Chương 19: Nhạn khuất trời Tây
Chung quanh im lặng như tờ, Trường Phong dáo dác nhìn quanh tìm Khả Ngọc. Chàng không thấy nàng đâu, bật đứng lên đi tìm.
Trường Phong ngạc nhiên hơn khi nhận ra kinh mạch của mình hoàn toàn thông suốt chẳng bế tắc nội khí. Lạ lùng, chàng thử vận chuyển Huyết Ảnh công, một vầng hồng quang bao bọc thân ảnh xuất hiện. Trường Phong ngạc nhiên thốt lên:
- Ý.
Chàng nghĩ thầm:
“Chẳng lẽ hàn khí trong thạch phòng lại có thể giải tỏa kỳ môn đoạn mạch của ba vị kỳ nhân kia sao?” Lòng mừng khấp khởi vì đã phục hồi chân nguyên.
Trường Phong hào hứng gọi lớn:
- Ngọc muội ... Muội ở đâu?
Chàng mở cửa băng ra ngoài, chạy về phòng Huyết Ảnh Ma Tôn viên tịch. Trong căn phòng ngoài di thể Huyết Ảnh Ma Tôn chẳng có bóng dáng Khả Ngọc.
Trường Phong ngạc nhiên khi thấy trên di thể tổ sư có ngọn trủy thủ kỳ lạ. Trước đây chàng đâu thấy thanh trủy thủ này. Bước lại bên nhặt ngọn trủy thủ, thấy hình dáng kỳ dị của nó, chàng ngắm nhìn:
- Trước đây mình đâu thấy thanh trủy thủ này.
Sực nghĩ đến Khả Ngọc, Trường Phong bước ra khỏi phòng tiến thẳng về phía cửa đá.
Một lần nữa chàng lại ngạc nhiên khi thấy những dòng chỉ lực Khưu ma trên hai vách tường, danh sách những nhân vật đã nhúng tay vào cuộc huyết án san bằng tòa Ngọc Bảo.
Trường Phong tự hỏi:
- Ai đã để lại bút tích trên vách đá này?
Thắc mắc cộng với nỗi lo toan cho người yêu, Trường Phong bấn loạn trong lòng.
Chàng thét lớn:
- Khả Ngọc ... Khả Ngọc ... Muội ở đâu?
Tiếng gọi của chàng vang l*иg lộng trong thạch phòng nhưng tuyệt nhiên vẫn không có tiếng Khả Ngọc đáp lại.
Trường Phong lần hết phòng này đến phòng khác, và chỉ nhận được sự thất vọng khi bóng dáng người tình không còn.
Chàng ngồi bệt xuống trước cửa thạch môn, ôm đầu:
- Khả Ngọc đã đi đâu rồi?
Chàng tự động viên mình:
- Có lẽ Khả Ngọc ra bên ngoài mua vật dụng, thể nào nàng cũng quay lại.
Trường Phong quay trở lại thạch phòng, di thể Huyết Ảnh Ma Tôn. Chàng sực nhớ đến nhánh Hồng Liên mà Khả Ngọc nói đến.
Chắc chắn nhánh Hồng Liên phải được lão tổ cất đâu đó trong căn phòng này. Chàng nhìn dáo dác một hồi, vẫn không nhận ra chỗ nào đó có thể giấu báu vật.
Đột ngột chàng quay lại di thể của Huyết Ảnh Ma Tôn. Đến lúc đó mới thấy trên cổ Huyết Ảnh Ma Tôn có sợi dây, nhưng không có mặt.
Trường Phong lẩm nhẩm:
- Chẳng lẽ sợi dây này là nhánh Hồng Liên và nhánh Hồng Liên đó đã bị lấy rồi.
Chàng còn đang dán mắt chú tâm nhìn thì di thể Huyết Ảnh Ma Tôn bất ngờ từ từ chuyển động.
Trường Phong lạ lùng quá thốt lên một tiếng:
- Ý.
Chàng thối luôn ba bộ, nhãn lực như muốn đóng đinh vào di thể Huyết Ảnh lão tổ.
Di thể Huyết Ảnh Ma Tôn xoay đúng nửa vòng, lộ ra dưới bồ đoàn một con đường hầm.
Trường Phong còn ngơ ngẩn thì một chiếc bóng đỏ ối từ dưới đường hầm chui lên.
Trường Phong lùi luôn hai bộ, lớn tiếng hỏi:
- Ngươi là ai?
Thêm một người biết môn công tuyệt thế Huyết Ảnh công khiến Trường Phong càng bất ngờ hơn. Chàng nghĩ ngay đến Huyết Chủ đã gây ra trận thảm sát Thiết Uy tiêu cục rồi giáng họa cho tòa Ngọc Bảo, dẫn đến cái chết thảm của mẫu thân.
Khí uất tràn ngập, tưởng chừng muốn vỡ kinh mạch, Trường Phong liền chuyển hóa nội khí vận Huyết Ảnh công hộ thể quát lớn:
- Huyết Chủ ... Ngươi đã đến ngày tận số rồi mới gặp ta.
Vừa nói, chàng vừa chực phát tác một ngọn Huyết Ảnh chưởng vỗ thẳng vào bóng người đỏ ối.
Bóng đỏ thấy Trường Phong chực phát tác Huyết Ảnh chưởng liền phóng vụt lên nhanh như chim cắt đứng ngay sau di thể Huyết Ảnh Ma Tôn.
Trường Phong không thể nhận ra chân diện mục bởi vầng hồng quang rừng rực bao bọc thân ảnh người đó, nhưng chàng ngờ ngợ y là một nữ nhân hơn là một nam nhân.
