Đông Phương Hạ trốn vào phòng ngủ, một là sợ tiết học “chính trị” của mẹ mình, hai là muốn nghĩ cách kiếm ít tiền. Nam Cung Diệc Phi giới thiệu người tới Thiên Lang, Đông Phương Hạ cũng bớt lo nhiều. Hiện tại chủ yếu là bên phía Lang Quân, làm gì cũng cần tiền. Ở chỗ Hồ Ngạn Hạo có năm trăm triệu, nhưng Lang Quân cũng phải phát triển lực lượng bí ẩn, vụ này rất hao tiền tốn của.
Mặc dù có sự trợ giúp của nhà họ Bek, nhưng sau khi về nước, Đông Phương Hạ cảm thấy gần như tất cả đều bắt đầu từ con số không, điều quan trọng nhất là anh không muốn xin tiền người nhà. Quả thực anh là một cậu ấm, nhưng anh sẽ không xin một đồng tiền nào của gia đình mình.
Nếu không có tiền, kế hoạch lớn của Đông Phương Hạ sẽ không thể duy trì được. Kể từ ba năm trước anh đã khởi động kế hoạch này rồi, bây giờ mà dừng lại thì sẽ tổn thất vô số của cải và công sức của anh, anh không thể gánh vác nổi số tổn thất ấy.
Dựa trên chiếc ghế mềm mại trong phòng ngủ, Đông Phương Hạ không ngừng day huyệt Thái Dương, cảm thấy đầu đau như búa bổ.
“Cộc cộc cộc…”
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi!”
Đông Phương Hạ còn tưởng là Nam Cung Diệc Phi, quay đầu lại mới biết là bố mình, lập tức đứng lên nói: “Có chuyện gì hả bố?”
Nhìn thấy đôi mắt đầy tia máu và dáng vẻ mệt mỏi của con trai mình, lông mày của Đông Phương Viêm hơi nhíu lại. Ông ấy gật đầu, xoay người đi về phía phòng làm việc của mình.
Thấy vậy, Đông Phương Hạ hơi sửng sốt, mặc dù không biết bố tìm mình làm gì, nhưng anh vẫn đi theo.
Trong phòng làm việc, Đông Phương Hạ mất tự nhiên đứng trước mặt bố mình, cảm giác còn ngột ngạt hơn cả lúc đối mặt với ông nội. Trong trí nhớ của anh, bố là một người nghiêm khắc, lúc nhỏ anh còn thường xuyên bị đánh nữa.
Trong sáu năm xa cách, Đông Phương Hạ luôn khao khát tình thương yêu của bố, nỗi nhớ dành cho bố mẹ lớn dần theo từng ngày. Anh nhớ lúc mình đi, bố không phải như thế này, thoắt cái sáu năm trôi qua, bố anh già hơn rất nhiều, mái đầu cũng bắt đầu ngả màu hoa râm.
“Bố”, Đông Phương Hạ cung kính gọi.
“Ngồi xuống đi”, Đông Phương Viêm bảo con trai ngồi xuống, châm một điếu thuốc lá mà Tây Môn Kiếm mang tới, thản nhiên nói: “Rất nhiều năm rồi bố con chúng ta không trò chuyện riêng như thế này”.
“Bố, con làm bố lo lắng rồi”.
Đông Phương Viêm xua tay: “Con là con bố, sao bố lại không lo lắng được. Sáu năm trôi qua, con cũng trưởng thành rồi, không phải đứa trẻ khi xưa nữa, con có suy nghĩ của mình, có chuyện cần phải làm, hiện tại bố không lo nghĩ thay con làm gì”.
Mặc dù Đông Phương Hạ rất khôn khéo, nhưng lại không biết bố mình muốn nói điều gì, chỉ có thể lẳng lặng nghe.
“Tối hôm qua người của Tào Bang tới tìm con đúng không?”
“Vâng, bị người của con gϊếŧ hết rồi”, Đông Phương Hạ thành thật nói. . Ngôn Tình Hài
Đông Phương Viêm thở dài: “Con là dòng độc đinh của nhà họ Đông Phương, lời nói của ông nội và mẹ con cũng không phải là vô lý. Con à, có một số việc, bố mẹ không thể công khai giúp con, con đã lựa chọn con đường này, vậy thì phải đi một cách vẻ vang!”
Nghe vậy, Đông Phương Hạ chìm vào dòng suy tư. Xem ra, bố anh cũng mong anh có lý tưởng của mình, không phản đối chuyện anh gia nhập thế giới ngầm. Đông Phương Hạ không khỏi thở phào nhẹ nhõm, anh còn lo là ông nội và bố sẽ phản đối nữa! Nhà họ Đông Phương là gia tộc cách mạng, những bậc cha chú cũng mong anh theo chính trị hoặc quân đội.
Nhưng hiện giờ, anh lại phụ sự kỳ vọng của bọn họ, Đông Phương Hạ cảm thấy hổ thẹn với bố, ông nội và chú hai.
“Bố, con xin lỗi!”
“Cứ làm theo suy nghĩ của con đi, cần gì thì cứ nói”.
“Bố, con không muốn giấu diếm bố, hiện tại con đang thiếu tiền, nhưng con không cần mọi người cho con, sở dĩ con nói với bố là bởi vì con tôn kính bố, để bố biết con đang thiếu gì”.
Nghe vậy, Đông Phương Viêm cảm thấy khó hiểu. Ông ấy tin là con trai mình sẽ thiếu những thứ khác, nhưng tiền thì tuyệt đối không thể, bèn hỏi: “Thiếu bao nhiêu?”
Đông Phương Hạ trầm ngâm nói: “Nếu không tổn thất gì lớn thì ít nhất cũng cần ba trăm tỷ nhân dân tệ”.
“Cái gì? Ba trăm tỷ nhân dân tệ, con cần nhiều tiền như thế làm gì?”, Đông Phương Viêm giật mình.
“Hiện tại con chưa nói được, bố à, con chỉ có thể nói rằng đó là một nước đi mà người đời không thể nghĩ ra nổi, suốt mấy ngàn năm qua, không một ai trong nước ta làm được. Đợi đến khi thời cơ chín muồi, con sẽ nói với bố sau”.
Sau khi nói ra câu ấy, khí thế trên người Đông Phương Hạ trở nên sắc bén và mạnh mẽ, trong đôi mắt đen toát ra vô số tia sáng lạnh.
Từ lâu Đông Phương Viêm đã cảm thấy không nhìn thấu con trai, nhưng không ngờ con trai mình lại có khí thế mạnh mẽ đến vậy, ngay cả ông ấy cũng phải khϊếp sợ.