Chương 15: bị người hiểu lầm "3 năm trước"

Buổi sáng ngày hôm sau.

Nhìn ra ngoài thấy trời đã sáng thì xuân đức đứng dậy vươn người một cái, hắn lấy ngón tay dụi dụi mắt sau đó thầm nhủ:

“cũng tới lúc nên trở về rồi.”

Nhìn qua vũ y vẫn đang nằm ngủ thì hắn cười cười. ở gần đó nhã phương, nhã uyển thấy hắn tỉnh dậy thì lúc này hai nàng cũng tiến lại vấn an.

“công tử buổi sáng tốt lành.”

Xuân đức nghe vậy cũng mỉm cười đáp lại, nụ cười hắn lúc này như nắng xuân mà không phải cái kiểu miễn cưỡng giống ngày trước.

“các ngươi tốt. hôm nay chúng ta quay về hoàng thành thôi.”

Nhìn thấy xuân đức như hóa thành một người khác, cả người tràn ra một loại tươi mát khí tức thì nhã phương cùng nhã uyển đều có một loại không chân thực cảm giác. hôm qua vốn tưởng là nhìn lầm nhưng xem ra việc này là sự thật.

Có điều bọn họ cảm thấy như lúc cũng tốt, lúc trước bọn họ thấy thực sự áp lực, từng ánh mắt cử chỉ của xuân đức lúc trước đều mang cho các nàng cảm giác áp bách thật lớn, nhất là khi hắn bộc lộ ra sát tính của bản thân, thời khắc kia khiến cho các nàng hô hấp cũng khó khăn.

Dẹp qua mấy cái suy nghĩ lung tung. nhã uyển nói:

“công tử, xe đa được chuẩn bị. khi nào chúng ta quay trở về?”

Xuân đức suy nghĩ một chút liền cười nói:

“hiện tại quay trở về, hai người các ngươi mang mấy tên sơn tặc kia ném vào trong xe cho ta, có việc cần dùng tới bọn hắn.”

Nhã uyên cùng nhã phương nghe vậy thì hai mặt nhìn nhau, có điều các nàng cũng không có hỏi nhiều mà theo lệnh của xuân đức mang đám người lăng vân ném vào bên trong thú xa.

Về phần xuân đức lúc này thì ôm lấy vũ y khoan thai theo sau. sau khi lên thú xa thì xuân đức lại nằm lên vị trí lúc trước, sau khi căn dặn nhã uyên cùng nhã phương một vài vấn đề thì tiếp tục cùng vũ y ngủ.

…..

Thời gian nhanh chóng đi qua, cũng không rõ là bao lâu. giữa lúc xuân đức đang nằm ngủ ngon lành thì thanh âm của nhã phương vang lên:

“công tử, đã tới thủy tiên các.”

Xuân đức lúc này ngồi dậy, hắn ngáp dài một cái chảy cả nước mắt. nhìn qua vũ y cũng vừa tỉnh thì hắn tươi cười hỏi:

“cảm thấy đói bụng không, ca ca mang muội đi ăn cái gì đó nhé.”

Vũ y dùng đôi mắt ngây thơ to tròn nhìn hắn, trong đôi mắt kia hiện lên vẻ thích thú cùng một chút gì đó hiếu kỳ. nàng nhẹ gật đầu cười nói:

“vâng, ca ca.”

Xuân đức sau khi dung hợp cùng với đủ loại ý niệm sẵn có lúc này biến thành người khác, đến chính tự thân hắn cũng không có nhận ra rằng mình thay đổi, hắn không còn có bộ dạng u sầu như lúc trước nữa mà là một người thanh niên tràn đầy nhựa sống. duy chỉ có người xung quanh hắn là cảm nhận được rõ ràng điều này.

Nhìn thấy vũ y dễ thương như vậy thì xuân đức không khỏi đưa một tay nhéo má vũ y một cái nói:

“muội lớn lên nhất định sẽ là một đại mỹ nhân khuynh đảo chúng sinh.”