Người đó cất tiếng nhu mì của nữ nhân mang tâm trạng u uất:
- Dừng tay.
Trường Phong hỏi:
- Ngươi là ai?
- Trường Phong ... Ngươi chưa cần biết ta là ai. Ta rất gần với ngươi. Mạng sống của ngươi là mạng sống của ta.
Trường Phong nheo mày lặp lại:
- Mạng sống của tại hạ là mạng sống của ngươi sao?
- Đúng như vậy.
Trường Phong hừ một tiếng:
- Ta không tin.
- Ngươi không tin cũng được, nhưng bằng chứng duy nhất, ngươi phải tin là ta và ngươi cùng xuất thân từ lão tổ Huyết Ảnh Ma Tôn. Tạm thời ngươi cứ coi ta là đồng môn cùng chia hoạn nạn với nhau.
Trường Phong giải tỏa Huyết Ảnh thần công hộ thể. Chàng nhìn người đó nói:
- Ngươi hãy giải tỏa Huyết Ảnh công để tại hạ có thể chiêm nghiệm chân diện mục.
- Chưa đến lúc ngươi biết mặt thật của ta.
- Thế ngươi vào chốn viên tịch của lão sư với mục đích gì?
- Ngươi khoan đặt nghi vấn nhiều, hãy nghe ta nói rồi nghĩ sao cũng được.
- Ngươi muốn nói gì?
- Vị cô nương trong thạch phòng này thoát ra là gì của ngươi?
- Tại hạ có nên trả lời phu nhân biết không?
- Rất nên.
- Ta không cần dấu làm gì. Nàng chính là Khả Ngọc, hôn thê của tại hạ.
- Hôn thê của ngươi?
- Đúng như vậy. Nếu không có nàng Trường Phong này chẳng biết ra sao.
Bóng đỏ huyết ma thở dài một tiếng:
- Thật là oan nghiệt. Trường Phong nếu ngươi còn giữ chữ hiếu với thân mẫu mình, còn nung nấu huyết hận Ngọc Bảo thì ta khuyên ngươi cắt bỏ tình cảm giữa ngươi với cô nương đó đi.
Trường Phong thảng thốt lặp lại:
- Sao chứ? Sao ngươi có thể bức ép ta chối bỏ tình cảm của mình?
- Ta chỉ hỏi nếu ngươi còn giữ chữ hiếu với thân mẫu và nung nấu huyết thù thì cắt bỏ tình cảm đó đi.
- Khả Ngọc và ta tại sao phải cắt bỏ tình cảm?
- Nếu ngươi nặng chữ tình sẽ mất chữ hiếu. Ta nói như vậy tự ngươi tìm hiểu. Nói ra lúc này e không tiện, và ngươi sẽ hành động hồ đồ.
Bóng đỏ rút trong thắt lưng một nhánh sen hồng đưa đến trước:
- Đây là nhánh Hồng Liên duy nhất còn lại trên giang hồ, nếu để nó lọt vào tay Huyết Chủ thì coi như ngươi đã bất hiếu với thân mẫu và chẳng bao giờ trả được huyết hận Ngọc Bảo. Ta gửi ngươi nhánh Hồng Liên để ngươi tìm cách đoạt lại báu vật Hồng Liên, nhập Ngọc Điện, hàm thụ võ công của Ngọc Điện U Linh, may ra ngươi mới rửa được hận thù Ngọc Bảo.
Nói dứt lời, bóng đỏ dùng chỉ pháp búng nhánh Hồng Liên là đà bay về phía Trường Phong.
Tình huống phát xuất ngoài những dự kiến của Trường Phong. Hành động của vị phu nhân này khiến chàng không sao giải thích được.
Trường Phong còn đang ngơ ngác thì người đó đã phi thân xuống đường hầm, nhanh ngoài sức tưởng tượng của chàng.
Trường Phong nhìn nhánh Hồng Liên tự hỏi thầm trong đầu:
- Vị phu nhân kia là ai? Tại sao bà ta lại có thể sử dụng được Huyết Ảnh công của lão tổ sư. Và bà ta có mối quan hệ như thế nào.
Sự xuất hiện của bà ta thật đột ngột, và hành tung càng khiến cho chàng thắc mắc hơn.
Trường Phong lẩm nhẩm nói:
- Tại sao bà ta lại yêu cầu mình cắt bỏ tình cảm với Khả Ngọc?
Trường Phong nhẩm tính thời gian, thấm thoát đã trọn một con trăng từ lúc bị Bạch Liên thánh cô cấy Bá Huyền độc trùng, như vậy chàng còn sống không quá bảy mươi ngày thế mà chưa thành toàn được ước nguyện phục hồi Ngọc Bảo.
Chàng thở dài một tiếng:
- Nếu ta không phục hồi được uy danh Ngọc Bảo trong thời hạn bảy mươi ngày, thì cũng rửa được huyết hận với những kẻ đã nhúng tay vào huyết án.
Trường Phong đến bên di thể Huyết Ảnh Ma Tôn. Chàng quỳ xuống khấn:
- Lão tổ ... Chốn viên tịch của người đã bị người khác khuấy động, con quả là kẻ bất tài, bất hiếu, vô dụng. Lão tổ hãy tha thứ cho Âu Trường Phong này.
Chàng dập đầu lạy ba cái, rồi đứng lên theo đường hầm ly khai khỏi thạch phòng.
Trường Phong theo đường hầm rời thạch phòng. Chàng không ngờ con đường hầm đó lại dẫn đến nhà thờ bài vị trong Ngọc Bảo. Nhưng nhà thờ bây giờ chẳng còn gì cả, ngoài sự hoang phế, nhện giăng, chàng thở dài một tiếng, rồi băng mình rời tòa Ngọc Bảo.
