Chương 11: Không hẹn mà gặp

Ngày hôm sau, lại là một ngày nhạt nhẽo trôi qua đối với Ngưng Tịnh. Cô vẫn không nhận được hợp đồng quảng cáo nào, rảnh rỗi nên đành tới bệnh viện thăm bố hẳn một buổi sáng. Đương nhiên là hôm nay Việt Bân không đi cùng cô, anh ấy rất bận, cô không thể cứ suốt ngày làm phiền anh ấy được. Chuyện này cô cũng không nói với anh ấy.

Tối nay là sự kiện thảm đỏ rồi, cô ảo não, do dự không biết có nên đi hay không? Dù sao giải cũng chẳng thuộc về cô, một diễn viên nhỏ bé như cô, có đi hay không cũng như không. Dù sao từ đầu tới cuối cũng chẳng có ai quan tâm tới cô.

Rời khỏi bệnh viện trời đã trưa rồi. Ngưng Tịnh đứng trước cổng bệnh viện bắt taxi, nhưng mãi chẳng có xe taxi nào. Cô quên mất, khu bệnh viện này rất khó bắt taxi, là bởi vì lần trước cô đi cùng Việt Bân nên có xe riêng. Chứ một diễn viên nghèo như cô sao đủ tiền mua xe cơ chứ?

- Mệt mỏi quá, chắc mình sẽ đi bộ tìm kiếm mấy quán ăn để ăn lót dạ đã rồi tính sau.

Thật sự mấy ngày nay Ngưng Tịnh đã đủ mệt mỏi rồi. Cô suy nghĩ rồi bước đi, bóng dáng nhỏ bé cô độc bước trên vỉa hè. Vì cô có đeo khẩu trang cho nên cũng không có ai nhận ra cô là ai cả, thế thì cô có thể thoải mái ăn một bữa no nên rồi.

Đang bước đi mấy bước, đột nhiên cô có cảm giác một chiếc siêu xe đang đi lại gần mình, càng ngày càng gần hơn nữa. Theo phản xạ tự nhiên, cô quay lại và thấy chiếc xe đó đã dừng ngay trước mặt cô...

Cánh cửa xe mở ra, bước ra là một đôi chân thon dài được bọc trong quần âu sang trọng, cả thân hình cao lớn bước hẳn ra như che mất cả ánh sáng mặt trời chói chang giữa buổi trưa nắng gắt. Khuôn mặt đó đẹp trai tựa như điêu khắc, trên người tuy chỉ lười biếng khoác một chiếc áo vest mà không có thắt cà vạt, nhưng vẫn tôn lên khí chất vương giả như một vị thần tối thượng.

Người đàn ông đó, không ai khác chính là Hoăc Thường Nghị.

Ngưng Tịnh theo bản năng mà kinh sợ, cô khẽ lùi lại một bước. Trí óc cô lúc này hoàn toàn rối bời, chỉ mong đây chỉ là sự trùng hợp mà thôi.

Nhưng vì sao, hắn ta lại nhìn cô chằm chằm, khoé môi khẽ cong lên cười như không? Hắn ta nhận ra cô ư, rõ ràng là cô đang đeo khẩu trang mà. Đúng vậy, chắc không phải là hắn đang nhìn mình đâu, trùng hợp, là trùng hợp.



Khoan đã, hướng mà hắn ta đang bước lại...chẳng phải là nơi mà cô đang đứng sao?

Đoàng đoàng!

Tâm tư cô hoảng loạn, ngay lập tức chỉ muốn quay đầu bỏ chạy. Nhưng chưa kịp đi một bước, giọng nói trầm thấp dễ nghe kia đã vang lên:

- Ngưng tiểu thư!

Ngay giây phút Hoắc Thường Nghị gọi tên cô, trái tim nhỏ bé của cô như sắp rớt ra ngoài. Cô cố giữ cho bản thân mình thật bình tĩnh, hít một hơi thật sâu rồi mới quay lại tươi cười chào hỏi hắn:

- Hoắc tiên sinh, thật trùng hợp ha...

Trùng hợp cái khỉ, ai mà biết có phải hắn ta theo dõi cô hay không chứ?

Vừa nghĩ cô vừa tháo khẩu trang ra, dù gì hắn cũng nhận ra cô rồi mà.

Vẫn là đôi mắt thâm sâu cuồng ngạo kia đang nhìn cô chằm chằm như muốn thăm dò gì đó, ánh nhìn này của hắn khiến cô không được tự nhiên cho lắm, cô khẽ né tránh mà quay đầu đi. Nhưng khi cô quay đầu đi, ngay lập tức vết cắn đỏ ửng trên cổ không chút che đậy mà xuất hiện. Bản thân cô cũng không hề nhận ra sự tồn tại của nó, bởi cô thả tóc quanh năm suốt tháng mà.

Khoé môi Hoắc Thường Nghị giật giật:

- Thật trùng hợp, vừa hay tôi định đi ăn gì đó. Cô có muốn đi cùng tôi không?



Câu nói của Hoắc Thường Nghị càng khiến cho Ngưng Tịnh hoảng hốt hơn nữa. Đi ăn, đi ăn? Cô và hắn đã tiến triển tới mức này rồi sao? Không được không được, thật không ổn chút nào cả.

Tuy nghĩ là sẽ từ chối, nhưng do tâm tư nhất thời hoảng loạn, cô theo phản xạ tự nhiên mà miệng nhanh hơn não:

- Được thôi, vừa hay tôi cũng đang đói...!!!

A? Mình đang nói cái gì vậy? Ngưng Tịnh hoảng hốt, vội vã che miệng lại. Nhưng câu nói vừa rồi của cô, ý tứ quá rõ ràng, không thể nào chối cãi được nữa.

Hoắc Thường Nghị gật đầu hài lòng, không cho phép cô có cơ hội phản kháng, hắn đã kéo cô lên siêu xe của mình. Hành động của hắn nhanh gọn lẹ khiến cho cô không kịp trở mặt, cô cứ cảm giác như mình vừa bị bắt cóc vậy.

Hoắc Thường Nghị ngắm nhìn khuôn mặt ngơ ngác của cô khi bây giờ mới load xong mọi chuyện, liền chủ động thắt dây an toàn cho cô. Hắn không quên hỏi món ăn yêu thích của cô là gì?

- Ngoan, em thích ăn gì?

Nhất thời Ngưng Tịnh khẽ hoảng loạn, tâm trí rối bời không thể nghĩ được nhiều hơn nữa...

Khi nãy, cô có nhìn nhầm không? Ánh mắt mà Hoắc Thường Nghị nhìn cô, giống như là đang nhìn sủng vật của mình vậy?

Chắc là cô hoa mắt rồi, hoa mắt nên mới nhìn lầm như vậy thôi. Hy vọng là vậy!