Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Huyết Mạch Phượng Hoàng

Chương 2-4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Type: VẠN HOA PHI VŨ

Cuối tuần nên tình trạng kẹt xe tương đối nghiêm trọng, hai vợ chồng Văn Huyên tốn gần một buổi sáng mới đến được đường Thanh Lâm, Minh Viễn đỗ xe xong, hai vợ chồng đi dọc theo con đường tìm kiếm căn tiệm có tên chỉ một chữ “Điếm” kia.

“Chồng, anh xem, tiệm kia có phải là nơi chúng ta cần tìm hay không vậy? Anh thấy cách trang trí có đáng tin không?”

Minh Viễn nhìn theo tay vợ chỉ, cách đó không xa có một cửa tiệm, trên bảng hiệu chỉ có một chữ “Điếm” thật to, xem ra chính là nơi họ cần tìm, nhưng cách bày biện ở cửa lại khiến Minh Viễn không biết nói sao. Cả con đường bày bán đồ thờ cúng, ở cửa không trưng bày bàn thờ thì cũng tượng Phật, căn tiệm này lại trưng Cậu Bé Bút Chì nhồi bông, cửa còn lắp mái che nắng, bày ghế dựa bằng mây, dùng từ ngữ hiện đại để tả thì chính là lạ đời.

Cặp vợ chồng trẻ đang nghĩ thầm thì thấy cách đó không xa có một đôi nam nữ đi đến. Cô gái trông chỉ chừng hơn hai mươi, tuy không phải kiểu xinh đẹp chấn động nhưng nụ cười lại khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.

Nếu như chàng trai kia đi làm thần tượng thì nhất định sẽ có rất nhiều fan hâm mộ. Hai người đi đến cửa căn tiệm, chàng trai sửng sốt chỉ vào Cậu Bé Bút Chì cười ha hả. Còn cô gái thì lại không thèm để ý, bước đến mở cửa tiệm. Sau đó cô ngồi xuống ghế mây, nhìn chàng trai lẩm bẩm nói gì đó.

Văn Huyên và Minh Viễn nhìn nhau, trong mắt cả hai đều là kinh ngạc. Cô gái trẻ tuổi này không phải là thầy Tô họ cần tìm chứ? Ban đầu còn tưởng ít ra cũng phải là ba mươi bốn mươi tuổi, không ngờ lại trẻ đến mức này. Hai vợ chồng chần chừ đi về phía Tô Mạt, theo khoảng cách càng lúc càng gần, hai người cũng từ từ nghe rõ mấy lời hai người trẻ tuổi kia đang nói với nhau.

“Em nói anh bệnh lắm rồi đó, cười đến rút gân luôn đi.” Tô Mạt bất mãn nhìn anh đầy khinh bỉ, tức giận nói.

“Anh nói nè cô nhóc, bày Cậu Bé Bút Chì ở ngoài như vậy, thế có thể thỉnh con búp bê của em về nhà thắp hương cúng bái được không?” Hàn Ngạo nén cười, chỉ vào con búp bê nhồi bông trước mắt, nhìn Tô Mạt.

“Không có, có điều những thứ này vốn không phải chuẩn bị cho người khác, sở thích cá nhân thôi. Em bỏ tiền mở tiệm còn phải trang trí theo phong cách của người ta sao? Như thế chán phèo, đừng cười nữa, khách đến rồi.”

Văn Huyên và Minh Viễn nghe thấy cô gái trẻ tuổi nói đến khách thì kinh ngạc. Khách à? Là nói hai người họ sao? Nghĩ đến đây, Văn Huyên lôi Minh Viễn bước nhanh đến trước mặt Tô Mạt, “Xin chào, cô đúng là thầy Tô à?”

“Đừng gọi tôi là thầy, gọi Tô Mạt là được.” Tô Mạt đứng lên “Đi thôi, vào nhà rồi nói. Tôi biết lí do anh chị đến đây.”

