Chương 9

Edit: AQY



“Ngươi nói ta với Dương Nột là duyên trời định?”

Kinh Tả Lễ hứng thú bừng bừng từ trong Doanh Nguyệt Cung trở lại thế gian, đi đường không cẩn thận suýt chút nữa té ngã, được Huyền Bắc Vũ vội đỡ.

“Ngươi cẩn thận một chút.”

Cảm xúc trong mắt Kinh Tả Lễ Huyền Bắc Vũ xem không rõ, tiếp tục nói: “Hai chúng ta…”

“Ngươi và Dương Nột vốn là duyên trời tác hợp.”

“Vậy…” Kinh Tả Lễ hơi xoay mặt lại, nhỏ giọng nói: “Nếu như ta thay lòng đổi dạ thì sao?”

“Nhân duyên trời định, ai cũng không thể thay đổi được.”

“Nhưng ta đã không phải là tiểu thư khuê các tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghĩa đời trước.” Kinh Tả Lễ không phục cãi lại.

Huyền Bắc Vũ im lặng một lúc rồi mới nói: “Mệnh do trời định, không thể loạn sửa.”

“Nếu ta nhất định phải cưỡng cầu thì sao?”

“Làm trái ý trời sẽ bị trách phạt.”

“Ngươi nói chuyện thật là kỳ lạ.” Kinh Tả Lễ không kiềm chế được cảm xúc, dừng chân trước mặt Huyền Bắc Vũ, cười lạnh nói: “Rõ ràng nắm giữ số mệnh của mình trong tay mình, sao cứ phải theo khuôn phép cũ, theo sắp đặt của số mệnh chứ.”

Huyền Bắc Vũ không muốn cãi cọ với nàng, sau khi tránh khỏi mắt nàng, nói: “Tóm lại không thể nghịch chuyển số mệnh.”

“Được.” Kinh Tả Lễ tức đến bật cười, muốn tranh luận nghiêm túc rõ ràng với chàng: “Nếu như khó trái số mệnh vậy thì đời trước ta cũng sẽ không vì ngươi mà tự nguyện một mình mạo hiểm, đời này ta cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh như thế, trằn trọc cầu sinh. Số mệnh trong miệng ngươi không phải không làm trái được mà là ngươi lười đi xem.”

Huyền Bắc Vũ muốn nói lại thôi, vẫn uyển chuyển nói ra: “Ta thờ phụng số mệnh của ta.”

Giữa mày Kinh Tả Lễ nhiễm nhụt chí, Huyền Bắc Vũ không cách nào bỏ qua.

Không phải chàng không rõ Kinh Tả Lễ muốn nói gì, chỉ có thể dùng số mệnh ngăn chặn nàng.

Bị qua loa lấy lệ thật sự rất khổ sở, mặc dù không được đáp lại, Kinh Tả Lễ cũng không muốn giấu giếm nữa, muốn nói ra.

“Ta thích chàng.” Mặt Kinh Tả Lễ mang theo chờ đợi thẹn thùng, khó nén vui mừng nhìn Huyền Bắc Vũ.

Cho đến bây giờ, cuối cùng nàng có thể nói tâm sự ra.

Huyền Bắc Vũ tránh hai mắt nàng, như không nghe thấy.

“Huyền Bắc Vũ, chàng thấy ta như thế nào?” Kinh Tả Lễ bất an truy vấn, hai tay nắm chặt thành quyền, mồ hôi nóng bỏng trong lòng bàn tay như là thiêu đốt tâm tư, càng thêm e lệ.

“Ta chưa bao giờ nghĩ tới.”

Trả lời tuyệt tình y hệt trong dự đoán, tuy trong lòng có chuẩn bị nhưng vẫn muốn che tai lại, cảm thấy không thể đón nhận.

“Nếu như xin chàng nghĩ một chút…”

“Ta sẽ không nghĩ, cũng không muốn nghĩ.”

Mặt Huyền Bắc Vũ bình tĩnh, Kinh Tả Lễ nháy mắt giống như đứng ngoài trời mùa đông khắc nghiệt, cả người rét run, lạnh giọng chất vấn: “Chàng không có trái tim ư?”

“Ta có tim, nhưng không thuộc về ngươi.”

Những lời này nói rất quyết liệt, thật sự làm người ta lạnh đến tận đáy lòng.

