Chương 17: C17: Trận chiến sắp nổ ra

Đồng Tâm siết chặt nắm đấm, vẻ mặt nghiêm trọng, e rằng hôm nay sợ là khó có thế đối phó.

Có thể sánh ngang với nhân tu Trúc Cơ sơ kỳ!

Sắc mặt của chúng đệ tử nhất thời trở nên hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt nhìn ba con Hắc Thiệt Yêu trước mặt!

Xong rồi, xong rồi, trong số bọn họ chỉ có Đồng sư huynh là Trúc Cơ kỳ, còn lại đều là Luyện Khí kỳ, lấy gì mà đánh với ba con ma quái này!

Phải chăng vận may của bọn họ kém cỏi như vậy, con đường tu tiên cứ thế mà kết thúc hay sao…

“Khà khà, tiểu tu của Thanh Vân Tông…”

Lúc này, thủ lĩnh của đám Hắc Thiệt Yêu đổi diện Đồng Tâm nở nụ cười rợn người rồi nói. Ngoại trừ đệ tử Trúc Cơ kỳ cầm đầu, những người khác nó chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra bọn họ mới chỉ Luyện Khí kỳ mà thôi.

Đồng Tâm lúc này cũng cảm thấy áp lực như núi đè, nhưng vần bình tĩnh quát: “Không sai, đế quốc Ly Thủy nằm dưới sự bảo vệ của Thanh Vân Tông chúng ta, yêu ma các ngươi mau chóng rút

lui!”

Nhìn thấy khí thế Đồng Tâm tăng vọt như vậy, trong lòng tất cả đệ tử đều dấy lên hy vọng. Chẳng lẽ Đồng sư huynh còn có phương án dự phòng nào sao?

“Hô hô! Buồn cười! chỉ dựa vào ngươi là Trúc Cơ kỳ thôi sao?”

Hắc Thiệt Yêu rõ ràng là không trúng chiêu.

“Ta là đệ tử thân truyền dưới trướng cổ Hạc Lâm chân nhân của Thanh Vân Tông! Mấy tiểu yêu các ngươi phải suy nghĩ cho rõ!” Đồng Tâm hít sâu một hơi báo ra danh hào của sư tôn, cố gắng hù dọa đám Hắc Thiệt Yêu.

Hắn ta nói nhiều như vậy đương nhiên là đế bảo vệ các đệ tử ngoại môn phía sau!

Nếu hôm nay khai chiến với ba Hắc Thiệt Yêu này, các đệ tử Luyện Khí kỳ phía sau hắn ta sẽ khó có thế trốn thoát…

Cổ Hạc Lâm!

Thân hình của ba con Hắc Thiệt Yêu hiến nhiên đều bị chấn động, cho thấy cái tên này cũng mang đến cho bọn chúng một ít áp bức!

Đồng Tâm thấy vậy thì trong lòng vui mừng, nhưng niềm vui nhanh chóng biến mất, bởi vì con Hắc Thiệt Yêu đối diện lên tiếng:

“Không ngờ tên đệ tử Trúc Cơ kỳ như ngươi

cũng có chút địa vị. Đã như vậy thì ta không thể để các ngươi quay về… Ha ha ha ha!”

Sau đó, mọi người nhìn thấy ba con Hắc Thiệt Yêu hóa thành sương mù đen đột ngột bay lên, đánh trúng khốn trận vô hình!

Bùm!

Cờ trận khắp nơi lúc này rung lắc dữ dội!

Tiếng động lớn này vang lên trong bầu trời đêm tĩnh lặng của thành Gia Nguyên, vô số dân chúng ở trong nhà hoảng sợ không yên, không biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng nhớ tới mệnh lệnh trước đó của phủ thành chủ, bọn họ chỉ có thể đóng chặt cửa lại, rúc mình trong nhà.

Nhìn thấy thế, Hắc Thiệt Yêu tà ác cười một tiếng, phát động công kích lần thứ hai!

Khoảnh khắc tiếp theo, cờ trận ngã trái ngã phải…

Khốn trận cấp hai đã bị phá dễ dàng như vậy!

“Đồng sư huynh!”

Sắc mặt của tất cả đệ tử kinh hãi, ai nấy đều hoảng sợ nhìn Đồng Tâm.

Sắc mặt Đồng Tâm nghiêm trọng, hắn ta quát: “Các sư đệ sư muội bình tĩnh, sư huynh sẽ tận lực bảo vệ các ngươi! Chiến!”

Các đệ tử nghe vậy, các loại đao kiếm pháp khí xuất hiện trong tay, cắn răng nhìn chằm chằm vào đám sương đen đang tiến về phía mình.

Chỉ là vẻ mặt của họ mang theo sự tuyệt vọng!

Trận chiến sắp nổ ra!

Cùng lúc đó, Mạch Ngọc trấn, trong Tiền phủ.

Ánh đèn mờ ảo, gió âm thổi mạnh, tấm vải trắng che phủ 67 cỗ thi thế trên mặt đất khẽ rung lên.

Đột nhiên, một người đàn ông mặc áo xanh lặng lẽ xuất hiện trong sân.

Lục Trường Sinh liếc nhìn những thi thế được bọc vải trắng khắp nơi, trên mặt không có chút cảm xúc nào, sau đó bình tĩnh nói:

“Đi ra đi.”

Trong sân trước phủ vô cùng yên tĩnh, nhưng lúc này gió trong sân càng mạnh hơn.

“Chỉ là một tiếu yêu mà dám giấu đầu lộ đuôi trước mặt bản đế.”

Ánh mắt Lục Trường Sinh bình tĩnh nhìn đâu đó trong sân, giọng điệu nhàn nhã.

Quả thực Lục Trường Sinh đã mất đi ký ức liên quan đến mộ tiên, hắn không biết tại sao

mình lại ở thế giới này, không biết vì sao mình lại bị chôn vùi trong cái gọi là mộ tiên, càng không biết chuyện gì đã xảy ra…

Nhưng bất kỳ ký ức nào trong quá khứ không liên quan tới mộ tiên đều vẫn còn trong đầu hắn.

Trước khi bị chôn cất trong mộ tiên, hắn đã là Tiên đế.

Chính là Tiên đế trường sinh, thông thiên triêt địa!