Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Huyết Luyện Sơn Hà

Chương 1: Thằng Ngốc

Chương Tiếp »
**Nhân gian như sương khói.

Mộng ảo tựa tiên thần.

Ngàn năm qua chớp mắt.

Đọng lại từng vết chân.**

Đông đến, mặc dù không có tuyết rơi, nhưng từng cơn gió lạnh mang theo cái rét cắt da cắt thịt cứ rít gào thổi tới. Dưới bờ Tây hồ, cả mặt nước đều đã phủ kín một lớp băng thật dày. Nơi đây là quốc đô của Đại Việt, Dương kinh.

Đại Việt vương triều tuy không nói là phồn hoa bậc nhất thế nhưng rừng vàng, biển bạc, đất đai rộng lớn lại quyết không nói ngoa. Thứ mà Đại Việt hoàng triều thiếu nhất cõ lẽ là nhân khẩu. Đại Việt nằm ở phía đông nam đại lục Thiên Trì, là một quốc gia nhị đẳng, trên đó còn có các quốc gia nhất đẳng, dưới là những quốc gia có thứ bậc ba, bốn. Đa số các quốc gia nhất đẳng đều có diện tích vô cùng rộng lớn, tài nguyên nhiều và quân đội mạnh. Ngược lại những quốc gia tam đẳng thực lực quân đội khá yếu lãnh thổ cũng nhỏ hơn.

Đại Việt tuy là quốc gia nhị đẳng, nhưng để nói về thực lực quân sự lại không hề kém bất cứ một quốc gia nhất đẳng nào. Minh chứng tin cậy nhất là qua hàng ngàn năm dựng nước và giữ nước Đại Việt đã đánh bại hàng loạt các vương triều nhất đẳng. Đại khái như phương Bắc giáp ranh có Đại Chu, phía tây có Hoa Trì...

Thường thì những quốc gia có thứ đẳng thấp sẽ phụ thuộc vào các quốc gia có thứ bậc cao hơn. Thứ nhất là họ mong muốn sự bảo trợ của các nước lớn, thứ hai họ cũng muốn có được những phương pháp luyện binh, luyện khí, trồng trọt cao cấp hơn. Đương nhiên cái giá mà các nước nhỏ phải trả chính là tài nguyên, là trân quý bảo vật, nói trắng ra họ chẳng khác gì thuộc địa của các nước lớn.

Đại Việt có lẽ là quốc gia duy nhất không phụ thuộc vào các cường quốc nhất đẳng. Cũng chính vì thế Đại Việt không bao giờ thiếu chiến tranh, xâm lược từ các quốc gia lớn bên ngoài. Cũng may Đai Việt đời nào cũng có minh quân đứng ra bình định giặc ngoại xâm. Tất nhiên cái giá phải trả là nước mắt, là máu, là đói nghèo, là nhân khẩu sụt giảm. Thế nhưng cứ mỗi lần chiến tranh qua đi Đại Việt lại như trải qua một lần tân sinh, một lần thay máu. Sức sống của dân tộc này vẫn mãi bùng cháy, vẫn mãi không thể bị mài mòn dù có thế nào.

Phía nam Dương kinh có một ngôi phủ đệ vàng son lộng lẫy chiếm cả trăm mẫu, địa thế chính dương, trước cửa có một đôi kỳ lân cao bằng ba người trưởng thành. Cửa lớn màu son, đồng đinh sáng bóng, hai mặt sư tử ngậm đồng hoàn càng làm cho ngôi phủ đệ này thêm phần quý khí bức người. Phía trên có treo tấm biển viết bốn chứ lớn"Huyết Y Hầu Phủ".

Huyết Y hầu là nhân vật truyền kỳ của Đại Việt vương triều, ông họ Dương tên Vân.