Văn Huyên và Minh Viễn đưa mắt nhìn nhau rồi đi theo Tô Mạt vào trong tiệm.

“Cứ ngồi đi, anh chị không cần băn khoăn nhiều, không sao cả, tôi sẽ giúp anh chị. Hơn nữa cũng không thu thù lao, bởi tôi và đứa bé trong bụng chị rất có duyên, coi như là tôi tặng quà cho nó đi.”

Dứt lời, Tô Mạt liếc nhìn một góc trong nhà rồi nói tiếp, “Thật ra người chị nhìn thấy không có ý làm hại chị, nếu không chị đã không thể an ổn ngồi đây. Lát nữa tôi và anh chị về nhà một chuyến, thuận tiện xem xem rốt cuộc vấn đề nảy sinh từ đâu.”

Văn Huyên vừa nghe chuyện có thể giải quyết được thì mừng rỡ nắm tay chồng. Nhưng cuối cùng nghe thấy Tô Mạt nói muốn đi đến nhà mình, cô bỗng dung thấy sợ.

Minh Viễn vỗ vỗ tay vợ, quay đầu nhìn Tô Mạt, “Cô Tô, buổi tối chúng tôi về liệu có gặp nguy hiểm gì không vậy? Vợ tôi đã bị hắn dọa hai lần rồi, bây giờ cô ấy đang mang thai, thật sự không chịu nổi nữa. Chi bằng cô nghĩ xem có cách nào mà không cần về nhà nhưng vẫn có thể xem được tình hình nhà chúng tôi không?”

“Vậy à.” Tô Mạt suy nghĩ một chút, lấy một con hạc giấy ra, cắn ngón tay mình nhỏ máu lên mắt hạc giấy rồi khẽ nói, “Đi đĩ.”

Văn Huyên và Minh Viễn tò mò nhìn xem Tô Mạt đang làm gì, không ngờ con hạc giấy kia lại bay được. Tiếp theo Tô Mạt gật đầu về phía góc phòng khi nãy, như thể trong góc đó có người tồn tại, còn ra hiệu cho người kia đi cùng con hạc giấy.

Sau khi xong, Tô Mạt nhìn Văn Huyên mệt mỏi phờ phạc, “Chị vào căn phòng nhỏ của tôi nghỉ ngơi một lát đi, có lẽ một lúc nữa mới có tin tức.” Dứt lời, cô bảo Minh Viễn đỡ Văn Huyên vào phòng rồi bình thản chờ con hạc giấy đưa tin về.

Hạc giấy vỗ cánh bay về phía nhà Văn Huyên. Nói cũng kì lạ, trên đường có rất nhiều người đi lại, song không một ai thấy con hạc giấy bay trên đỉnh đầu họ. Lúc này, cô gái áo đỏ Mạc Ly theo sát bên cạnh con hạc, không hề để ý đám người huyên náo xung quanh, nhớ lại cuộc đối thoại sáng nay.

“Mạc Ly, xem chừng cô phải thay tôi đến nhà của người khách hôm nay để xử lí một số việc. Khi đó, tôi sẽ thả hạc giấy dẫn đường, cô đi theo nó là được.” Tô Mạt nhìn Mạc Ly, nói nghiêm túc.

“Muôh tôi đi à? Tôi có thể đi được không?” Mạc Ly không tin, bất an hỏi lại.

“Cô còn chưa tin tôi ư? Tôi nói được là được. Nói cho cùng, chuyện này cũng coi như là then chốt của cô, hơn nữa căn nhà mà hôm nay cô đến, có liên quan vô cùng mật thiết tới cô trong tương lai.”

Mạc Ly nhìn Tô Mạt, ngạc nhiên với lời Tô Mạt vừa nói,“Cô nói là... Lẽ nào... “

Tô Mạt nhìn Mạc Ly

“Suỵt. Phật dạy, không thể nói, không thể nói. Trong lòng cô đoán ra là được, tôi đã tiết lộ thiên cơ cho cô, những thứ khác phải xem năng lực của bản thân cô. Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Bởi vì gần đến tháng cô hồn nên dù là ban ngày vẫn có một số âm binh qua lại trên đường, họ ở đây để duy trì cân bằng hai giới âm dương trong tháng cô hồn, lúc cửa địa ngục được mở. Nhưng do có hạc giấy mở đường nên dù có nhìn thấy Mạc Ly, họ cũng không ngăn cản cô, quãng đường vô cùng thuận lợi.