Nhẩm trong đầu bảng danh sách những nhân vật đã nhúng tay vào trận huyết án ba năm trước, Trường Phong quyết sẽ tìm họ đòi lại món nợ đó, rồi sẽ tìm Khả Ngọc. Bây giờ chàng mới nghĩ đến lai lịch và thân thế của nàng.
Trổ thuật Quỷ Ảnh cước, chàng băng mình lướt trong màn sương mờ nhạt.
Khi Trường Phong khuất dạng rồi, thì từ trong Ngọc Bảo, một người xuất hiện dõi mắt nhìn theo bóng của Trường Phong. Người đó thở dài một tiếng thật là ảo não.
Thêm hai ả cung nữ xuất hiện, tiến về phía nữ nhân che diện mạo bằng vuông lụa đen.
Một người lên tiếng phá tan sự tĩnh mịch:
- Phu nhân ... Công tử đã đi rồi.
Vị phu nhân quay lại hai ả cung nữ:
- Trường Phong đã đi rồi.
Vị phu nhân thở ra một tiếng thật não nề, ai oán tiếp:
- Giang hồ ... Ngọc Bảo ... Hận thù ... Trường Phong rồi sẽ ra sao?
- Phu nhân ... Người đừng lo lắng quá, sẽ có hại đến bản thể. Thị nữ nghĩ công tử có đủ bản lĩnh, để chống chọi với kẻ thù.
- Tiểu Linh ... Ngươi đã dò chắc lai lịch của vị cô nương cùng đi với công tử rồi chứ?
Tiểu Linh gật đầu:
- Thị nữ đã điều tra rất kỹ rồi. Khả Ngọc cô nương chính là ái nữ của Tạ Bưu và Châu Ngọc Lan.
- Ta đoán không sai lầm. Kẻ giáng họa cho Ngọc Bảo chính là Vương Tạ Bưu và Châu Ngọc Lan.
Phu nhân thở ra một lần nữa. Tưởng chừng như tiếng thở ấy của bà muốn trút hết nỗi u hoài, cay nghiệt nặng trĩu trong lòng, giọng bà nhỏ nhẹ nhưng như ra lệnh:
- Tiểu Linh, Tiểu Hồng ... Hai ngươi mau lên đường tìm gặp Nam Tà Ẩn Thiên Luân và Bắc Thần Quân Cát Đỗ báo cho họ biết ba ngày nữa ta sẽ gặp họ tại Phong Nhai.
- Thị nữ tuân mệnh phu nhân.
Tiểu Linh và Tiểu Hồng vái chào, rồi trổ thuật phi hành băng mình đi. Bóng của hai người chẳng mấy chốc đã khuất dạng trong màn sương sớm.
Khi Tiểu Hồng và Tiểu Linh đã khuất dạng rồi, vị phu nhân che mặt bằng vuông lụa đen đột ngột quay lại nhìn về phía chiếc cổng đá có khắc mấy chữ của Âu Trường Phong:
- Ngươi hãy bước ra đi.
Tưởng như lời của bà thật bâng quơ, nhưng không, từ phía cánh cổng đá, Khả Ngọc bước ra. Nàng nhìn vị phu nhân đó từ đầu đến chân hỏi:
- Bà là ai?
- Thì ra là tiện nữ ngươi?
Khả Ngọc nheo mày:
- Mới gặp mặt sao bà lại gọi tôi là tiện nữ?
- Ngươi không biết ta ... Nhưng ta lại biết ngươi.
- Bà biết tôi?
- Ta biết ngươi rất rành. Ngươi chính là ái nữ của Vương Tạ Bưu và Châu Ngọc Lan.
Khả Ngọc thảng thốt:
- Ý ... Sao bà lại biết tôi là trưởng nữ của gia gia và thân mẫu?
Vị phu nhân cười khẩy một tiếng:
- Ta còn biết cả lai lịch của Tạ Bưu và Ngọc Lan nữa kìa. Với hai người đó thì họ Âu không xa lạ gì.
- Bà nói như vậy chứng tỏ bà có quan hệ gì với Âu Trường Phong?
- Ta không phủ nhận cũng không khẳng định. Tiện nữ ... Ngươi hãy quay lại Ngọc Bảo và muốn trở xuống thạch phòng phải chăng vì nhánh Hồng Liên của Huyết Ảnh lão tổ.
- Bà đoán không sai.
- Không phải đoán, mà ta khẳng định như vậy, Vương Tạ Bưu và Châu Ngọc Lan đã từng mơ ước đến đóa Hồng Liên chí bảo.
Vị phu nhân từ từ giở vuông lụa đen.
Khuôn mặt của bà ta hiện ra, Khả Ngọc phải thối lùi một bộ. Nàng không thể nào lường được một người lại có diện mạo bị tàn phá khủng khϊếp như vậy.
Khả Ngọc liền hỏi:
- Tại sao phu nhân bị như vậy?
- Tự tay ta hủy hoại mình. Ta đã chết rồi, trên đời này chỉ có bóng ma quỷ dữ Ngọc Bảo còn tồn tại để đòi lại món nợ mà Vương Tạ Bưu và Châu Ngọc Lan đã vay.
- Phu nhân là gì của Âu Trường Phong?
- Ngươi không cần biết điều đó, nhưng ta cho ngươi biết, chỉ khi nào trời không còn, đất sụp mất thì Trường Phong mới cử hành đại lễ đăng khoa với ngươi.
Cặp mày liễu của Khả Ngọc nheo hẳn lại, nàng nói:
- Phu nhân đâu có quyền cấm cản tình yêu của người khác.