Huyền Bắc Vũ không cách nào bỏ qua tuyệt vọng trong mắt nàng.

“Tâm tư của chàng dành cho ai? Khanh Nguyệt Tước? Hay là cô nương trong tộc của chàng?” Kinh Tả Lễ kiềm chế xúc động muốn lấy tay chọc ngực chàng, phải duy trì lý trí.

Đối mặt với tiếng chất vấn của Kinh Tả Lễ, Huyền Bắc Vũ nhẹ giọng nói: “Tóm lại không phải ngươi.”

Chớp mắt Kinh Tả Lễ chật vật giống như bị đánh về nguyên hình xấu hổ, miễn cưỡng giãy giụa một lúc, muốn cười duy trì tự tôn, nhưng chật vật trên nét mặt không che giấu được trái tim đã nguội lạnh: “Ta từng cho rằng nếu ta chuyên tâm quan tâm chàng chắc chắn có thể đả động chàng, nhưng không biết hóa ra cảm tình quả nhiên không thể miễn cưỡng.”

“Ngươi và ta vốn không phải là người chung đường, nếu không phải gặp may đúng dịp, sao có thể gặp gỡ.” Huyền Bắc Vũ nhẹ giọng nói.

“Nếu kiếp trước chúng ta có gút mắt nên kiếp này chàng chỉ có thể ở bên cạnh ta bảo vệ ta chu toàn, vậy thì ta tình nguyện xóa bỏ toàn bộ ân oán, chúng ta không bao giờ gặp lại nữa.” Kinh Tả Lễ bước nhỏ lùi lại phía sau, mỗi một bước đi, giọng điệu không tránh khỏi thêm vài phần đau lòng.

“Huyền Bắc Vũ, hôm nay ta liền ước nguyện, ta nguyện cuộc đời này không gặp lại chàng, xóa bỏ tất cả.”

Kinh Tả Lễ nói quyết tuyệt, người đi cũng quyết tuyệt, không chút lưu luyến.

Huyền Bắc Vũ nhìn bóng dáng nàng bước nhanh đi xa, thở phào một hơi, cuối cùng nàng cũng đi rồi.

Cảm thấy như bị thứ gì đó không rõ tên đè ở trong lòng, nhưng không bỏ đi được.

Lại cảm thấy trống rỗng một ít, nói không nên lời là cái gì, cũng không lấp đầy.

Chàng sinh ra ở tộc Rùa, không phải là yêu quái trời sinh.

Hồi nhỏ chưa bị cha mẹ ăn luôn chính là chuyện may mắn lớn nhất đối với Huyền Bắc Vũ.

Sau lại dưới số trời run rủi, tộc trưởng tiếp nhận tất cả rùa con về một chỗ, chăm sóc thỏa đáng, chàng may mắn tiếp tục tồn tại.

Cũng may được tộc trưởng chỉ điểm, chàng mới có thể tiến bộ nhanh chóng, biến thành người.

Vừa mới thành tinh, chàng biến thành hình người, khó nén hưng phấn du lịch nhân gian thì gặp nàng lúc còn bé.

Khi đó Kinh Tả Lễ đi theo cha mẹ đi thuyền xuôi nam, chỉ là đứa bé tập tễnh học đi, nhìn thấy trên thuyền đột nhiên có thêm người xa lạ, cười híp mắt với chàng.

Không hiểu sao Kinh Tả Lễ có ấn tượng tốt với chàng, nhảy nhót chạy theo sau chàng.

Khi đó chàng vẫn mang theo tập tính của yêu, tính tình thô bạo, không muốn bị người khác phát hiện mình bỗng xuất hiện ở trên thuyền, ghét phiền, xoay người đẩy Kinh Tả Lễ té ngã trên mặt đất, nàng hôn mê bất tỉnh.

Huyền Bắc Vũ tự biết gặp rắc rối, tâm hoảng ý loạn chạy về trong tộc, ngậm miệng không nói gì về việc này, muốn giấu diếm cho qua.

Sau đó chàng được Thiên tộc chọn làm người đứng đầu tứ linh, chuyện xưa bị người có tâm một lần nữa đào lại, tộc trưởng xanh mặt muốn chàng đi bổ cứu.

Không thể làm gì nữa, chàng bị phong ấn pháp lực, bị phạt trở về nguyên hình, dẫn đến cơ duyên đời trước.

