Hoắc Thanh yêu Quân Liệt mười ba năm, mười ba năm trước, nàng gặp được Quân Liệt dưới cây đào ở đỉnh Thương Nguyệt, nói nàng yêu hoa đào chỉ là bởi vì nàng yêu Quân Liệt, yêu cái liếc mắt thuở đầu ấy. Mười ba năm sau, Quân Liệt của nàng cũng có người hắn yêu.
Quân Liệt của nàng cuối cùng cũng hiểu được tình yêu.
Lễ mà Quân Liệt cho làm không phải lễ nạp thϊếp, hắn muốn cưới hỏi đàng hoàng, hắn muốn cưới cô gái mình thích làm thê tử, chỉ là một người sao có thể có hai thê tử chứ?
Hắn là võ lâm chí tôn, mỗi tiếng nói, hành động của hắn đều sẽ được nhiều người trong thiên hạ chú ý tới.
Nàng nhìn thấy cô gái Quân Liệt thích ở rừng đào, nàng ấy thật xinh đẹp, còn đẹp hơn cả một rừng hoa đào.
“Mấy năm nay, ta vẫn luôn ở bên cạnh chàng, mấy lần chàng rơi vào tình thế nguy hiểm, đều là ta cứu chàng.” Nàng nói, “vì cứu chàng, ta đã mất hết võ công…”
Ngay cả những người hầu cận bên cạnh Quân Liệt đều biết, nữ tử này đến từ nơi xa xôi khác, võ công của nàng đạt đến đỉnh cao như thế nào, tranh đoạt trong võ lâm, nàng không biết đã giúp Quân Liệt bao nhiêu lần, đến lần cuối cùng, vì bảo vệ cho Quân Liệt, nàng mạo hiểm mất hết võ công để tránh hiểm nguy.
Thói quen chẳng phải là yêu, Quân Liệt quen có nàng làm bạn, quen nàng trầm mặc, quen chăm sóc nàng, nhưng hắn không yêu nàng.
Hắn sẽ yêu ân nhân cứu mạng bèo nước gặp nhau, hắn không yêu người thê tử là nàng.
Nàng viết hưu thư, trước mặt trên dưới Thiên Lan các, nàng nói với Quân Liệt của nàng: “Hưu thư không phải là chàng bỏ ta, là ta vứt bỏ chàng, chàng phụ hứa hẹn của Quân Hoắc, phụ lời hứa của cha mẹ, và cũng phụ cả ta, hôm nay Hoắc Thanh ta với Quân Liệt chàng, với Thiên Lan các, ân đoạn nghĩa tuyệt, không đội trời chung!”
Kẻ phụ ta, không thể giữ lại.
Cuối cùng, người duy nhất trên đời này có thể làm tổn thương đến nàng đã bị đích thân nàng bỏ rồi.