Chương 7-1

Type: VẠN HOA PHI VŨ

Bầu trời địa phủ luôn mang một màu xám xịt, không hề có ánh nắng và cũng không hề có sức sống. Tại địa phủ, ngoại trừ những vong hồn mới chết lảng vảng thì chỉ còn quỷ sai đang thi hành nhiệm vụ, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy lác đác vài thầy âm dương qua lại hoặc tạ lễ cho người sống, hoặc chuẩn bị cho người chết ở địa phủ.

Ở một nơi luân hồi nào đó trong địa phủ lại sáng ngời như ban ngày chốn Dương gian, qua ngọn lửa màu vàng có thể thấy thấp thoáng cảnh tượng Bách điểu triều phượng (*) khiến vô số du hồn tranh nhau đi xem cảnh tượng nghìn năm khó gặp này tại đây.

(*) Phượng Hoàng lả vua của loài chim, truyền thuyết từng nói khi Phượng Hoàng xuất hiện, tất cả các loài chim sẽ hót véo von để chào mừng nó.

“Đã xảy ra chuyện gì mà đám ma quỷ huyên náo như thề? Mau đi điều tra rồi báo cho ta biết.”

Thập điện Diêm Quân Chuyển Luân Vương đang ở đại điện xử lí chuyện đầu thai, nghe thấy tiếng ồn ào tại nơi luân hồi liền sai bảo quỷ sai bên cạnh đi thăm dò nguyên nhân.

Quỷ sai tuân lệnh rời khỏi, chi chốc lát sau đã quay lại báo cáo, “Khởi bẩm Diêm Quân, chỗ luân hồi xuất hiện huyết mạch thần thú Phượng Hoàng thượng cổ, có lẽ do huyết mạch thần thú vừa mới đánh nhau nên mới xuất hiện cảnh Bách điểu triều phượng. Thuộc hạ đã phái quỷ sai xua đám du hồn, không biết Diêm Quân có gì căn dặn không ạ?”

“Ồ, huyết mạch thần thú giáng thế rồi à? Vậy huyết mạch đến chỗ luân hồi làm gì? Cũng thú vị. Cho truyền.”

“Thuộc hạ cẩn tuân pháp chi.”

Quỷ sai tuân lệnh rời đi.

Tô Mạt không hề biết cảnh tượng Bách điểu triều phượng nghìn năm khó gặp kia là do chính mình gây ra, khơi gợi hứng thú của Chuyển Luân Vương. Cô nhìn người đàn ông áo đen từ từ biến mất theo ngọn lửa, lo lắng cho tình hình của Kiều Dật, Tử Ngâm, Hàn Ngạo và Đào Tử ờ nhà.

Mạc Ly quan sát vẻ mặt của Tô Mạt, lo âu kéo tay cô lặng lẽ an ủi.

“Không sao đâu, đừng lo. Chúng ta mau hoàn thành việc của cô rồi tôi trở về Dương gian.” Tô Mạc vỗ bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình, trấn an Mạc Ly.

“Mạt Mạt, hay là chúng ta cứ về trước đi, người đó nói gì tôi đều nghe hết. Tôi biết cô lo lắng cho mọi người, tôi luân hồi muộn chút cũng không sao.”

“Không sao đâu. Cô yên tâm, tôi tự biết chừng mực, đi thôi.”

Nói xong, cô kéo Mạc Ly đi về phía cửa Lục Đạo Luân Hồi, vừa mới nhích người, Tô Mạt cảm nhận được một luồng âm khí tạt thẳng về phía mình, cô vội vàng tránh né, điều khiển Phượng Hoàng Hỏa tập trung tại lòng bàn tay, vừa định tấn công thì nghe thấy tiếng hét vội vã, “Xin hãy khoan ra tay, tôi là quỷ sai của Thập điện, phụng mệnh Diêm Quân cho mời huyết mạch thần thú.”

Tô Mạt dừng tay, đưa mắt nhìn đối phương.

Quả nhiên đối phương mặc bộ quần áo quỷ sai của Thập điện, bộ quần áo màu đen thắt lưng màu xanh, trước ngực hiện rõ một chữ Chuyển, tuyệt đối không thể giả mạo được, Tô Mạt khẽ khom người vái chào quỷ sai.

