Khi Hàn Ngạo xông vào trong trận, trong căn phòng ngoài kết giới ở thành phố A, dưới ánh đèn mờ nhạt, có thể thấy cây nến thứ hai và cây nến thứ ba trong bảy cây nến đặt trên chiếc bàn giữa phòng đã lặng lẽ tắt ngúm.
Nhìn hai cây nến đồng thời dập tắt, người đàn ông áo đen trong góc không phản ứng gì mấy, chỉ hơi nhíu mày lại rồi nhắm mắt lại.
Trong kết giới, Hàn Ngạo nhìn sắc tròn tối xuống thì lòng bồn chồn, còn mỗi cửa ải cuối cùng này mà thôi, tìm được cửa Sinh là có thể phá giải trận Cửu Cung Bát Quái. Vậy mà trời lại tối sầm như thế, hơn nữa bản thân vào trận pháp này lại tràn ngập cảm giác quỷ quái, trời đất tối tăm càng khó nhận biết phương hướng. Phải làm sao mới được đây?
Đương lúc khốn khó bỗng Tô Mạt trong lòng anh khẽ nhúc nhích, Hàn Ngạo vội vàng cúi đầu, thấy cô đang trợn tròn mắt nhìn anh chằm chằm.
"Em tỉnh rồi hả? Cảm thấy thế nào?"
"Cũng tạm, chỉ hơi váng đầu một chút, đây là đâu? Thả em xuống đi, em không sao mà."
Hàn Ngạo không buông tay mà chỉ nhìn Tô Mạt, nói tiếp, "Sau khi diệt trừ Quỷ Vương thì em ngất xiu, anh bế em tìm được một trang viên, vốn định vào trang viên kiểm tra tình trạng sức khỏe của em xem sao, bây giờ chúng ta đang ở trận trong trận đi thông vào trang viên. Anh đang tìm cửa Sinh trong trận Cửu Cung Bát Quái, nhưng trời sập tối cộng thêm ảnh hưởng của trận pháp nên bây giờ anh không thể tìm được vị trí mắt trận chính xác, tìm được cửa Sinh là phá giải được trận pháp."
"Cần ánh sáng hả?" Nghe Hàn Ngạo nói, Tô Mạt quan sát xung quanh, ngẩng đầu hỏi.
"Ừ."
"Vậy còn không thả em xuống, em sẽ chiếu sáng cho anh."
Hàn Ngạo lưu luyến đặt Tô Mạt trong lòng xuống, tuy cánh tay đã mỏi nhừ nhưng có thể được ôm ngươi nùnh yêu cũng là hạnh phúc, nếu như cô tỉnh táo vậy thì càng tốt hơn.
Phượng Hoàng lao ra khỏi thân thể Tô Mạt bay vờn quanh người cô, trận pháp sáng lên rất nhiều bởi sự xuất hiện của Phượng Hoàng. Tô Mạt giơ tay lên, Phượng Hoàng Hỏa bay lên từ trong bàn tay chiếu sáng các phương hướng cho Hàn Ngạo.
Hàn Ngạo nhắm mắt lại, cảm nhận vị trí mắt trận.
"Chính là chỗ này. Phá!"
Khi chữ "Phá" thốt lên, trận pháp lập tức ngưng biến hóa, Hàn Ngạo mở mắt ra, kéo Tô Mạt ra khỏi trận Cửu Cung Bát Quái.
Ra khỏi trận pháp, Hàn Ngạo chẳng quan tâm đển việc quan sát hoàn cảnh xung quanh, chỉ vội vàng quay đầu kéo Tô Mạt xem xét.
Tô Mạt bị anh nhìn như vậy thì ngượng ngùng, đẩy anh ra.
"Em không sao mà, chỉ vận công quá độ thôi. Lúc em tiêu diệt Quỷ Vương, ngọn lửa sử dụng là Phượng Hoàng Diệm, khác với Phượng Hoàng Hỏa. Phượng Hoàng Hỏa thì em có thể sử dụng bất cứ lúc nào, nhưng Phượng Hoàng Diệm phải tiêu hao một lượng lớn pháp thuật của em, mà thân thể em..."
Dường như ý thức được mình đã lỡ lời, Tô Mạt vội vàng ngừng giải thích, không nói gì nữa.
Hàn Ngạo nhìn Tô Mạt, không hề vặn hỏi việc cô đang nói dang dở, anh kéo Tô Mạt đi, sau đó quay đầu lại quan sát cảnh tượng trong trang viên. Thấy Hàn Ngạo không truy cứu, Tô Mạt thở phào nhẹ nhõm, cô thật đúng là không biết phải làm sao để giải thích tình trạng hiện giờ với anh.