Vũ y chỉ biết là xuân đức đang khen bản thân còn cái gì “khuynh đảo chúng chúng sinh” thì nàng không rõ ràng nhưng chỉ cần biết là xuân đức khen thì nàng rất vui, vũ y lúc này lại cười, hai mắt biến thành trăng lưỡi liềm nhìn dễ thương vô cùng.

Tiện tay mở ra dây trói cho đám người lăng vân, xuân đức nhìn bọn hắn nói:

“các ngươi có muốn cùng đi ăn cơm với hai người bọn ta không?”

Đám người lăng vân nhìn về phía nam tử mà con xinh đẹp hơn cả nữ tử trước mắt thì trong lòng cảm xúc ngổn ngang. bọn họ cũng là lần đầu tiếp xúc với một người có nhiều mặt tính cách như vậy, khi thì lạnh lùng, lúc thì ôn nhu có thừa, lúc lại thị sát khát máu đến làm người ta sợ hãi.

Sau một đêm suy tư tất cả bọn họ đều cho ra một cái kết luận “kẻ này có vấn đề về mặt tâm sinh lý tình cảm” về sau tốt nhất ít trêu chọc kẻ như vậy. người xấu không sợ, người tốt lại càng không chỉ có người điên mới khiến người ta kiêng kỵ.

Thấy đám người lăng vân chỉ chăm chăm nhìn mình thì xuân đức không khỏi cau mày lại nói:

“làm sao? các ngươi không muốn.”

Thấy xuân đức cau mày thì đám người lăng vân không khỏi giật thót, lúc này cả một đám lắc đầu nguầy nguậy, sau đó lại gật gật đầu.

Xuân đức thấy vậy thì không vui nói:

“ý các ngươi là sao? là muốn vẫn là không muốn.”

Triệu nhã lúc này vội nói:

“đương nhiên là muốn.”

Xuân đức nghe vậy thì nhẹ gật đầu nói:

“ vậy thì đi thôi.”

Nói xong thì hắn liền ôm vũ y xuống xe, lúc xuống xe thì hai người nhã uyển cùng nhã phương đã đợi hắn từ trước đó. xuân đức xuống xe thì mấy người lăng vân cũng đi xuống. khi nhìn thấy nơi dừng chân là nơi nào thì một đám lại không khỏi trợn mắt ngoác miệng ra.

Thủy tiên các tên gọi thì nghe có vẻ thanh nhã thoát tục nhưng thực tế là một cái thanh lâu là một chốn dung tục, nơi các nữ tử kinh doanh xá© ŧᏂịŧ làm chủ. đương nhiên cũng có một cái người chỉ bán nghệ không bán thân.

Lăng vân ở phía sau ánh mắt sâu kín nhìn xuân đức ở phía đằng trước. trong lòng hắn thì đang thầm nghĩ.

“đến thanh lâu ăn sáng quả thực đầu óc có vấn đề rồi, chắc hẳn tu luyện nhiều quá nên thành ra như vậy, đáng tiếc quả thực đáng tiếc, thân là nữ tử mà lại thích được người khác gọi là công tử. xem ra bệnh đã rất nặng.”

Không chỉ có lăng vân có cái suy nghĩ như vậy mà những người khác đều nghĩ như vậy, bọn họ cảm thấy bản thân cũng thực xui xẻo, không đâu dụng phải cái người thần kinh có vấn đề.

“ài.”

Giống như là tâm linh tương thông, cả bảy người cùng nhau thở dài một tiếng.

Xuân đức ở phía trước nghe bọn hắn thở dài thì nói:

“ta trả tiền cũng không phải các ngươi trả thở dài cái gì. được rồi chúng ta đi vào.”

Nhìn theo bóng lưng xuân đức thì bảy người lăng vân trong mắt tràn đầy đồng cảm, nhất là mấy tên nam nhân còn là một bộ tiếc hận. may cho bọn hắn là xuân đức không biết được suy nghĩ của bọn hắn bằng không thì bọn hắn xong đời rồi.