“Không biết Diêm Quân gọi đến có chuyện gì không?”

Quỷ sai thấy Tô Mạt vái mình, vội vàng nghiêng mình né tránh.

Tôi chỉ là quỷ sai, không nhận được lễ của huyết mạch thần thú, Diêm Quân căn dặn không dám không nghe, tốt hơn huyết mạch thần thú hãy đi theo tôi.”

Tô Mạt gật đầu kéo Mạc Ly đi theo quỷ sai, thoáng cái đã đến điện Chuyển Luân Vương, sau khi qua vô số lượt, cô nghe thấy tiếng nói uy nghiêm:

“Cho truyền.”

Quỷ sai dẫn đường lập tức đưa Tô Mạt vào trong điện.

Trên đại điện, Mạc Ly đầy lo lắng bất an, sau khi Tô Mạt đi vào không hề quỳ lạy mà chỉ đứng nhìn chằm chằm Diêm Quân, không sợ chọc giận ông ta. Lỡ như Diêm Quân không vui giữ Tô Mạt lại đánh cờ thì sao? Mình không thể đầu thai cũng không sao, song nếu cô ấy bị giữ lại thì hậu quả thật sự là không thể tưởng tượng được.

Mạc Ly ngẩng đầu nhìn Tô Mạt vẫn đứng yên đối mặt với Chuyển Luân Vương, cô khẽ kéo góc áo Tô Mạt mà không thấy hồi đáp, Mạc Ly vẫn cứ quỳ dưới đất như thế, cảm thấy mình như kiến bò trên chảo nóng, không biết phải làm sao.

“Ha ha ha ha ha.” Tiếng cười phá vỡ không khí im lặng, “Không hổ là người thừa kế thần thú Phượng Hoàng, quả nhiên gan dạ. Cô có biết nhìn thấy bổn vương mà không quỳ sẽ nhận hậu quả gì không?”

Diêm Quân đã muốn gặp, đương nhiên đơn giản chỉ muốn biết tiểu nữ có đủ tư cách nhận truyền thừa huyết mạch Phượng Hoàng hay không thôi, nếu tiểu nữ bái lạy thì Diêm Quân còn dò xét thế nào được. Bây giờ Diêm

Quân đã thăm dò xong, đương nhiên tiểu nữ phải quỳ lạy trước ngài rồi.” Tô Mạt nói xong, cúi người bái lạy.

“Thôi, bổn vương không truy xét mấy nghi lễ của các người.”

Chuyển Luân Vương vươn tay đỡ Tô Mạt đang định tham bái, đồng thời cũng nâng Mạc Ly vẫn đang quỳ dưới đất đứng lên.

“Cô bé, không biết cô đến địa phủ làm gì?” Trên điện, Chuyển Luân Vương vuốt chòm râu dài của mình hỏi Tô Mạt dưới điện.

“Khởi bẩm Diêm Quân, tiểu nữ đến đây đưa đứa trẻ âm dương vào luân hồi, cứu người vô tội.”

Tuy nói miễn quỳ lạy song dù sao đối phương vẫn là vua Diêm La chủ quản một điện tại địa phủ, vì vậy giọng nói Tô Mạt hết sức cung kính, thái độ vô cùng khiêm nhường.

Chuyển Luân Vương nghe Tô bẩm báo vậy quan sát Mạc Ly bên cạnh cô, sau đó ông bảo quỷ sai cầm sổ sách đặt trên bàn chính điện xem xét kỹ lưỡng.

“Nếu như vậy, hay là giao chuyện này cho bổn vương đi, ta đã xem sổ đầu thai điều tra rõ chân tướng sự việc, cô có thể yên tâm về dương giới, bốn vương sẽ sắp xếp cho cô ta vào luân hồi.”

“Chuyện này...” Tô Mạt trầm ngâm một lát, “Nếu đã vậy thì làm phiền Diêm Quân, nhưng việc này vô cùng khẩn cấp xin Diêm Quân mở lòng nhân từ xử lí ngay lập tức.”

Chuyển Luân Vương nhìn Tô Mạt, cầm sổ ghi chép đầu thai, gọi quỷ sai ngoài điện, sau đó viết một lệnh đặc xá rồi giao cho quỷ sai, căn dặn, “Lập tức đưa âm hồn này vào luân hồi nhân đạo, không được sai sót.”