Vị phu nhân bật cười khanh khách:
- Nếu ta không có quyền thì chẳng cần sống làm gì nữa. Cha mẹ ngươi đã tạo ra oan nghiệp, thì sao ta có thể bỏ qua được chứ?
- Thế phu nhân là gì của Trường Phong?
- Ngươi không cần biết.
- Phu nhân không cho tôi biết, thì cũng đừng hòng cấm đoán tình yêu giữa tôi và đại ca.
Vị phu nhân lại ngửa mặt cười.
Một người vận huyết y với thân pháp nhẹ tênh tợ như cành lá lập lờ cuốn theo chiều gió hạ xuống đứng cạnh bên Khả Ngọc:
Vừa thấy người đó xuất hiện, mắt của vị phu nhân rực lên, tràn sát khí hừng hực.
Huyết Y nhân nhìn phu nhân cười khẩy một tiếng:
- Sao bà lại không cười nữa. Hay sự xuất hiện của ta khiến bà cụt hứng?
- Ta không ngờ ... Tạ Bưu ngươi lại xuất hiện lúc nào cũng đúng lúc.
- Tất nhiên ... Lão phu xuất hiện lúc nào cũng đúng lúc.
- Ngươi đến vì nhánh Hồng Liên của Huyết Ảnh lão tổ?
- Không sai.
Huyết Y nhân Tạ Bưu liếc xéo qua Khả Ngọc nói:
- Lão phu sợ con gái mình rơi vào lưới tình của tên tiểu tử Âu Trường Phong mà quên phận sự, nên phải theo đến đây.
Huyết Y nhân chìa tay về phía Khả Ngọc tiếp:
- Vương nhi ... Con đã thu hồi nhánh Hồng Liên chưa. Hãy giao cho gia gia.
Khả Ngọc cúi gằm mặt xuống:
- Gia gia ... Vương nhi đã xuống thạch phòng với Âu đại ca, nhưng không tìm thấy nhánh Hồng Liên đó.
Huyết Y nhân Tạ Bưu cau mày:
- Bao nhiêu việc lớn con đều làm được, lần này thì thất bại. Tại sao vậy chứ? Hay con ...
Vị phu nhân chen vào:
- Con gái ngươi nói đúng đó. Thị chẳng tìm đâu thấy nhánh Hồng Liên, vì ta đã chiếm hữu nó trước rồi.
Huyết Y nhân Tạ Bưu chiếu tinh nhãn hừng hực vào vị phu nhân nói:
- Nếu sư muội đã lấy nhánh Hồng Liên của lão tổ thì hãy giao nó lại cho huynh.
Vị phu nhân hừ một tiếng:
- Giờ này mà ngươi còn gọi ta là sư muội được sao? Ngươi có đáng là sư huynh của ta không, và lại còn ra lệnh cho ta giao nhánh Hồng Liên cho ngươi nữa.
- Sư muội phải hiểu cho ta.
- Ta đã quá hiểu tâm địa của ngươi. Sự xuất hiện của ngươi tại tòa Ngọc Bảo, trong lúc Âu đại ca bị tẩu hỏa nhập ma. Ngươi đến mang theo bầy sói dữ san bằng Ngọc Bảo tôn sư.
Phu nhân phun một bãi nước miếng tiếp:
- Ngươi là thú chứ không phải là người, còn dám xưng là sư huynh của ta nữa à?
- Phương sư muội ... Thật ra huynh có uẩn khúc không thể tỏ lộ cùng ai.
Phương phu nhân cười khẩy một tiếng:
- Nãy giờ ngươi chưa nhận ra khuôn mặt của ta chứ gì?
- Sư huynh đã thấy ...
- Đừng nói đến những từ sư huynh nữa. Phương Quế sư muội của ngươi đã chết dưới tay bọn lang sói Long Hổ lệnh chủ Trắc Bá Diệp và Dương Di giáo chủ Minh giáo rồi, còn ta chỉ là loài ác quỷ sống bơ vơ lạc lõng để kêu oán với trần đời này.
- Phương sư muội ...
- Im đi.
Huyết Y nhân bặm môi một lúc rồi nói như quyết định xong, y cần phải làm gì.
Y khẳng khái nói:
- Phương Quế, muội không giao nhánh Hồng Liên đó cho ta, bắt buộc ta phải ra tay thôi.
Khả Ngọc nhìn Huyết Y nhân Tạ Bưu nói:
- Gia gia ... Người hãy cho con biết, phải vị phu nhân đây chính là gia mẫu của Âu đại ca?
Huyết Y nhân liếc nhìn nàng nói:
- Vương nhi ... Việc lớn không thể để cho tình cảm xen vào được. Âu Trường Phong cũng chẳn còn sống được bao lâu nữa đâu. Qua mười ngày thì lục phủ ngũ tạng của y sẽ bị độc vật công phá mà chết thôi.
Phương phu nhân nghe mấy lời của Huyết Y nhân Tạ Bưu, vẻ mặt thoáng chút nét khẩn trương vô ngần. Bà lắc mình một cái đã áp sát Huyết Y nhân quát lớn:
- Tạ Bưu ... Ngươi vừa nói gì?
Huyết Y nhân ngẩng mặt nhìn Phương phu nhân nói:
- Phương muội lo lắng cho Âu Trường Phong?
- Trường Phong là giọt máu duy nhất của ta, ta không lo sao được?
Khả Ngọc nghe Phương phu nhân nói lòng bồi hồi khôn tả. Nàng không ngờ sau cuộc huyết sát tại Ngọc Bảo, ngỡ mẫu thân chàng đã chết, không ngờ bà vẫn còn sống. Và nàng lại càng ngạc nhiên hơn khi biết gia gia của mình và sư huynh của thân mẫu chàng.