Cúi đầu nhìn bàn tay nắm chặt của hai người, trong mắt Tô Mạt thêm vẻ dịu dàng. Không biết đôi tay này mình có thể năm được bao lâu nữa đây?
“Đi thôi, đi xem thử mọi chuyện ra sao nào." Tiếng Hàn Ngạo cắt ngang dòng suy nghĩ của Tô Mạt, cô gật đầu để anh kéo đi vào trang viên xa lạ.
Ngoại trừ vườn hoa lê rộng lớn, trang viên chỉ có may gian nhà rất đỗi bình thường, Hàn Ngạo kéo Tô Mạt đi thẳng vào gian chính giữa.
Đẩy cửa ra, màn tơ treo bên trong nhà theo cánh cửa mở ra đón gió bay phấp phới, phòng khách bên ngoài đặt một chiếc bàn trà bằng gỗ đàn hương màu tím đậm, trên chiếc lư hương màu vàng ở bàn trà, huân hương đang lẳng lặng bốc khói, căn phòng tràn ngập một mùi thơm thoang thoáng ngọt ngào.
Trên bàn trà còn được đặt một bộ ấm chén tinh xảo, là trà vừa mới pha xong, ly trà còn nghi ngút hơi nông.
Nhìn lên trên, ở bức tường phía sau bàn trà có treo một bức tranh vẽ người, người trong tranh khá nhiều có vẻ
như đang bận rộn làm việc, tất cả đều rất hăng say.
Đảo mắt một vòng gian ngoài, Hàn Ngạo đưa mắt nhìn vào gian trong, còn Tô Mạt thì nhìn chằm chằm vào bức họa kia, cô nhíu mày không nói gì cả.
Dường như cảm thấy có người nhìn, cánh cửa gian trong tự mở ra, Hàn Ngạo thoáng sửng sốt kéo Tô Mạt ra sau mình, cẩn thận nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng đang mở.
"Không phải nhìn nữa, tôi đang ở đây."
Anh quay đầu về phía phát ra tiếng nói, chẳng biết từ lúc nào bên cạnh bàn trà gỗ tử đàn lại xuất hiện một cô gái áo đỏ, cô gái này mặc một bộ đồ đỏ nhưng hoàn toàn không có cảm giác diêm dúa. Viền ống tay áo đỏ là hoa văn màu vàng kiểu cách, trên áo thêu vài đóa hoa lê rất trang nhã. Thật khó hiểu, cô gái này thích mặc đồ đỏ lại thích hoa lê thanh nhã.
Mái tóc đen được vấn lên cao, trên đầu chỉ cài một cây trâm đơn giản, cổ áo hơi mở rộng để lộ đường nét chiếc cổ thon dài trắng nõn xinh đẹp, trên môi mang theo nụ cười mị hoặc, đôi mắt đen nhánh sâu không thấy đáy, vừa nhìn cũng biết cô gái này không phải là người đơn gián.
“Cậu nhìn xong rồi chứ? Không biết có hài lòng với tôi không?"
Cô gái che mặt cười, đôi mắt lộ ra tia sáng sắc lạnh nhìn thẳng vào đôi mắt chăm chăm đang nhìn cô của Hàn Ngạo.
"Cô chính là chủ nhân trang viên này?" Nhìn cô gái áo đỏ, Hàn Ngạo đề phòng hỏi.
"Ha ha, cậu thật khéo đùa, tôi ở đây đương nhiên là chủ rồi. Cậu đừng nên khách sáo mau ngồi đi, để tôi cùng cậu uống vài chén, được không?"
Cô gái vung tay lên, trên bàn trà gỗ tử đàn liền xuất hiện một bầu rượu và mấy món ăn, nhìn thấy cô gái chỉ cần vung tay mọi thứ đã xuất hiện, đôi mắt Hàn Ngạo càng thêm nặng nề.
Tô Mạt bên cạnh nhìn phản ứng của Hàn Ngạo, liền tiến đến kéo tay anh, đi đến ngồi xuống trưóc bàn trà tử đàn đối diện với cô gái áo đỏ.
Cô gái nhìn phản ứng của Tô Mạt, cười ha ha.
"Vị cô nương này hợp với ý tôi, rất thẳng thắn, không biết cô nương tên là gì? Tôi là Vị Ương."
"Tô Mạt."
"Gặp được nhau là hữu duyên, có thể giải được trận Cửu Cung Bát Quái của tôi mà lại không bị cửa trận Thập Nhị Đô Thiên trong trận làm mê muội, đi đến được trang viên của tôi cũng chẳng dễ dàng. Có rất nhiều người muốn cùng lúc phá giải hai trận pháp lại không biết đó chỉ là thủ thuật che mắt thôi. Chỉ cần phá được trận pháp Cửu Cung thì sẽ tiến vào được trang viên của tôi rồi." Cô gái áo đỏ bất đắc dĩ nhún vai, như đang bày tỏ với Tô Mạt là minh vô tội.