Quỷ sai tuân lệnh, cầm lệnh đặc xá cung kính lùi đến bên cạnh Mạc Ly, chờ Mạc Ly đi theo mình rời khỏi đại điện, Mạc Ly không ngờ chỉ trong nháy mắt mình đã được trở lại luân hồi, cô cúi người bái lạy Chuyển Luân Vương, sau đó không đứng dậy mà kéo tay Tô Mạt.

Tô Mạt liếc nhìn Chuyển Luân Vương đưa tay đỡ lấy Mạc Ly quỳ dưới đất, trách móc, “Cô làm gì thế? Không cần phải lạy tôi, mau đi với quỷ sai đi, đừng làm trễ giờ, kiếp sau có duyên sẽ gặp lại nhau, cầm lấy đồ tôi đưa cho cô, nhớ đừng quay đầu lại.”

Mạc Ly gật đầu, nhìn cô gái đã từng giúp đỡ mình nhiều lần rồi mới đi theo quỷ sai về phía luân hồi nhân đạo.

Sau khi Mạc Ly rời đi, Chuyển Luân Vương nhìn Tô Mạt dưới điện, bỗng nhiên sai bảo, “Người đâu, mang bàn cờ của ta đến đây, bổn vương muốn chơi với huyết mạch thần thú một ván.”

Tô Mạt đang buồn bã dõi mắt nhìn theo bóng lưng của Mạc Ly, nghe thấy Chuyển Luân Vương bảo muốn đánh cờ với mình, chân bỗng lảo đảo suýt nữa ngã lăn ra đất.

“Cô bé sao vậy?” Chuyển Luân Vương thấy phản ứng của Tô Mạt ân cần hỏi thăm.

“Hồi bẩm Diêm Quân, tiểu nữ không sao. Chỉ là, cờ vây này nó biết tiểu nữ nhưng tiểu nữ lại không biết nó, sợ rằng sẽ khiến Diêm Quân mất vui, huống chi ở Dương gian tiểu nữ còn có chuyện quan trọng phải xử lí, không dám kéo dài.”

“Cô bé chớ vội, một ngày ở địa phủ chỉ là vài canh giờ ở Dương gian thôi. Với lại, với tình trạng bây giờ của cô, bổn vương cho rằng trở về lúc này không hẳn là chuyện tốt, nếu không biết chơi cờ vây, vậy cô biết chơi cái gì?”

“À, cờ ca rô được không...” Tô Mạt miễn cưỡng nhoẻn miệng cưòi với Chuyển Luân Vương.

“Bổn vương không biết...”

Câu trả lời nghiêm túc khiến Tô Mạt lại xụ xuống.

“Không sao, tiểu nữ dạy ngài.”

Kết quả là, một cảnh tượng khá kì quặc xuất hiện trên đại điện của Thập điện, Chuyển Luân Vương mặc mãng bào màu vàng đang chơi... cờ ca rô với Tô Mạt khiến sắc mặt quỷ sai xung quanh đều quái dị, buồn cười mà lại không dám cười.

“Ôi, đi sai rồi, bổn vưomg muốn đi ở đây. Ôi, không đúng không đúng, cô đi ở đây à. Không phải bổn vương được năm con rồi sao?”

Chuyển Luân Vương đưa tay, muốn cầm lại con cờ mình mới vừa đi.

Tô Mạt nghẹn họng.

Tuy tay không ngừng hầu Chuyển Luân Vương đánh cờ, song trong lòng Tô Mạt lại không bình tĩnh nối, cô lo lắng cho mọi ngưòi ở Dương gian, vì vậy lộ vẻ bất an.

“Cô bé, bổn vương đã sớm nói rồi, cô phải tĩnh tâm. Bây giờ cô trở về chỉ uổng công vô ích. Lẽ nào cô không hiểu rõ tình trạng của mình sao? Tuy bổn vương không rõ tại sao cô lại gặp phải tình thế hiện giờ, có điều bổn vương biết nếu cô cố gượng, e là sau này cũng chỉ có thể ở đây đánh cờ với bổn vương thôi.”

Tô Mạt hoảng hốt, xem ra không thể giấu diếm Quỷ Vương trước mắt này được, nhưng làm sao đây, người cô quan tâm rất có thể đã gặp phải nghìn trùng nguy hiểm, làm sao có thể tĩnh tâm được chứ?

