🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Hạ Dương Đức bật cười nhàn nhạt, nếp nhăn trên khuôn mặt hiện lên rõ ràng: “Tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi là thầy của ông chủ, ông ta sẽ không làm gì tôi, hơn nữa, sau khi ông an toàn rời khỏi đây, tôi có thể nói tôi đến đây thăm ông, ông nhân lúc tôi không đề phòng, đánh tôi ngất đi, đổi quần áo của tôi. Sau khi ông chủ biết sự thực, sẽ không trách tôi! Ông chủ đổ oan cho người tốt, hiển nhiên người làm thầy như tôi không muốn để ông chủ mang tai tiếng khi về già, tôi phải âm thầm cứu vãn chuyện này!”
“Ông Hạ, đại ân đại đức của ông, Quyền Hạo Không tôi khắc ghi trong lòng, sẽ có ngày tôi nhất định báo đáp ơn cứu mạng của ông”, chú Quyền kích động nắm tay của Hạ Dương Đức.
Hạ Dương Đức xua tay: “Đừng nói nữa, tôi chỉ không muốn nhìn thấy ông chủ như vậy! Mau thay quần áo, nhanh chóng hành động đi, chậm trễ sẽ sinh biến”.
“Được! Ông Hạ, ông bảo trọng nhé!”
…
----
Trong lúc Hạ Dương Đức giúp chú Quyền nghĩ cách, Thiết Phong đưa theo mười mấy cao thủ nhà họ Bek rời khỏi trang viên, lái xe đi về hướng phòng tuyến ngầm thứ hai.
Quyền Uy đưa theo hai tâm phúc đang tuần tra phòng tuyến của mình, một người anh em chạy đến từ trong rừng cây, nói với Quyền Uy: “Đội trưởng, hộ vệ Thiết Phong tìm anh! Bảo anh qua đó”.
“Thiết Phong tìm tôi?”
Quyền Uy hơi nghi ngờ, Thiết Phong là ai, trong lòng anh ta biết rõ! Đó là người của đội quân Ngân Vũ Tiễn nhà họ Bek, trực thuộc cậu chủ, nếu không có chuyện gì quan trọng, người của đội quân Ngân Vũ Tiễn sẽ không xuất hiện! Nhưng, một khi bọn họ xuất hiện, chắc chắn có chuyện.
“Vâng, hộ vệ Thiết đang ở bên đó! Đội trưởng, tôi thấy bọn họ khí thế bừng bừng, liệu có phải?”, người anh em đó lo lắng nhìn Quyền Uy.
Quyền Uy trầm ngâm một lát, lắc đầu: “Không đâu, mấy người Thiết Phong là thân cận của cậu chủ, tìm tôi có lẽ là truyền đạt mệnh lệnh của cậu chủ!”
Quyền Uy nói xong, đưa theo tâm phúc của mình đi về phía phòng nghỉ ngơi tạm thời của phòng tuyến ngầm thứ hai.
Phòng tuyến ngầm thứ hai, nơi ở của Quyền Uy, không xa hoa như trong trang viên, mà rất mộc mạc! Khi Quyền Uy đưa tâm phúc của anh ta vào trong phòng, nhìn thấy Thiết Phong đang ngồi trên chiếc ghế thuộc về mình, Quyền Uy thấy sắc mặt Thiết Phong không tốt, toàn bộ người của anh ta đưa tới đều là cao thủ dưới quyền anh ta!
Quyền Uy lập tức nghi ngờ đi đến, hỏi: “Thiết Phong, cậu chủ có chỉ thị gì?”
Thiết Phong thấy Quyền Uy đưa tâm phúc đến, cười lạnh lùng một tiếng, còn không đợi anh ta nói, mười mấy cây súng liền nhắm chuẩn vào anh ta và hai tâm phúc của anh ta!
Quyền Uy thấy vậy cau mày, rất không hiểu, sao Thiết Phong lại như vậy, nếu không có mệnh lệnh của bên trên, anh ta dám sao?
Tâm phúc của Quyền Uy muốn rút súng, nhưng đối diện với nhiều cao thủ như vậy, đội trưởng không có chỉ thị nên bọn họ không hành động, chỉ âm thầm cảnh giác.
“Thiết Phong, anh có ý gì?”, Quyền Uy trầm giọng hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm Thiết Phong.
Thiết Phong cười lạnh lùng một tiếng, đứng lên chậm rãi đi đến trước mặt Quyền Uy, lấy ra ngọc bội của đội quân Ngân Vũ Tiễn, giơ lắc trước mặt Quyền Uy, nói: “Quyền Uy, giao lệnh bài của phòng tuyến ngầm thứ hai ra, đi cùng chúng tôi! Bắt đầu từ bây giờ, người của tôi tiếp quản phòng tuyến ngầm thứ hai!”
Quyền Uy nghe xong, lại nhìn thấy hình Sói trên ngọc bội của Thiết Phong, tuy Quyền Uy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn giao lệnh bài phòng tuyến ngầm thứ hai cho Thiết Phong, hỏi: “Đây là ý của cậu chủ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Tại sao cậu chủ lại…”
“Đưa đi!”
Thiết Phong không giải thích với Quyền Uy, vì anh ta cũng chỉ làm theo mệnh lệnh, anh ta cũng không rõ nguyên nhân! Anh ta vừa vung tay, người của anh ta lập tức áp giải Quyền Uy đi!
Tâm phúc của Quyền Uy không cam tâm đội trưởng của mình bị đưa đi như vậy, nhưng Thiết Phong đưa ra dấu ấn Sói của cậu chủ, bọn họ không dám hành động bừa bãi, chỉ trừng mắt nhìn Quyền Uy bị người của đội quân Ngân Vũ Tiễn áp giải đi.
Không chỉ Quyền Uy bị người của đội quân Ngân Vũ Tiễn đưa đi, tất cả người thân của chú Quyền nắm đại quyền trong nhà họ Bek, không ai được thoát.
Trên đường, khi Quyền Uy phát hiện đám người Thiết Phong đi về phía trang viên, cũng không hỏi gì, vừa nãy anh ta đã xác nhận dấu ấn Sói trên ngọc bội của Thiết Phong là thật, cũng có nghĩa đây là mệnh lệnh của cậu chủ!