Nàng nhìn Phương Quế không chớp mắt, miệng lẩm nhẩm:
- Phương bá mẫu ...
Phương Quế phu nhân liếc xéo nàng nói:
- Ta không phải là bá mẫu của ngươi.
Khả Ngọc cúi mặt nhìn mũi hài của mình.
Huyết Y nhân Tạ Bưu chớp mắt. Miệng lão nhếch mép, môi dưới nhích động:
- Được. Ta sẽ không nhận ngươi là sư muội nữa. Nhưng ta có cách bắt ngươi phải giao nhánh Hồng Liên duy nhất còn lại.
Phương Quế phu nhân lắc đầu nói:
- Ngươi tính dùng võ công à? Ta cũng đang chờ ngươi động thủ để quyết định một trận sống mái sau cùng.
Huyết Y nhân trề môi, xì một tiếng nói:
- Nếu dụng võ công thì lão phu cam đoan chỉ trong mười hiệp ta sẽ thu phục được ngươi.
- Ngươi đừng nằm mơ.
Phương phu nhân vừa nói vừa vận chuyển Huyết Ảnh công hộ thể. Một vầng hồng quang bao bọc thân hình.
Khả Ngọc tràn người lên chen giữa hai người nói:
- Gia gia ... Phương bá mẫu.
Huyết Y nhân đẩy nàng ra một bên, miệng quát lớn:
- Phương Quế ... Ta không muốn động thủ với ngươi đâu. Ta muốn trao đổi.
- Ngươi muốn gì?
Huyết Y nhân buông một câu lạnh nhạt, đến độ ngỡ như lão chẳng có một chút quan hệ gì với Phương phu nhân:
- Nhánh Hồng Liên và sinh mạng của Âu Trường Phong.
Phương phu nhân giải tỏa thần công hộ thể nói:
- Ngươi dùng sinh mạng Trường Phong để bức ép ta giao nhánh Hồng Liên?
- Âu Trường Hải và Phương muội chỉ có một giọt máu duy nhất là Âu Trường Phong, chẳng lẽ vì nhánh Hồng Liên vô tri vô giác đó mà nỡ để y phải chết bởi Bá Huyền độc trùng sao?
Phương phu nhân thở dài một tiếng:
- Ta không ngờ mình lại có một vị sư huynh vừa nham hiểm vừa thủ đoạn như vậy.
- Không độc, không hiểm thì không là đại trượng phu. Ta cần biết quyết định dứt khoát của sư muội.
Huyết Y nhân mỉm cười nhìn Phương Quế phu nhân tiếp:
- Âu Trường Phong không trục được Bá Huyền độc trùng thì y không thể sống quá bảy mươi ngày nữa đâu. Phương muội hãy suy nghĩ cho kỹ đi.
- Vương Tạ Bưu ... Ta hẹn ngươi đúng con trăng tới sẽ mang nhánh Hồng Liên đến cho ngươi. Ngược lại, ngươi phải giao thuốc giải độc trùng cho ta. Bằng không coi như ngươi đừng bao giờ thấy nhánh Hồng Liên đó.
Huyết Y nhân cười khẩy nói:
- Ta sẽ giữ chứ tín với Phương muội.
- Đừng kêu ta bằng muội.
Phương phu nhân quay sang Khả Ngọc:
- Ngươi đã biết tất cả rồi đấy. Kể từ bây giờ, ta nghĩ ngươi đừng bao giờ gặp Trường Phong nữa. Nếu y có tình ý với ngươi, ta cũng không bao giờ chấp nhận.
Phương phu nhân quay lại Huyết Y nhân tiếp:
- Ngươi nhớ giữ lời đấy.
Phương phu nhân quay lưng, bà nhẹ điểm mũi hài, thân ảnh thoáng chốc đã mất hút vào màn sương dày đặc.
Khả Ngọc nhìn Huyết Y nhân:
- Gia gia ...
Huyết Y nhân Tạ Bưu khoát tay:
- Ta biết con tính nói gì. Con đừng nói. Có những chuyện đời này người ta cần phải giấu.
Ta cũng có những u uẩn không thể tỏ lộ cùng ai.
Huyết Y nhân cười khẩy, rồi nói tiếp:
- Vương nhi, con đã vì gia gia quá nhiều. Vương nhi muốn báo hiếu cho gia gia, chữ hiếu đó Vương nhi đã trọn. Vậy, kể từ bây giờ, chữ tình và chữ hiếu tùy con định. Gia gia không ép con vì hiếu quên tình, hay vì tình quên hiếu.
- Gia gia ...
Khả Ngọc bặm môi, cúi gục mặt. Nàng đang tự hỏi mình, phải chăng sự nghiệt ngã đang khẳng định số phận mình.
Huyết Y nhân nắm tay Khả Ngọc:
- Thân phận con bây giờ trên giang hồ là Bạch Liên thánh cô, thiên hạ phải cúi đầu khuất phục. Thế thì con hãy ráng giữ thân phận đó. Giành được đỉnh cao của thiên hạ đã là khó, nhưng giữ đỉnh cao đó còn khó hơn. Vương nhi hãy bảo trọng.
Huyết Y nhân dứt lời, trổ thuật phu hành băng mình đi luôn.
Khả Ngọc đứng nhìn theo, nàng nhận thấy có những chuyện đang vượt ngoài sự suy đoán của mình. Hình như sau lưng phụ thân nàng có một nhân vật khác chi phối tất cả mọi hành động.
Cảm nhận đó càng lúc càng hiện rõ qua những suy nghĩ của Khả Ngọc:
“Nếu có người đó, vậy y là ai?”.