Mạc Ly nhanh chóng đi theo hạc giấy nhỏ đến dưới lầu nhà Văn Huyên, cô ngẩng đầu nhìn sắc trời không dám chậm trễ, nhanh chóng đi vào. Mới vừa đến gần cửa nhà Mạc Ly đã bị bao trùm bởi cảm xúc đau khổ. Đã xảy ra chuyện gì vậy? Ngay cả cô cũng cảm thấy rất khó chịu.

Phòng khách trống không, cảm giác này dường như đến từ phòng ngủ, nếu thế thì xem phòng ngủ trước đã.

Càng đến gần phòng ngủ thì cảm giác đau khổ càng mãnh liệt, Mạc Ly đẩy cửa, có một cô gái ngồi trên ban công trong phòng. Cô gái nghe thấy tiếng mở cửa thì quay đầu lại, thấy Mạc Ly nhưng có vẻ không kinh ngạc lắm, trong đôi mắt đong đầy khổ não lại có chút cảm xúc vui mừng khiến Mạc Ly bất ngờ.

Mạc Ly lẳng lặng quan sát cô gái trước mắt. Cô ấy rất đẹp cũng rất trẻ, chừng hơn hai mươi, thế nhưng nỗi đau toát lên từ cô ấy khiến Mạc Ly vô cùng hoài nghi.

Tại sao lại đau khổ đến vậy? Mạc Ly nhìn chằm chằm vào cô gái, hỏi, “Cô thấy tôi mà không kinh ngạc, có lẽ cũng biết mục đích tôi đến phải không? Tại sao cô lại dọa Văn Huyên vậy? Cô ấy đang mang thai, lẽ nào các người có thù oán sao?”

Cô gái thấy Mạc Ly thoáng nổi giận, khẽ nói, “Tôi không có ý hại cô ấy, chỉ muốn cô ấy giúp tôi thôi, nếu tôi muốn hại thì cô ấy đã chết từ lâu rồi. Hai ta đều là ma nên tôi nghĩ cô cũng hiểu, tôi biết cô đến đây làm gì, tôi từng đi tìm Tiểu Tô, tôi hi vọng cô ấy có thể giúp tôi, nhưng cô ấy nói cơ duyên chưa đến nên cô ấy cũng không làm được. Hôm nay thấy cô xuất hiện, tôi nghĩ chuyện này cuối cùng cũng có thể giải quyết rồi. Cuối cùng tôi đã có thể đoàn tụ với chồng và con của tôi rồi.”

Con? Chồng? Tiểu Tô?

Mạc Ly không ngờ cô gái trông trẻ như vậy mà đã có con, có lẽ Tiểu Tô chính là Tô Mạt, chỉ có cô nàng kia mới quan tâm đến mấy chuyện ma quỷ vớ vẩn. Có điều, rốt cuộc chồng và con của cô gái này đang ở đâu? Hiện tại Văn Huyên đang mang thai, lẽ nào cô ta đang có ý định với Văn Huyên ư?

“Không phải là cô định làm tu hú chiếm tổ chim khách, muốn chiếm thân xác của Văn Huyên chứ?”

Cô gái nhìn Mạc Ly lắc đầu, “Không, tôi không muốn làm hại bất cứ ai. Tôi nói chính là con của tôi, nó bị người ta phong ấn trong căn nhà này, nhưng tôi lại bất lực không cứu được nó.”

Mạc Ly sửng sốt, “Bị phong ấn? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô có thể kể với tôi không?”

Cô gái nhìn Mạc Ly, u buồn rồi kể lại câu chuyện của mình.

