới ra đằng sau xem có tìm được vật gì đó sắc nhọn không, không may nắm trúng lưỡi dao của con dao đang rơi xuống đất. Con dao sắc bén này, chính là của một trong mấy người khi nãy đánh rơi.

Ngay lập tức máu tươi chảy ra…

Ngưng Tịnh mặc kệ, cố hết sức cứa sợi dây thừng đang trói mình.

- Không được để cô ta chạy thoát.

Ngưng Tịnh cuối cùng cũng cắt đứt dây thừng kia, nhưng chưa kịp đứng lên thì ngay lập tức bị một nhóm người áo đen xông vào, mang cô đi.

Cô cố giẫy giụa, nhưng bị bọn họ tiêm thứ gì đó vào người…

Ngưng Tịnh cảm thấy trước mắt mình mờ nhạt dần, rồi cuối cùng tối hẳn.