Xuân đức vừa mới tiến vào bên trong thủy tiên lâu thì liền bắt gặp mấy tên thanh niên nam tử đi ra bên ngoài này, vừa nhìn thấy hắn đang ôm vũ y đi vào trong phía sau còn có hai người nhã phương cùng nhã uyển thì hai mắt sáng ngời.

Một tên tiến lên chặn đường xuân đức nói:

“cô nương xin dừng bước, tại hạ…”

Xuân đức trong nháy mắt sắc mặt liền đen lại, hắn co chân cho tên kia một cước.

“ầm!”

Tên kia như viên đạn bay ngược về phía sau. sau khi đυ.ng ngã một loạt những thứ lung tung thì mới dừng lại được, sau khi dừng lại thì tên kia nằm co quắp trên mặt đất rên ư ử.

Xuân đức nhìn tên kia chửi:

“mắt có mù cũng phải thấy mờ mờ chứ, lão tử thế này mà đi gọi cô nương.”

Đám người lăng vân ở phía sau thấy vậy một màn thì lần thứ hai dùng ánh mắt tràn đầy đồng cảm nhìn tên thanh niên vừa bị đạp bay kia.

Động tỉnh nơi đây thu hút vô số ánh mắt của người hữu tâm, khi chứng kiến đám người xuân đức thì rất nhiều người ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc nhưng mà sau khi nhìn rõ ràng bộ dạng của đám người lăng vân thì một đám càng là trợn mắt ngoác miệng ra. có người còn dụi dụi hai mắt tưởng mình lầm.

“trời ạ, lăng vân công tử cũng đi dạo thanh lâu, ta cái này không có nhìn lầm đi.”

“ngươi không nhìn lầm đâu,còn có triệu gia hai vị tiểu thư, tam hoàng tử, còn có hai vị công tử của trương gia cùng lăng sơn công tử.”

“nhưng mà nam nhân chúng ta tới thanh lâu còn có lý, các nàng tới thanh lâu để làm cái gì? chẳng lẽ là muốn…”

“ngậm miệng lại, ngươi muốn chết à, đoán chừng các nàng là đi theo lăng công tử mà thôi.”

“thế nữ tử đi đầu kia là người nào? làm sao hung hãn như vậy, lại còn tự xưng mình là lão tử.”

“ta nào biết.”

Đám người lăng vân ở phía sau nghe mọi người bàn tán thì trên mặt xuất hiện vẻ bối rối, bọn họ là bực nào nhân vật vậy mà lại tới một nơi như thúy tiên các.

Trong lòng phát khổ nhưng bọn họ không biết phải làm sao, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo phía sau xuân đức. bọn họ cũng không muốn chọc giận bà cô có vấn đề thần kinh này để rồi bị đánh cho nhừ xương.

Người xung quanh nhìn thấy bộ dạng của bảy người như vậy thì càng thêm hiếu kỳ. có điều cả đám chỉ dám ở xa xa nhỏ giọng nghị luận mà thôi.

Đám người xuân đức được đưa vào trong phòng khách quý tiếp đón, tiếp đó có rất nhiều mỹ nữ được đưa vào bên trong gian phòng kia kèm theo là vô số đồ ăn ngon.

Sau một lúc lâu thì xuân đức dẫn đầu mọi người mang theo vẻ mặt thỏa mãn ra về. đám khách nhân thấy vậy một màn thì lại được một trận bàn tán xôn xao, đợi khí xuân đức cùng đám người lăng vân đi xa lập tức chạy đến căn phòng nơi đám người xuân đức vừa dùng bữa, sau khi tới đây bọn hắn nhìn thấy một màn trong phòng thì thiếu té ngửa ra.

...

Sau khi rời thủy tiên các thì xuân đức có gọi đám người lăng vân lại nói chuyện một phen sau đó mới thả bọn họ rời đi, còn hắn thì đi về trương phủ.

"đã viết lại 20/12/2019"

Mời đọc #stratholme thần hào đồng nhân wow siêu hài, siêu lầy. stratholme thần hào