Cô gái có cái tên rất hay - Tử Ngâm. Bởi vì trong dòng họ chỉ có một mình cô là con gái nên từ lúc mới ra đời Tử Ngâm đã được mọi người vô cùng yêu chiều.

Đến khi Tử Ngâm đến tuổi thi đại học, thành phố cô ở cũng có vài trường đại học khá tốt, nhưng Tử Ngâm khăng khăng muốn trải nghiệm cuộc sống bên ngoài nên không màng đến sự phản đối cực lực của người nhà, thi vào một trường đại học trọng điểm rất xa. Cuối cùng người nhà không lay chuyển được cô, Tử Ngâm cũng nhận được giấy báo tuyển sinh của trường đại học, họ đành phải để cô đi.

Nhưng chẳng ngờ chuyến đi này của Tử Ngâm lại bắt đầu một chuỗi bi kịch.

Đó là lần đầu tiên Tử Ngâm xa nhà, tất cả đều mới mẻ, cô cũng giống như bao cô gái khác, ảo tưởng về một chuyện tình lãng mạn và tuyệt đẹp thời đại học.

Từ khi cuộc sống đại học bắt đầu, Tử Ngâm thật đúng là nghênh đón mùa xuân tình yêu của cô, đối tượng yêu đương của cô chính là nhân vật làm mưa làm gió trong trường Đại học - Kiều Dật.

Không bao lâu Kiều Dật tốt nghiệp, không như đa số các cặp tình nhân khác tốt nghiệp xong thì mỗi người một ngả, hai người lại ước hẹn, đợi đến khi Tử Ngâm tốt nghiệp thì sẽ kết hôn.

Bởi vì kí túc xá trong trường có quy định giờ đóng cửa, mà Kiều Dật đã bắt đầu đi làm nên tương đối bận rộn, hai người không thể thường xuyên gặp gỡ, vì vậy họ quyết định sống chung với nhau như những cặp tình nhân đương thời, đôi tình nhân trong thời gian ngọt ngào đâu hay biết cơn ác mộng sắp bắt đầu với họ.

Cứ như thế trôi qua khoảng hai tháng, Tử Ngâm phát hiện trong bụng mình đã có một sinh mệnh nhỏ. Khi Kiều Dật hay tin thì nhìn chằm chằm kết quả trong tay, không nhúc nhích, miệng cười toe toét ngây ngô. Sau đó hai người vội vàng gọi điện thoại báo tin cho gia đình.

Sau bữa cơm gặp mặt nho nhỏ, hai bà mẹ liền dẫn nhau đi xem tuổi cho đôi trẻ. Nơi xem bói không lớn, họ còn chưa tới cửa thì một người đàn ông trung niên khoảng tứ tuần đã ra đón.

“Đã đợi hai vị từ sớm, mời vào!”

Hai người mẹ liếc nhìn nhau rồi cùng bước vào trong.

“Xin tự giới thiệu, tôi họ Thôi, cứ gọi tôi là thầy Thôi. Nhìn hai vị thì biết chắc là sắp có chuyện vui, đưa ngày sinh tháng đẻ của con hai vị cho tôi, tôi sẽ chọn cho hai vị một ngày lành.”

Mẹ Kiều vừa thấy ông thầy này thần thông như vậy thì không do dự nữa, lấy ra ngày sinh tháng đẻ của Tử Ngâm và Kiều Dật đưa cho ông ta.

“Ồ hai người này duyên phận cũng tốt, có thể nói là ông trời tác hợp. Nhưng mà gặp phải thời vận không tốt, phạm vào thai sát, muốn phá giải nhất định phải chờ sau khi đứa bé ra đời mới nghĩ cách được.”

Hai người phụ nữ vừa nghe vậy bèn lo lắng, chuyện cưới xin này phải đợi đứa bé ra đời mới nghĩ cách sao? Nói vậy dù sinh con ra rồi cũng không biết thế nào?