Khả Ngọc liền rít một luồng chân khí, trổ luôn thuật pháp Di Hình băng mình theo Huyết Y nhân.
Lúc này Huyết Y nhân Tạ Bưu, sau khi chia tay với Khả Ngọc, rời Hoàng hồ, Ngọc Bảo, mặc dù với khinh pháp xuất quỷ nhập thần, nhưng y tưởng như mình chạy quá chậm, nên gia tăng cước tốc hơn.
Huyết Y nhân Tạ Bưu chỉ dừng bước khi trước mặt y là cỗ kiệu lộng lẫy chắn ngang đường. Dường như Huyết Y nhân đã quá biết nhận vật ngồi trong kiệu là ai, nên sấn bước đến cạnh bên.
Mặc dù phong thái chứng tỏ sự đĩnh đạc kiêu hùng, nhưng vẻ mặt của Huyết Y nhân Tạ Bưu vẫn phảng phất sự lo âu hồi hộp.
Tiếng nữ nhân trong kiệu phát ra:
- Thế nào, ngươi lấy được nhánh Hồng Liên đó chứ?
Tạ Bưu lắc đầu:
- Ta chưa lấy được. Nhưng ta biết được một điều hệ trọng hơn, Phương Quế vẫn còn sống.
- Phương Quế sư muội của ngươi còn sống?
- Phương Quế đã gặp ta. Hiện tại Phương Quế là người quyết định có hợp nhất được Hồng Liên hay không. Vì nàng giữ nhánh Hồng Liên sau cùng đó.
Nữ nhân trong kiệu thò tay vén rèm:
- Ngươi nói như vậy thì coi như Hồng Liên không thể hợp nhất được sao?
- Không phải không hợp nhất hội tụ Hồng Liên. Ta đã thảo bàn với Phương Quế. Nhánh Hồng Liên sẽ trao cho nàng, khi Phương Quế nhận được giải độc trùng.
- Ta hiểu. Thị lo cho con của mình.
Nữ nhân cười khẩy một tiếng. Tiếng cười của thị nghe vừa khô, vừa cay nghiệt và pha lẫn sự kiêu hãnh:
- Vương Khả Ngọc chắc cũng lo lắng cho Âu Trường Phong?
- Ta không biết.
- Ngươi không biết được tâm tình của con gái mình à?
Huyết Y nhân bặm môi cúi đầu:
- Khả Ngọc vì ta ... còn Tạ Bưu thì lại ...
- Ngươi lại vì ta?
- Đúng như vậy.
- Ngươi đã có ta rồi.
Huyết Y nhân lắc đầu:
- Ta không có nàng, mặc dù nàng đã chiếm trọn linh hồn Tạ Bưu này.
- Ta chiếm trọn ngươi, hay ta đang đưa ngươi đến đỉnh phát dương quang đại. Vương Khả Ngọc đã là Bạch Liên thánh cô một lời nói ra thiên hạ phải tuân phục. Ngươi thì lại có ta, trên đời này còn ai sánh bằng Huyết Y nhân Tạ Bưu chứ?
Huyết Y nhân thở ra nhìn vào cỗ kiệu.
Bàn tay trắng ngần, trong đêm sương mờ nhạt, vẫn có thể thấy làn da trắng như bông bưởi, và những chiếc ngón thon dài, chứng tỏ nữ nhân trong kiệu là bậc đài các thượng lưu trong giang hồ.
- Tạ Bưu ... Hãy đi cùng ta.
Cỗ kiệu từ từ nhấc lên khỏi mặt đất, là đà bay đi. Huyết Y nhân Tạ Bưu không trả lời, lẳng lặng trổ thuật phi hành chạy theo sau cỗ kiệu.
Một khắc, hai khắc ... cỗ kiệu tưởng chừng như được gió nhẹ đỡ phiêu phiêu lướt về phía trước. Tạ Bưu cũng không hề dừng cước bộ.
Thêm một khắc nữa, họ đã đến lăng miếu tiên hoàng. Trước cửa lăng miếu có hai gã nội thị, tay ôm khư khư đại đầu đao đứng gác.
Bàn tay mỹ nhân lại vén rèm và nàng bước ra. Trong sương đêm, có thể che khuất tầm mắt trong chu vi năm trượng, nhưng với nhan sắc của nàng thì màn sương chẳng gì cả. Nhan sắc tuyệt trần ấy như một lưỡi dao cắt dọc màn sương để phơi bày.
Dù là một nam nhân lãnh cảm, thờ ơ, và không màng đến nét đẹp của nữ nhân, nhưng vô tình chứng nghiệm được mỹ nhân thì dù có trái tim chai sạn cũng không thể kiềm chế tà tâm của mình.
Dáng thướt tha, với những bước đi tưởng chừng như chẳng hề làm cỏ dưới chân nàng nằm rạp xuống, hai gót sen của nàng múa trên mặt đất tiến về lăng miếu.
Tạ Bưu vẫn âm thầm bước theo sau lưng nàng, thỉnh thoảng cặp mắt y lại đóng đinh vào chiếc lưng ong uyển chuyển lả lướt.
Hai gã nội thị thấy nàng, ôm đại đầu đao, mặt cúi gập:
- Lưu quý phi giá lâm.
- Mở cửa.
Hai gã nội thị nhanh nhảu mở cửa lăng miếu. Lưu quý phi bước thẳng vào trong. Huyết Y nhân Tạ Bưu lẳng lặng bước theo nàng.
Hai người vừa bước vào trong lăng miếu, thì hai gã nội thị vội khép cửa lại. Chúng vừa quay lại thì đã bị hai đạo chỉ Khưu Ma điểm vào huyệt Vĩ Lư. Bọn chúng há hốc miệng, đổ lăn kềnh ra đất.