Người này không những tước vị cao, chiến công hiển hách lại rất được dân chúng tin phục. Tương truyền rằng hai trăm năm trước, Đại Chu cố tình gây hấn đem trăn vạn quân tràn qua biên giới phía bắc. Việt vương lúc đó là Đinh Khải, ra lệnh cho Đại tướng quân Dương Thiếu Du cũng là cha của huyết y hầu Dương Vân, mang theo hai mươi vạn quân chặn địch chờ viện binh từ các thành khác. Thật không ngờ Huyết Y hầu với tài chỉ huy, thao lược có một không hai, dùng lối đánh du kích từ từ tiêu hao quân địch. Quân sĩ đại Chu thảm thương quá nửa, phe Đại Việt lại chỉ tổn thất chưa quá một thành. Chủ soái Đại Chu lúc đó là Vũ Tài nhìn quân số càng ngày càng giảm, mà thế quân ta lại mỗi lúc một lớn, sợ hãi quá mà giữa đêm dùng thuyền bỏ chạy về nước. Cũng không ai biết cụ thể trận chiến ấy xảy ra những gì, chỉ có ít người mơ hồ thấy giữa biển người dọc ngang bóng mờ, quân địch kêu la thảm thiết. Sau trận chiến Huyết Y hầu Dương Vân trở thành cái tên mọi người nhớ mãi không quên. Cả bộ áo giáp lẫn nội giáp đều nhuộm đỏ, mặt mày đằng đằng sát khí, đôi mắt đỏ ngầu chỉ nhìn thôi cũng khiến các binh sĩ hết hồn hết vía. Cũng từ đó Việt vương đã phong cho ông làm Huyết Y hầu, sau này cha ông mất ông được bổ nhiệm là đại tướng quân kế nhiệm và Huyết Y hầu đời đời truyền cho con cháu.

Sáng sớm, gió lạnh vẫn không ngừng thổi, bên trong một gian nhà nhỏ nằm chếch một góc hẻo lánh phía đông Huyết Y hầu phủ, truyền tới từng tràng tiếng cười khanh khách. Qua tiếng cười truyền lại, có thể nghe ra là tiếng cười của một nam và một nữ.



Xuyên qua cửa sổ có thể thấy một chàng trai tuổi tầm mười sáu, tướng mạo không sai, tay cầm bát, tay cầm thìa đang đút từng chút nước thuốc cho một người khác. Miệng hắn không ngừng cười nói, nhưng lại có chút gượng gạo, khó nghe. Thân ảnh còn lại là một cô bé, tuổi tầm mười hai, có chút thanh tú nhưng khuôn mặt trắng bệch, có chút bệnh trạng. Cô bé năm trên giường, há miệng uống từng ngụm nước thuốc người nam đút, đôi mắt rưng rưng, tựa như khóc, lại tựa như cười, khiến người ta vô cùng khó hiểu.

Hai thiếu niên này không có tên, người quen biết thường gọi là thằng ngốc và con bệnh. Nhìn từ cách bài trí căn nhà từ ngoài vào trong, không ít người nghĩ rằng hai thiếu niên này là người hầu, nha hoàn trong phủ. Nhưng chỉ có một số ít người biết rằng, hai thiếu niên này lại là cháu của gia chủ hiện tại Dương Hiển.

Huyết Y hầu sinh được bốn người con. Cũng không biết có phải do trời cao chiếu cố, hay vì nguyên nhân nào đó cả bốn người con của ông đều là con trai. Đây cũng là việc vui và cũng là điều mà ông tự hào nhất, đến khi ông mất vẫn còn không khỏi tự hào. Cũng đúng thôi, ở cái thời đại mười phần thì tám phần là nữ này, ông sinh được bốn người con trai ai lại không vui cơ chứ.

Bốn người con của Huyết Y hầu lần lượt thứ tự là. Dương Thanh Hồng, Dương Thanh Long, Dương Thanh Hổ, Dương Thanh Hồ. Bốn người cũng noi gương cha, người giỏi văn, người giỏi võ, người sở trường buôn bán, người sở trường ngoại giao. Sau này Huyết Y hầu chia cho bốn người đất đai và chia làm bốn chi tộc. Truyện cũng không có gì để nói nếu chỉ có bốn người họ, chỉ là sau khi Huyết Y hầu qua đời, tước vị hầu gia lại khó chọn lựa. Theo lý thì trưởng tử sẽ được chọn, nhưng không biết vô tình hay cố ý Việt vương lại chọn người con thứ hai tức Dương Thanh Long là người thừa kế. Tất nhiên ngoài mặt mọi thành viên trong hầu phủ sẽ không phản đối, nhưng sau lưng lại bằng mặt không bằng lòng.

