Chương 27-3

Khi Tô Mạt mơ mơ màng màng mở mắt ra, cô đã cảm thấy dường như có điều gì đó khác thường. Tại sao cô lại ở thế giới của Ngải Giai? Tô Mạt đứng dậy đi đến cửa phòng, cô muốn biết hiện tại là tình huống gì.

Cô đẩy cửa ra nhìn khoảng sân quen thuộc, cũng chính là nơi cô uống trà với Vân Lam lần trước. Lúc này Vân Lam đang ở trong đình nghỉ mát mỉm cười nhìn cô.

" Tôi... sao tôi lại đến đây? "

" Là cô nương tự mình đến ạ, cô muốn đến tìm tôi nên xuất hiện tại nơi đây. Điều này cũng là duyên phận của chúng ta đấy. " Vân Lam đứng dậy đi về phía Tô Mạt.

" Có phải cô nương nhớ trà của tôi không? Tôi đã pha cho cô rồi, uống một chén giải khát trước đi. " Vân Lam bước đến thân mật khoát tay Tô Mạt, dẫn cô vào trong đình, sau đó rót trà đưa cô.

Tô Mạt khẽ uống một ngụm, mùi hương nồng nàn nhanh chóng lan toả trong miệng. Cô đặt ly trà xuống, ngắm phong cảnh trong viện, sau đó mới hỏi:

" Ngải Giai đâu? Cô ấy còn ở đây không? Tôi có thể gặp cô ấy và Vân Thanh không? "

"Phu nhân đã ra ngoài du ngoạn với chủ nhân rồi, có điều đến tối sẽ trở về vì phu nhân còn muốn trở lại thế giới loài người. Thế nên hiện tại cô chưa gặp được phu nhân đâu. Có gì cần cô nương cứ nói tôi cũng được.

" Vân Lam tươi cười ngồi đối diện Tô Mạt, lại rót cho cô một ly trà, " Không biết cô nương đói chưa, Vân Lam đi chuẩn bị thức ăn cho cô nhé. "

Nhìn Vân Lam rời đi, trong lòng Tô Mạt cảm thấy kì lạ khôn tả. Tại sao cô cảm thấy cứ như mình bị mất trí nhớ vậy? Cảm giác trống trải khiến Tô Mạt cầm ly trà lên uống một hơi cạn sạch.

" Cô thật sự phải làm vậy sao? " Người lên tiếng là Vân Thanh, cô ta kéo Vân Lam vào phòng bếp, mục tiêu hỏi thăm là Tô Mạt vẫn còn ngu ngơ không biết gì.

"Không lâu đâu, chỉ cần vài ngày thôi là thành công rồi. " Vân Lam nở nụ cười nham hiểm, gương mặt xinh đẹp có chút dữ tợn.

" Cô chắc chắn thế à? Cô ta có huyết mạnh thần thú, coi xác định lần này có thể giữ cô ta lại thế giới chúng ta không? Mà làm vậy có ích gì chứ? " Vân Thanh không hiểu được hành động của Vân Lam.

" Tôi chỉ muốn lấy được cô ta thôi. Tốt nhất cô đừng ngăn cản tôi, chủ nhân không có ở đây, chỉ cần cô không nói thì họ sẽ không biết”

Vân Lam trừng mắt cảnh cáo Vân Thanh.

“Vân Lam, cô điên thật rồi, tôi không hiểu cô cần một con người ở lại thế giới này để làm gì? Huyết mạch thần thú thì sao chứ? Cô ta có thể giúp gì cho cô? Cô chỉ là hoa yêu thôi.” Tiến lên vài bước, Vân Thanh cầm lấy tay Vân Lam, cố gắng

khiến cô ta tỉnh ngộ, “Ở Hoàng Tuyền tôi cũng từng muốn lấy mạng cô ta, nhưng nghĩ cặn kẽ người ta chẳng làm gì hại chúng ta cả, tại sao chúng ta lại làm hại người ta? Vân Lam, bỏ đi thôi! Làm hại hay giữ cô ta lại chẳng có gì tốt cho cô đâu. Chưa tính đến quan hệ giữa cô ta và Chuyển Luân Vương, người thân của cô ta cũng sẽ nhất định không từ bỏ việc tìm kiếm rồi.”