Trong miếu ...
Lưu quý phi quay mặt đối nhãn với Huyết Y nhân Tạ Bưu.
Nếu bây giờ có một người nào thấy được chân diện mục tuyệt sắc, hoa nhường nguyệt thẹn của nàng cũng phải trố mắt ngạc nhiên. Bởi Lưu quý phi chẳng phải ai xa lạ, mà chính là hôn thê của Trắc Bá Diệp Long Hổ lệnh chủ. Vị tân nương đã biệt dạng trong ngày lễ vu quy.
Lưu quý phi vỗ tay một tiếng.
Từ hai bên cánh gà, sáu cung nữ xếp thành hai hàng, tay bưng khay cao lương và rượu nóng đi ra. Đi sau hai hàng cung nữ đó là một mỹ phụ, vận trang phục trắng toát, đầu đội mâm đèn.
Vừa nhìn thấy mỹ phụ, Tạ Bưu vội cụp mắt xuống. Y làm sao không nhận ra được nàng chính là Châu Ngọc Lan.
Ngọc Lan đội mâm đèn quỳ xuống ngay giữa đại sảnh.
Lưu quý phi mỉm cười rồi nói:
- Hình như Tạ tướng công không được vui.
Huyết Y nhân cười giả lả, khoát tay như đuổi ruồi nói:
- Không ... Không ... Ta vui lắm chứ. Nàng đâu có gì để Tạ Bưu này phải phiền lòng.
Lưu quý phi gật đầu:
- Trước khi vào đại yến hoan lạc, ta muốn nói tất cả sự thật với Tạ tướng công.
- Ta đang muốn nghe những lời ngọc của nàng.
Lưu quý phi liếc mắt xuống Ngọc Lan, rồi nhìn vào Tạ Bưu hỏi:
- Vì sao thϊếp cần hợp nhất Hồng Liên?
- Nàng vì võ công trong Ngọc Điện U Linh.
Lưu quý phi lắc đầu:
- Tạ tướng công nghĩ vậy, nhưng mục đích của thϊếp thì khác.
- Nàng cần Ngọc Điện U Linh chứ?
- Trên giang hồ đâu có môn công phu nào là thiên hạ vô địch. Thiếu Lâm thì có Dịch Cân Kinh, Như Lai thần chưởng, Bát Nhã Thiền chưởng, La Hán quyền. Võ Đang có Thái Ất kiếm pháp, Bát Quái chưởng, Lưỡng Nguyên hỗn cực khí. Ngay cả bọn ăn mày dơ bẩn vẫn có những tuyệt chiêu Đả Cẩu bổng hộ thân từng xưng bá trong thiên hạ. Tất cả những công phu đó, thϊếp đều tham khảo qua.
- Thế nàng cần gì trong Ngọc Điện U Linh?
- Thϊếp cần một vật ... Vật này thì khi ai thấy phải đều tuân phục.
- Đó là vật gì?
- Ngọc ấn của tiên đế.
Huyết Y nhân thảng thốt lặp lại:
- Ngọc ấn của tiên đế?
- Không sai.
- Sao Ngọc ấn lại ở trong Ngọc Điện U Linh?
Lưu quý phi cười khẩy một tiếng nói:
- Sự tình rất dài dòng. Ngày xưa, Ngọc Điện U Linh chủ nhân chính thật là tiên đế cải dạng để chu du thiên hạ và người đã trở thành thiên hạ đệ nhất nhân. Tiên đế băng hà, có để lại di cảo, Ngọc ấn để lại Ngọc Điện U Linh, và chỉ người nào trong hoàng tộc có duyên mới lĩnh hội được Ngọc ấn.
- Nàng muốn chiếm hữu Ngọc ấn?
Lưu quý phi gật đầu:
- Đúng như vậy. Nếu thϊếp tựu thành chí nguyện ...
Huyết Y nhân Tạ Bưu cướp lời Lưu quý phi:
- Nàng muốn lên ngai hoàng thượng?
Lưu quý phi bật cười nức nẻ:
- Nữ nhân có bao giờ làm hoàng đế. Ngoại trừ một người duy nhất là Võ Tắc Thiên đại đế.
- Nàng muốn lặp lại lịch sử Võ Tắc Thiên đại đế?
Lưu quý phi lắc đầu:
- Không ... người khác sẽ thay thϊếp chiếm ngự ngai vàng tiên đế.
- Người đó là ai?
Lưu quý phi chiếu nhãn lực vào mặt Huyết Y nhân Tạ Bưu nói:
- Khi nào hợp nhất Hồng Liên, chiếm đặng Ngọc ấn, thϊếp nói cũng không muộn. Trong giang hồ tướng công sẽ là võ lâm minh chủ, sát cánh có Bạch Liên thánh cô. Giang sơn xã tắc này sẽ thuộc về chúng ta.
Cặp mắt Huyết Y nhân Tạ Bưu sáng rực, đầy khát vọng:
- Ta rất mãn nguyện ... Tạ Bưu sẽ hợp nhất Hồng Liên. Ta sẽ hợp nhất Hồng Liên.
Ngọn sáp trên đầu Châu Ngọc Lan đã chảy quá nửa. Sáp nóng nhỏ xuống khuôn mặt xinh xắn của nàng.
Lưu phu nhân nhìn Châu Ngọc Lan nói:
- Việc ta vừa nói với tướng công, ta không muốn người nào biết, mà ở đây có người đã nghe. Vậy để bảo toàn bí mật, mình phải làm sao đây?