Cũng vì vấn đề tước vị bốn người không ngừng đấu đá lẫn nhau, cuối cùng ba người còn lại dọn ra ngoài sống hầu phủ còn lại chi thứ hai ở lại. Cũng vì nhìn thấy sự tranh đoạt tước vị, nên từ đó gia chủ hầu gia trước khi qua đời đều dâng tấu chương lên triều đình, chỉ định trước người kế tục. Từ thời Huyết Y hầu đến nay đã truyền qua bốn đời, cũng không có sự tranh chấp như trước, tất nhiên bằng mặt không bằng lòng là điều không thể tránh khỏi.

Phủ chủ hiện tại của Dương gia là Dương Hiển. Ông năm nay đã 60 tuổi, vì thể trạng kém nên ông chỉ sinh được một người con trai, tên là Dương Thành Phong. Người này từ nhỏ được mẹ nuông chiều thành hư, sống không có mục đích, cả ngày chỉ biết cờ bạc, phá phách, chơi gái. Năm Dương Thành Phong 17 tuổi, cha hắn vi không muốn con mình trầm luân trong xa hoa, đồi trụy nên đã chỉ định hôn ước cho hắn với con gái của một danh tướng tên là Trịnh Hồng Nguyệt. Trịnh Hồng Nguyệt này tuy là con nhà võ, nhưng xinh đẹp lại chẳng kém ai, lòng dạ cũng cực sâu.

Quả nhiên Dương Thành Phong một công tử ăn chơi, làm sao có thể không khuất phục dưới tay của Hồng Nguyệt cơ chứ. Hắn ngày qua ngày bị dày vò, tuy không phải chịu đánh đập, nhưng từ cái liếc mắt, đến vẻ mặt lạnh băng của nàng cũng đủ khiến hắn hãi hùng khϊếp vía.

Không thể chơi bời trác táng như trước nữa, hắn đành tăm tia làm nhục nha hoàn trong phủ. Mẹ của thằng ngốc tiểu Điệp chính là người bị hại. Sau khi sinh "thằng ngốc" nàng không những không được tôn trọng, ngược lại chịu hết sự ghẻ lạnh của chủ nhà. Sau cùng vì đứa con nàng cắn răng chịu đựng, chỉ mong con trai được thừa nhận.

Thế nhưng đời nào được như ý, con trai của nàng sinh ra lại đâu giống người thường, tuy tướng mạo rất đẹp lại là đứa ngốc. Một tuổi chưa biết bò, hai tuổi chưa biết đi, ba tuổi chưa biết nói, thằng nhóc chậm chạp, ngờ nghệch đến mức người gặp cũng phải thở dài. Thế nhưng mọi chuyện còn cay đắng hơn khi nàng lại tiếp tục bị Dương Thành Phong chà đạp. Nàng sinh đứa thứ hai, lần này là con gái. Đứa trẻ này xinh đẹp vô cùng, người gặp người yêu.

Cay đắng là thê tử của Dương Thành Phong nổi giận rồi, mặc cho tiểu Điệp van xin thế nào người phụ nữ ấy nhất quyết đuổi ba mẹ con ra khỏi phủ, trên tay chỉ có vài bộ quần áo cũ và ít bạc lẻ.

Ra khỏi hầu phủ ba mẹ con sống vất vưởng, vừa chăm con thơ, vừa chăm con dại tiểu Điệp làm đủ mọi việc từ may vá, giặt giũ, cấy cày, làm bếp... Cuối cùng nàng vì thân thể yếu nhược, lại vượt cạn hai lần hao mòn mà chết. Hai anh em thằng ngốc phải sống không cha không mẹ từ đó.

Thằng ngốc năm đó lên mười, tuy rằng ngốc nhưng hắn vẫn biết phải nuôi em như nào. Sáng hắn ra đường xin từng đồng, từng hào, từng miếng cơm thừa, chiều tối bắt cua bắt ốc. Hai anh em sống nương tựa lẫn nhau trong cái miếu cũ ngoài thành.

Em gái hắn lên sáu tuổi mắc một trận bệnh nặng, cơ thể suy nhược tưởng chừng không qua khỏi, may mắn gia gia hắn một hôm đi qua ngôi miếu hoang nhìn thấy mang về phủ.

Kì thực hai đứa trẻ ấy có tên, một đứa tên Dương Thiên Vũ, một đứa tên Dương Thu Phượng. Thế nhưng hai đứa trẻ không cha, không có hộ tịch quan phủ không chấp nhận. Sống ở cái thời đại này, phận đàn bà phận tôi tớ nếu không được chủ, không được đàn ông bảo vệ quả thực khó sống hơn cả con chó.