Chuyển Luân Vương thấy Tô Mạt không trả lời, nói tiếp.

“Cô đã tìm được cách phá giải chưa? Bổn vương nghe nói cô chẳng những hàng yêu trừ ma, còn trút giận giúp quỷ tích lũy công đức. Lẽ nào vẫn chưa có cách gì kéo dài à? Hôm nay bổn vương thấy được số mệnh mà âm hồn kia nắm giữ trong tay, rõ ràng cô có thể dùng cho bản thân nhưng lại nhường cho người khác, đây cũng là lí do tại sao bổn vương thích cô và muốn giữ cô lại. Bổn vương có thể chỉ cho cô một giải pháp, chỉ cần tìm được huyết mạch thần thú Kỳ Lân thượng cổ thì mới có thế hóa giải nguy hiểm cho cô, nếu không đến thời gian Thiên Niên Kiếp…”

Chuyển Luân Vương nói đến Thiên Niên Kiếp thì dừng lại, ông như cười như không nhìn Tô Mạt trước mắt, sau đó vung tay lên.

“Được rồi, bổn vương chỉ nói đến đây thôi, đã thắng cô được một ván, cô mau trở về Dương gian đi.”

Rõ ràng là chưa thắng được ván nào mà... Tô Mạt thầm oán trong lòng.

“Tiểu nữ xin từ biệt, cảm ơn Diêm Quân đã chỉ dạy.”

Lùi đến cửa, Tô Mạt dừng bước.

“Diêm Quân, tiểu nữ còn có một chuyện muốn nhờ.”

“Nói nghe xem.” Chuyển Luân Vương vuốt râu trầm giọng cất lời.

“Từng có âm thai chưa xuất thế nhưng bị tà pháp cưỡng ép lấy ra, gã ta lại còn dùng tính mệnh trả giá để phong ấn, không biết phải làm thế nào mới có thể giúp âm thai này không bị hồn phi phách tán ạ?”

Tô Mạt cúi người bái lạy đợi Chuyển Luân Vưong nói đáp án, Chuyển Luân Vương không ngờ Tô Mạt hỏi điều này, ông trầm ngâm một thoáng.

“Đã như thế, nếu cô cố làm hết sức cũng không phải không được, Bổn vương cho cô thêm một sắc lệnh dán lên âm thai, tuy có thể bảo vệ nó không bị hồn phi phách tán, song trong chín kiếp chỉ có thể luân hồi vào súc sinh đạo, cô hãy suy nghĩ cẩn thận.” Nói xong Chuyển Luân Vương phất tay, một lá bùa bay xuống tay Tô Mạt.

Tô Mạt vội vàng cúi gập người bái lạy dập dầu cảm ơn Chuyển Luân Vương, Chuyển Luân Vương phất tay lần nữa rồi biến mất khỏi đại điện Thập điện. Tô Mạt rời khỏi đại điện nhanh chóng chạy đến cửa ra Dương giới, Chuyển Luân Vương ở chỗ tối nhìn thấy Tô Mạt rời đi, lại hỏi quỷ sai bên cạnh.

“Có giao đồ đến tay chàng trai kia chưa?”

“Khởi bẩm Diêm Quân, thuộc hạ đã giao lá thư kia cho chàng trai đi đến địa phủ bằng thể xác theo căn dặn của ngài rồi ạ, tuy nhiên có một chuyện thuộc hạ không rõ.” Quỷ sai ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Chuyển Luân Vương, “Ngài không hay xen vào chuyện người khác, sao lần này lại nhiều lần giúp đỡ cho người phàm? Tuy nói đó là huyết mạch thần thú song ngài cũng quá bao dung cô ta, còn thêm chàng trai kia nữa. Ngài...”

Chuyển Luân Vương phất tay ngắt lời của quỷ sai.

“Không phải là bổn vương xen vào việc của người khác, giờ huyết mạch của thần thú Phượng Hoàng và Kỳ Lân đều truyền thừa ở nhân gian, e rằng nhân gian sắp có thay đổi lớn, ôi...”

Chuyển Luân Vương nhìn bầu trời xám xịt chốn Minh giới rồi thở dài, vừa quay lại bóng dáng đã tan biến.