- Muốn việc lớn không lộ, tất phải bịt miệng người nghe. Mà cách bịt miệng tốt nhất thì phải gϊếŧ người đó.
Lưu quý phi cười khẩy một tiếng:
- Thϊếp nhờ tướng công bịt miệng người đó được không?
Huyết Y nhân giật này mình:
- Nàng muốn ta ...
Lưu quý phi chỉ tay vào Ngọc Lan:
- Ta nhờ tướng công gϊếŧ thị giùm ta.
- Lưu nương ...
- Thị chẳng là gì cả để tướng công phải hớt hải như vậy. Gϊếŧ thị là việc nhỏ, nếu làm không được thì còn nói gì đến việc lớn.
- Được. Ta vì nàng.
Huyết Y nhân tiến lại bên Châu Ngọc Lan, trảo công giơ thẳng lên nhắm đỉnh đầu bổ thẳng xuống.
Ngọc Lan nhắm mắt, chấp nhận cái chết đến bằng những giọt lệ thảm tuôn dài xuống hai bên má.
Giữa lúc sinh mạng Châu Ngọc Lan như chỉ mành treo chuông, không thể nào thoát khỏi lưỡi hái thần chết dưới ngọn trảo công huyết thủ của Tạ Bưu, thì một đạo Khưu Ma chỉ từ ngoài cửa miếu bắn xẹt vào.
Huyết Y nhân cảm thấy sự biến hóa sau lưng mình, vội thâu hồi trảo khí lạng người qua bên.
Liền ngay đó, Khả Ngọc đã băng vào đứng cạnh bên Châu Ngọc Lan. Khả Ngọc nghiến răng, hất ngọn sáp đội trên đầu Ngọc Lan, giọng căm phẫn nói:
- Mẫu thân ... Người đứng lên đi.
Thấy Khả Ngọc xuất hiện, Ngọc Lan hoảng hốt:
- Vương nhi, sao con lại đến đây. Hãy đi đi. Ta chết cũng mãn nguyện lắm rồi. Con hãy đi đi. Nghe lời ta.
Khả Ngọc nghiêm giọng:
- Vương nhi thà mất gia gia, hơn mất thân mẫu.
Ngọc Lan nói luôn:
- Ta không phải là thân mẫu của con.
Khả Ngọc tròn mắt. Nàng khẳng khái nói:
- Mẫu thân ... Người sợ gia gia và ả phu nhân kia di hại đến con sao?
Khả Ngọc đến vừa lúc Tạ Bưu chực kết liễu cuộc đời Ngọc Lan, khiến cho Lưu quý phi ấp úng:
- Bạch Liên thánh cô ...
Khả Ngọc ngước mặt nhìn thẳng vào hai mắt Lưu quý phi:
- Đúng ... Ta chính là Bạch Liên thánh cô.
- Ngươi thật là oai phong. Nữ nhân được như ngươi trên trần đời này thật hiếm có.
Khả Ngọc không màng đến lời khen của Lưu quý phi. Nàng liếc xéo về phía Huyết Y nhân nói:
- Ta không ngờ gia gia của mình lại bị cuốn hút bởi sắc đẹp hoa nhường nguyệt thẹn của bà. Khả Ngọc lại càng xót xa hơn khi chứng kiến gia gia ra tay sát hại mẫu thân.
Nàng quay phắt lại Huyết Y nhân đanh giọng:
- Gia gia ... Người còn có trái tim hay không mà đoạn tình ra tay gϊếŧ thân mẫu?
- Vương nhi ...
Huyết Y nhân lắc mình, trong chớp mắt đứng đối mặt với Khả Ngọc, nói:
- Vương nhi ... Không được phát ngôn hồ đồ.
- Vương nhi hồ đồ hay Vương nhi xót xa. Các người muốn hợp nhất Hồng Liên, chiếm đoạt ngọc ấn thì cứ thực thi mục đích của mình. Cớ sao lại nhẫn tâm sát hại cả thân mẫu của Vương nhi. Khả Ngọc này quá hồ đồ nên đã giúp các người, giờ sáng mắt sao quá xót xa.
Ngọc Lan đứng bật lên, chộp lấy vai Khả Ngọc nói:
- Vương nhi ... không được vọng ngôn.
Ngọc Lan quay lại Huyết Y nhân và Lưu quý phi giọng đau khổ nói:
- Ta có tội ... Các người hạ thủ ta đi. Ta không ân hận đâu.
Khả Ngọc gào lớn:
- Không ... Không ai được động đến mẫu thân ta. Nếu các người gϊếŧ mẫu thân ta, thì đừng trách Khả Ngọc này cạn tình cạn nghĩa.
Nàng nắm tay Ngọc Lan:
- Mình đi thôi mẫu thân.
Nàng vỗ luôn một đạo Bát Nhã Thiền chưởng thị oai.
Ầm.
Nội khí và cuồng phong của đạo chưởng Bát Nhã đánh thẳng vào vách đá lăng miếu, tạo ra những tiếng ầm ầm như sấm rền. Huyết Y nhân Tạ Bưu lùi về sau, đứng bên cạnh Lưu quý phi. Hai người nhìn Khả Ngọc không chớp mắt, nhưng họ chẳng hành động gì.
Khả Ngọc nắm tay Ngọc Lan đi thẳng ra ngoài lăng miếu.
Lưu quý phi nhìn theo thở dài một tiếng. Bà quay lại nhìn Huyết Y nhân Tạ Bưu rồi chầm chậm lắc đầu:
- Vương nhi ... đến không đúng lúc. Và lại chẳng hiểu gì cả.
- Lưu nương ... Đó là ý trời. Ta không biết phải làm sao cho nó hiểu.