“Thầy à, thầy thử nghĩ cách xem, chỉ cần có thể hóa giải được thai sát của hai đứa nó, tiền bạc không thành vấn đề.”

“Ôi, đây không phải là chuyện tiền bạc, cũng được, coi như có duyên. Như vậy đi, hôm nay các vị trở về, mỗi người lấy một sợi tóc của con mình, tốt nhất là sợi tóc giữa gáy, ngày mai mang đến đây cho tôi. Nhớ là, chuyện này không thể nói với bất cứ ai, chỉ hai người biết thôi.”

Hôm sau ăn sáng xong hai người lại tiếp tục đi đến nơi xin quẻ ngày hôm qua, vừa vào nhà hai bà đã vội vàng lấy tóc con mình ra đưa cho thầy Thôi.

Thầy Thôi nhận lấy rồi nói với mẹ Kiều, “Đã mua nhà tân hôn cho hai đứa trẻ chưa? Không biết có thể đưa tôi đến xem không, để tôi thuận tiện bày trận phong thủy cho hai đứa. Cam đoan sau chuyện này, cuộc sống của hai con các vị sẽ viên mãn.”

Hai người mẹ vừa nghe tốt cho con mình đã dẫn thầy Thôi đến nhà tân hôn luôn mà chẳng nghĩ ngợi gì.

Vừa vào nhà thầy Thôi đã cầm lấy một la bàn đi tới đi lui, cuối cùng nói với hai bà, “Tôi chọn hướng bày trận phong thủy xong rồi, là ở trong phòng ngủ. Giờ tôi vào bày trận, hai người không thể đi theo, không thể nghe lén, nếu không trận pháp phản phệ, tôi không thể đảm bảo con các vị bình an đâu.”

Mẹ Tử Ngâm và Kiều Dật nghe vậy thì gật đầu lia lịa, để thầy Thôi đi vào phòng.

Thầy Thôi đi vào phòng lấy tóc Tử Ngâm và Kiều Dật ra, nắm tóc và ngày sinh tháng đẻ của họ trong lòng bàn tay, đi một vòng dọc theo góc phòng, đến mỗi góc nhỏ lại rắc thứ gì đó, nhưng nhìn kỹ thì lại như không có gì cả.

Thầy Thôi đi đủ bốn góc rồi đi đến chính giữa căn phòng, sau đó đứng lại rồi lẩm bẩm niệm chú, chú niệm vừa dứt thì căn phòng như nổi lên gió lốc, làm góc áo ông ta bay phấp phới.

Khi thầy Thôi mở mắt ra, căn phòng cũng dần yên tĩnh trở lại.

Không bao lâu sau thầy Thôi bước ra khỏi phòng ngủ, lau mồ hôi trên trán.

“Xong rồi, các vị cứ yên tâm tổ chức đám cưới đi.”

Xong xuôi mọi việc, tảng đá trong lòng họ cũng được bỏ xuống, nhưng họ không ngờ rằng, tất cả những gì họ làm hôm nay đã mang đến tai họa tang thưong cho hai đứa con họ.

Trong căn phòng tĩnh lặng chỉ còn tiếng nói nhẹ nhàng vang vọng của Tử Ngâm, kể lại niềm vui nỗi buồn trong cuộc đời ngắn ngủi của mình...

Tử Ngâm mà Mạc Ly nhìn thấy bây giờ không còn vẻ mặt bi thương đến mức khiến người ta nghẹn thở nữa, nỗi niềm ngọt ngào trên mặt cô lúc này khiến người ta cảm thấy cuộc sống vốn vô cùng hạnh phúc.

Người nhà tổ chức đám cưới cho hai người, đây là chuyện tốt, sau này thì sao? Sao cô lại biến thành như vậy?” Mạc Ly tò mò hỏi chuyện xảy ra sau đó.

“Sau này?” Tử Ngâm lẩm bẩm lặp lại lời của Mạc Ly, nét mặt của cô cũng dần trở lại đau khổ…
« Chương TrướcChương Tiếp »