Vốn tưởng rằng trông coi đến khi Kinh Tả Lễ qua đời thì không còn liên quan gì nữa, nhưng nào ngờ, 50 năm sau chàng đã đến kỳ Độ Kiếp.

Tia sét chợt lóe lên, chàng không có pháp lực bảo vệ thân mình không biết làm sao, cắn răng chuẩn bị nhắm mắt cam chịu. Nhưng không ngờ Kinh Tả Lễ thấy sấm sét bổ về phía chàng thì không bận tâm mưa to như trút nước che mờ hai mắt, không chút do dự dũng cảm quên mình nhào tới, không tiếc lấy thân bảo vệ chàng, chỉ sợ chàng bị thương.

Huyền Bắc Vũ phức tạp nhìn Kinh Tả Lễ bảo vệ mình chặt chẽ dưới người nàng, nàng bị đánh chết, sấm sét cũng nháy mắt ngừng, Kinh Tả Lễ che chở chàng độ kiếp.

Không thể làm người phàm bị thương, là thất trách của Lôi Công Điện Mẫu, trở về Thiên Đình bị phạt.

Chàng bị tiếng ai oán của tộc trưởng dẫn tới trong lòng phiền nhiễu, không muốn thừa nhận, lại dây dưa thêm một đời.

Mà một đời này, ý của chàng là lại bảo vệ nàng bình an vui vẻ đến lúc đầu thai, mọi việc trôi chảy, sau khi đưa lương duyên của nàng đến bên cạnh nàng thì toàn thân mà lui.

Nhưng không ngờ đều rối loạn hết lên.

Số mệnh đời này của Kinh Tả Lễ thật là làm người ta thổn thức, vốn là hòn ngọc quý trên tay gia đình giàu có, lại bởi vì lòng cha ngu muội, cùng với mẹ chật vật tự bảo vệ mình mà biến thành người đàn bà đanh đá.

Mệnh định lương duyên, chỉ dựa vào lời đồn đãi trên phố mà không chịu nghĩ, ồn ào thành hoàn cảnh như thế.

Khi không không có người quen, đời này Kinh Tả Lễ chỉ có chàng.

Nàng một lòng chỉ có chàng.

Mặc dù ghét phiền, Huyền Bắc Vũ cũng không dám lại dùng lực đẩy, sợ lại dây dưa thêm một đời, lại thêm phiền nhiễu, nhưng hôm nay chính nàng chặt đứt, nên làm như thế nào đây?

Ba kiếp dây dưa, rốt cuộc quấn quanh cái gì đây.

Huyền Bắc Vũ ngơ ngẩn, ra sức suy nghĩ cũng không thể nghĩ ra đáp án.

Không muốn đi dạo ở đâu nữa, Huyền Bắc Vũ trở lại Doanh Nguyệt Cung, buồn bực mất tập trung không ngủ được, dẫn đến Long Yển Nguyệt không nể mặt nhạo báng, có còn là Huyền Bắc Vũ mà y quen không?

Huyền Bắc Vũ mặc kệ y, nằm trên bàn, vẫn ngơ ngác suy nghĩ tâm sự.

Bây giờ chàng là người đứng đầu bốn thú, trấn thủ ở Doanh Nguyệt Cung, chàng biết trong tộc có rất nhiều người đỏ mắt ghen ghét.

Nhưng có thể như thế nào chứ, Thiên Đế vẫn chọn bốn người họ.

Ai cũng không có cách nào dễ dàng thay thế được, chỉ sợ người có tâm gièm pha ở trước mặt Thiên Đế, nếu Thiên Đế tin, bốn thú liên quan với nhau chắc chắn vạn kiếp bất phục.

Bốn thú là một thể, cùng vinh cùng nhục cho nên Khanh Nguyệt Tước mới có thể cực kỳ lo lắng chuyện của chàng như thế.

Huyền Bắc Vũ cũng biết, không thể bởi vì lợi ích một người mà hại người khác.

Nhưng có thể như thế nào đây, ích kỷ gì đây.

Chàng từng trộm đi xem Kinh Tả Lễ trôi qua như thế nào.

Vẫn không thay đổi, vẫn hung ác đanh đá, nhưng hơn trước đây ba phần.