“Tôi chỉ... chỉ ham mê hơi thở trên người cô ta thôi.” Nước mắt Vân Lam rơi xuống nhỏ vào tay Vân Thanh. Đây là lần đầu tiên Vân Thanh thấy nước mắt yêu tinh, nghe nói yêu tinh đều không có nước mắt, “Trên người cô ta có hơi thở của người kia, người đã khiến tôi không còn yêu khí.”

Nghe đến đây, dường như Vân Thnh hiểu được vì sao Vân Lam cố chấp rồi. Vốn cho rằng Vân Lam muốn mê hoặc Tô mạt là vì huyết mạch Phượng Hoàng trên người cô ấy. Nhưng đến bây giờ Vân Thanh mới biết được hóa ra là vì hơi thở của người mà Vân Lam gặp phải vào thời điểm hóa thân.

Khi đó Vân Lam vừa mới có thể hóa thân thành người, Tuy nhiên trước đây yêu tinh hóa hình đều có một thông lệ, đó chính là tìm một con người, hỏi họ mình có giống người hay không. Vân Lam cũng vậy, cô đứng bên cạnh chiếc cầu nhỏ, nhìn người đi thường qua lại có chút sợ hãi. Lỡ như gặp phải người ác mồm ác miệng thì cô phải làm sao đây? Cứ thế Vân Lam lưỡng lự rồi bỏ đi.

Đến một ngày, Vân Lam lại bồn chồn đứng bên cầu, người qua đường dường như đã quen với cô thiếu nữ này. Vì vậy không ai để ý đến cô, chỉ tiếp tục qua cầu. Chán nản ngồi bệt xuống đất, lần đầu tiên Vân Lam cảm thấy làm một yêu tinh như cô quả thật bất tài. Bỗng nhiên có một bóng dáng to lớn đứng trước mặt cô, che đi ánh nắng ban trưa.

Ngẩng đầu lên theo bản năng, một giọng nam dễ nghe vang lên, “Cô nương cần giúp đỡ gì không?”

Vân Lam đứng lên, ngốc nghếch nhìn chàng trai trước mặt. Chàng mặc bộ áo trắng, mái tóc cột cao trên đỉnh đầu, chỉ có vài sợi tóc xõa lòa xòa trên trán. Đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc nhìn một chàng trai, cũng là lần đầu tiên thấy hóa ra con người cũng đẹp vô cùng.

“Tôi…” Vân Lam do dự chốc lát, cuối cùng hạ quyết tâm, cô nhắm mắt lại, khẩn trương hỏi chàng, “Tôi trông giống người không?”

“Ha ha…” Tiếng cười sang sảng vang lên, “Cô nương rất đáng yêu, làm sao không giống người chứ? Nhìn kỹ thì cô giống tiên hơn. Không còn sớm nữa, cô nương mau về nhà đi thôi.”

Nói xong chàng quay người rời đi, chỉ còn lại Vân Lam đứng ngơ ngác. Khi Vân Lam hoàn hồn lại thì chàng đã khuất dạng từ lâu rồi.

Từ đó về sau, Vân Lam tìm kiếm tung tích chàng khắp nơi. Nhưng chàng trai kia như đã bốc hơi khỏi nhân gian, Vân Lam không tìm được chàng. Có điều vì lời nói của chàng, người Vân Lam hoàn toàn không phát hiện ra yêu khi, điều này càng muốn tìm được chàng hơn. Đến tận khi cô gặp được Tô Mạt, mới cảm nhận được hơi thở kia lần nữa.

“Vân Lam, cô nghĩ kỹ xem. Tô Mạt là nữ, dù cô giữ được cô ta ở lại thì muốn làm gì chứ? Hai người vốn không thể nào có kết quả, cô đã hóa hình nghìn năm rồi, lẽ nào còn định nghịch ý trời biến thành đàn ông sao? Không thể được đâu,

nếu đã thầy cô ta hạnh phúc ở nhân gian, lẽ nào cô không cảm thấy vui?” Vân Thanh và Vân Lam đã quen biết nhau nghìn năm, đương nhiên cô biết được khúc mắc của Vân Lam, nhưng Vân Lam không thể giữ người kia lại được, đặc biệt Tô Mạt còn là huyết mạch thần thú.