Dương Hiển bất mãn với con dâu một thì bất mãn với con trai mười. Tuy Dương Hiển không đồng ý con trai nạp một nha hoàn làm thϊếp thất, nhưng ông cũng không muốn cháu của mình phải sống khổ sống sở. Làm tư tưởng rất lâu, cuối cùng Dương Hiền cũng thuyết phục được hai vợ chồng con trai tiếp nhận hai đứa trẻ. Tất nhiên việc ông là gia chủ, cũng là hầu tước việc ông nói không ai có thể cãi, thế nhưng hai đứa trẻ đáng thương ấy vẫn sống với thân phận nô bộc mà thôi.

"Ca! Muội nghĩ chúng ta nên rời khỏi nơi này đi" Cô bé uống xong bát thuốc mới nhẹ nhàng nói với anh trai.

"Tiểu Phượng! Sao muội lại muốn rời đi? Không phải chúng ta hiện tại rất tốt sao?" Thằng ngốc nghe vậy mới giật mình hỏi lại. Tuy rằng hắn cũng không muốn sống tại cái nơi thối nát này, thế nhưng rời khỏi đây hai anh em hắn phải sống ở đâu? Bao năm sống vất vưởng đầu đường xó chợ, hắn thừa hiểu ngoài đường cũng không dễ sống. Trong hầu phủ tuy không được người chào đón, nhưng ít nhất hắn vẫn còn có người thân, dù những người đó chỉ coi anh em hắn như nô bộc.

"Ca! Chẳng phải đầu huynh đã tốt hơn rồi sao, huynh còn biết một ít chữ nữa, ra ngoài sống vẫn tốt hơn chứ. Muội tuy thân thể yếu nhược, nhưng muội thông minh, muội có thể giúp huynh học tập, may vá, giặt quần áo. Muội thấy ngày ngày huynh bị đám người đó đánh đập, chửi rủa muội không chịu nổi" Thu Phượng nhìn chằm chằm vào mắt anh trai, chậm rài nói ra suy nghĩ của mình. Đối với nàng khổ cực không quan trọng, quan trọng là người thân được sống tốt, tính cách này rất giống mẹ nàng.

Thằng ngốc thấy vậy, chỉ thở dài, ngẫm nghĩ một hồi hắn mới nói"Muội nghĩ gì thực ra huynh cũng hiểu, thế nhưng sống ở cái thời đại này không có hộ tịch, không có người tiếp nhận thực sự rất khổ sở. Muội còn nhỏ muội không biết, đoạn thời gian đó huynh trên lưng cõng muội, trên tay cầm bát xin ăn từng đồng, khổ cực là việc nhỏ, nhưng lúc muội đổ bệnh huynh thực sự chịu không nổi. Có tiền cũng phải có người chịu xem bệnh, giấy tờ tùy thân chúng ta không có, đến cái tên cũng chẳng ai công nhân. Hài! Muội thử nghĩ xem đại phu nào chịu chạy chữa cho chúng ta. Tuy ở đây chịu đủ loại ghẻ lạnh, nhưng ít nhất ốm đau chỉ cần có tiền liền có thể chữa".

Thu Phượng nghe tới đây, hai mắt đã rưng rưng trực khóc, nghẹn ngào thốt lên."Ca! xin lỗi"

"Không sao, đừng khóc. Muội khỏe mạnh là huynh an tâm rồi. Đợi huynh tích thêm chút tiền, đổi lấy một bộ võ công, sau này có chút sức lực nếu muội thấy ở đây không tốt chúng ta liền đi. Nghe nói võ công Dương phủ có một không hai, nhất là vị lão tổ tông kia, chỉ sợ đã là thiên hạ đệ nhất. Chỉ cần ca đổi được một bộ võ công, sau này lo gì không bảo vệ được muội" Thằng ngốc nắm đấm siết chặt, thì thào nói.