Cũng không che giấu sắc bén giữa mày, dù là ai chọc mình không vui chắc chắn phải cãi lại, sẽ không nén giận. Nàng mặc cẩm tú nhìn qua cũng đẹp đẽ quý giá, lại thêm biết trang điểm, đeo vàng đeo bạc cực kỳ giống nàng đời trước.

Huyền Bắc Vũ tâm tình phức tạp tiếp tục xem, hình như vết bớt trên mặt nàng hơi mờ đi, cũng không gây trở ngại Kinh Tả Lễ làm càn cười nói toạc ra.

Cách rất xa cũng có thể nghe thấy tiếng cười của nàng, dẫn tới người qua đường không tự giác nhếch miệng cười theo.

Nàng vẫn không nơi nương tựa, nhưng không tiếp tục sống qua loa, cũng coi như là giải quyết tâm nguyện của chàng.

Lại qua mấy năm, Dương Nột vẫn chưa hề đón dâu, không màng thái độ phiền chán của Kinh Tả Lễ, luôn chạy tới vây quanh Kinh Tả Lễ xum xoe, không thèm tham gia thi cử nữa.

Cha mẹ Dương từng tới cửa cãi nhau ồn ào, ngồi ở ngoài cửa tiệm sách, vỗ đùi kêu trời khóc đất, muốn khiến cho người qua đường chú ý, nhưng ngoài làm mình mặt xám mày tro, chỉ chỉ trỏ trỏ từ người qua đường ra thì cũng không có ích gì.

Dương Nột xấu hổ xin lỗi với Kinh Tả Lễ mặt đầy chán ghét: “Ta sẽ trở về khuyên bọn họ.”

“Là chuyện của ngươi.”

Mặt mày Kinh Tả Lễ không che giấu không kiên nhẫn chán ghét, xoay người trở về trong tiệm sách thu thập đồ bị cha mẹ Dương đập nát.

Ồn ào ầm ĩ rồi, cãi nhau rồi, cha mẹ Dương không nỡ bỏ con trai mình, cam chịu theo Dương Nột càn quấy.

Trong lòng âm thầm khẩn cầu trời cao, tóm lại có một ngày mở mắt ra có thể thu thập tiểu tiện nhân.

Huyền Bắc Vũ không thể yên tâm, lặng lẽ thêm hai tầng bùa chú ở tiệm sách với nhà họ Kinh, sợ có người có thể làm Kinh Tả Lễ bị thương.

Từ đó về sau, Kinh Tả Lễ cũng buồn bực, liên tiếp mấy năm, sao không có ai tới cửa gây sự.

Kinh Tả Lễ dựa vào cửa, ngây người nhìn người đi đường, quạt lụa trong tay cũng quên phe phẩy.

Nàng rõ ràng có thể cảm nhận được chàng, vì sao không nhìn thấy chứ.

Dương Nột mồ hôi đầy đầu chạy vào, cười với Kinh Tả Lễ, làm Kinh Tả Lễ tỉnh táo lại.

“Đói bụng chưa.” Dương Nột đưa đũa qua, bày hộp đồ ăn: “Hôm nay tốn thời gian thái rau, chậm trễ.”

Kinh Tả Lễ không mấy cảm kích nói cảm ơn, cầm lấy đũa tùy ý gắp lên.

Nhìn thấy hình như tâm tình Kinh Tả Lễ không tốt, Dương Nột muốn chọc nàng vui, vội nói: “Không phải ngươi vẽ rất nhiều cảnh sắc thành Lâm An à, vừa lúc gần đây không bận, tìm người giúp ngươi trông cửa hàng, ta dẫn ngươi đến thành Lâm An một chuyến được không?”

“Không được.” Kinh Tả Lễ quyết đoán cự tuyệt, thất vọng giữa mày Dương Nột cực kỳ giống nàng đã từng.

Không phải là nàng không nỡ, không yên tâm mượn tay người khác, chỉ là không có tâm tình mà thôi.

Bây giờ nàng không muốn dọn đến thành Lâm An nữa, chỉ muốn cố thủ ở đây, nếu Huyền Bắc Vũ trở về tìm mà không thấy nàng thì phải làm sao bây giờ.

Nghĩ đi nghĩ lại, Kinh Tả Lễ cười khổ, chắc chắn chàng sẽ không trở lại.

Hết chương 09!