Tô Mạt núp trong bóng tối rốt cuộc đã biết được tại sao cô lại mơ mơ màng màng đến đây, hóa ra tất cả đều là Vân Lam dở trò.

Thật ra thì Tô Mạt cũng không cố ý nghe lén. vì lâu quá không thấy Vân Lam xuất hiện nên cô mới đứng dậy định đi dạo, thuận tiện xem thử có tìm được Vân Lam không. Không ngờ nghe được cuộc tranh chấp của hai người họ, định tránh đi lại nghe thấy nhắc đến tên mình.

“Nếu tôi không cam tâm tình nguyện cô ta không giữ tôi lại được đâu. Cho dù là mê hoặc cũng chỉ là nhất thời, cô có chắc mình vượt qua năng lực mê hoặc của hồ tiên vạn năm không?” Tô Mạt đi ra, cất tiếng ngắt ngang cuộc đối thoại của hai người, “Tôi không cố ý nghe lén, chẳng qua thấy đã lâu cô không xuất hiện nên mới đi tìm, không ngờ lại nghe được sự thật này.”

Thấy Vân Lam kinh hoàng, Tô Mạt dịu giọng, dù sao cô rất có thiện cảm với hoa yêu này.

“Cô…” Vân Lam nhìn Tô Mạt trước mặt, định cất lời nhưng không biết bắt đầu từ đâu, đành cúi đầu vân vê góc áo.

“Tôi không trách cô, thật đấy, cho nên cô không cần lo. Tôi cũng sẽ không nói cho Ngải Giai biết, chỉ cần đến giờ tôi sẽ rời khỏi đây. Sau này cô có thể đến nhà tôi chơi, hoặc là hẹn với tôi để tôi đến thăm cô. Nhưng đừng mê hoặc tôi, như vậy chỉ được nhất thời thôi.”

“Cô không trách tôi ư?” Vân Lam ngẩng phắt đầu lên, đăm dăm nhìn vào mắt Tô Mạt, sợ thấy ánh mắt ấy ghét bỏ mình.

Tô Mạt im lặng, chỉ cười lắc đầu, sau đó đi lên vài bước đứng bên cạnh Vân lam.

“Rột rột…” Tô Mạt xoa bụng mình, sau đó ngẩng đầu nhìn cô ta, ngại ngùng cười.

“Xin lỗi, tôi nấu cơm ngay, yên tâm, tôi sẽ không bỏ gì vào đó đâu. Cô chờ tôi nhé.” Vân Lam nói xong liền quay người nhanh chóng vào bếp, bước chân nhẹ nhàng hơn khi nãy rất nhiều.

“Cảm ơn Tô cô nương.” Vân Thanh nhìn Vân Lam rời đi, quay người cảm ơn Tô Mạt tự đáy lòng.

“Không sao, có lẽ kiếp trước tôi và các cô có duyên. Nếu không tôi cũng không gặp cô trên đường Hoàng Tuyền, càng không gặp được Vân lam ở nhà tôi.” Tô Mạt cười lắc đầu, “Gọi tôi là Tô Mạt được rồi, đừng kêu cô nương gì đó nghe khó chịu lắm.”

Vân Thanh cười gật đầu, sau đó ra hiệu mời, “Vân Lam rất có tài nấu nướng, qua bên đình chờ đi, phong cảnh bên kia cũng đẹp hơn bên này nhiều. Ăn cơm xong tôi đưa cô về thế giới của mình, chắc bạn cô cũng sốt ruột lắm.”

Tô Mạt nhẹ nhõm khôn tả, dường như đây là lần đầu tiên cô cảm thấy thư thái như vậy kể từ khi Tô Mặc Bạch biến mất. Tô Mặc Bạch, rốt cuộc anh ở đâu?