"Ca! Huynh nghĩ mọi chuyện quá tốt rồi. Không nói những người khác, huynh xem vị kia con trai trưởng năm nay 20 tuổi từ nhỏ đến lớn dùng bao nhiêu dược liệu vun đắp mà võ công cũng đâu có đến đâu. Người ta hơn huynh về mọi mặt, thân thế, tài nguyên, công pháp, còn có cả gia gia chỉ điểm. Còn huynh thì sao? Huynh đừng quên một ngày đầu huynh u mê mất bao lâu? Muội chỉ sợ đến cả mặt chữ huynh còn chẳng nhận biết hết được, nói gì đến luyện võ công" Thu Phượng cúi đầu nói, thật ra nàng cũng không muốn nói thẳng ra như vậy, nhưng nàng không muốn anh trai mình trèo cao ngã đau mà thôi, dù sao cái danh thằng ngốc, tuyệt không phải là lời đồn đại. Nàng tuy nhỏ tuổi nhưng sau khi được gia gia mang về, lại được chỉ bảo học chữ nàng đã có thể nhờ tốt các mặt chữ, thế nhưng anh trai nàng thì sao? Học mười chữ đọng lại được một chữ trong đầu đã là vạn hạnh, nói nước đổ lá môn thực không sai.

"Cái này! Dù sao đi nữa đợi muội học được hết mặt chữ lại tính, biết đâu sau này ta thông minh hơn thì sao? Thôi không nói nữa, ta đi làm việc, muội còn bệnh mau nằm xuống nghỉ ngơi" Thằng ngốc cười khổ, mặt hồng một mảng cắm đầu chạy ra ngoài. Thật ra hắn biết chứ, hắn biết chính mình đầu óc chậm chạp, học một quên mười, nhưng chẳng phải hiện tại hắn có thể nói chuyện được rồi sao? Tuy là gượng gạo, tuy còn bị người coi thường, nhưng hắn tin, tin một ngày hắn sẽ tốt hơn.

Thằng ngốc được quản gia phân công cho việc trông coi chuồng ngựa. Thực ra việc này cũng không khó, ngày ngày đi cắt cỏ, cho ngựa ăn, tắm rửa, quét dọn chuồng ngựa là được. Thế nhưng chỉ vì cái đầu bã đậu học trước quên sau mà nhiều lần hắn quên cho ngựa ăn, quên dọn chuồng, quên tắm rửa. Việc hắn bị mắng chửi là chuyện xảy ra như cơm bữa, người hầu trong phủ cũng không biết hắn là con của Dương Thành Phong, việc này chỉ có số ít người biết. Kì thực người không biết chỉ thấy hắn đáng thương, chửi mắng hắn rồi cũng bỏ qua, nhưng những kẻ biết chuyện nhất là tay sai của bà vợ cả gặp hắn mười lần thì đủ mười trận đòn đau.

Bên ngoài Huyết Y hầu phủ đi về phía nam khoảng ba chục mét có một đồng cỏ chiếm hàng chục mẫu đất, nơi đây là sản nghiệp của hầu phủ thường dùng để trồng cỏ và một số loại cây ăn quả quý. Mỗi ngày vào sáng sớm thằng ngốc thường tới đây cắt cỏ cho ngựa ăn, hắn tuy vóc người cao nhưng rất gầy, vì từng trải qua gian khổ lớn lên, việc nặng nhọc hắn cũng không có nề hà. Mối ngày như một ngày, hắn tới nơi này cắt cỏ rồi kéo xe chở về phủ. Mỗi ngày như thế hắn kiếm được năm văn tiền. Ở Đại Việt một trăm văn tiền đổi được một đồng bạc, một trăm đồng bạc đổi được một đồng vàng. Mỗi gia đình bình thường một ngày dùng thấp nhất mười văn tiền. Hắn tuy không kiếm được nhiều tiền, thế nhưng hầu phủ lại chu cấp ăn uống, chỗ ở cho gia đinh, chính vì thế mấy năm nay trừ tiền thuốc thang cho muội muội hắn cũng dành dụm được ít tiền, mục tiêu của hắn là đổi lấy một cuốn võ công. Dù không thể thành tài, ít nhất cũng muốn một điểm phòng thân.

"Ồ! Đây là cái gì, sao cứng như vậy?" Đang hì hục cắt cỏ, thằng ngốc vô tình chạm vào một vật gì đó rất cứng liền cầm tới ngắm nghía. Vật này tựa như cành cây, rất nặng, lại cứng không khác gì sắt đá.

"kì quái, nhìn thì giống khúc gỗ, sao lại cứng thế nhỉ, chặt cũng không có một điểm vết trầy" Thằng ngốc tò mò dùng liềm chặt vào khúc gỗ, thậm chí cứa qua cứa lại cũng không có vết tích lưu lại, cuối cùng hắn đành dắt vào xe thồ, dự định đi về từ từ nghiên cứu.
Chương Tiếp »