"Bức tranh kia của cô là sao vậy?"
Tô Mạt giơ tay lên, chỉ vào bức họa phía sau Vị Ương. Vị Ương quay đầu.
"Ồ, cô nói bức họa này à? Những kẻ đó đều bị trừng phạt đích đáng, ham mê sắc đẹp của tôi, lại vong ân phụ nghĩa. Người như thế ở trên thế gian này đâu có lợi ích gì, không bằng mỗi ngày cực khổ làm việc, đời đời kiếp kiếp không được giải thoát."
Nói đến đây, mặt Vị Ương thoáng ảm đạm. Cô nhìn Hàn Ngạo và Tô Mạt mười ngón đan xen trước mặt, chậm rãi nói:
"Hai vị có lẽ là một đôi, hay là tiếp nhận một ải thử thách của tôi xem sao? Nếu qua được, đương nhiên tôi sẽ chiêu đãi một bữa thơm ngon, rạng đông còn đưa hai vị ra khỏi trang viên. Nếu như không qua dược, ha ha, chi bằng ở lại làm bạn với tôi. Có điều, tôi không có ý thương lượng với hai người đâu nhé."
Vị Ương che mặt cười ha ha, mắt không ngừng đảo quanh giữa Tô Mạt và Hàn Ngạo. Tô Mạt liếc nhìn phản ứng của Hàn Ngạo, anh cũng đang nhìn cô đăm đăm. Cô gật đầu với anh rồi chuyển mắt về phía Vị Ương.
“Cô nói đi, thử thách gì?”
"Ha ha, đừng căng thẳng quá, chuyện nhỏ thôi. Trước tiên tôi hỏi vài câu đã. Các người có yêu đối phương hay không? Còn có thể chết vì đối phương hay không?"
Tô Mạt hơi cau mày, đây là ý gì?
"Có thế."
Nghe thấy lời Hàn Ngạo nói Tô Mạt kinh ngạc quay đầu lại, Hàn Ngạo cũng đang nhìn cô, biểu cảm trên mặt vô cùng dịu dàng, đôi mắt hiện lên sự kiên định chứng minh tấm chân tình mà anh dành cho Tô Mạt.
"Cậu ta đã nói rồi, còn cô?"
Tô Mạt vẫn nhìn chằm chằm vào mắt Hàn Ngạo, cho đến khi Vị Ương cất lời mới hoàn hồn quay lại nhìn Vị Ương, gật đầu.
Thấy Tô Mạt gật đầu, trong mắt Hàn Ngạo hiện lên vẻ ngạc nhiên, bàn tay đang nắm tay Tô Mạt cũng không kìm được mà siết thật chặt.
Tô Mạt cảm nhận được sự ngạc nhiên vui mừng anh, nhưng ánh mắt lại hiện lên vẻ buồn bã.
Nhìn nỗi xúc động của Hàn Ngạo và Tô Mạt, Vị Ương giễu cợt.
"Nói thì ai chẳng nói được nhưng làm chưa chắc đã được, hai người đều đã nói có thế; vậy thế này đi, nếu giữa hai người chỉ có một người có thể bình an rời khỏi đây thì hai người sẽ làm gì? Đừng vọng tưởng phản kháng, vào trang viên của tôi, ngửi huân hương của tôi, dù là Đại La Kim Tiên cũng phải nghe tôi định đoạt."
Nghe thấy lời Vị Ương, Hàn Ngạo và Tô Mạt đưa mắt nhìn nhau, âm thầm vận khí, quả nhiên hai người đều đã không còn chút sức lực nào nữa. Hàn Ngạo trầm giọng, "Câu này của cô nghĩa là sao?"
"Ha ha, có lẽ các người đã thử rồi, bây giờ bản thân không còn bất cứ sức lực nào chứ đừng nói đến phản kháng. Ý của tôi chính là một trong hai người phải dùng con dao của tôi làm đối phương bị thương mới có thể rời khỏi đây." Nói xong, trong tay Vị Ương xuất hiện một con dao, đặt trước mặt Hàn Ngạo và Tô Mạt.
Nhìn con dao đó, lòng Hàn Ngạo và Tô Mạt chợt trĩu nặng, hiện tại hai người hoàn toàn không phản kháng được, không những thế còn phải làm đối phương bị thương mới có thể rời khỏi, vậy còn ý nghĩa gì nữa chứ.
"Hai người đừng nên nghĩ đến chuyện không ai phải chịu thương tổn nhé. Nếu tôi đã muốn hai người lựa chọn thì không ai có đường lui đâu, nếu không hai người đều phải chết." Như thể nhìn thấu được suy nghĩ của họ, Vị Ương cười khẩy.