Chương 70

Rốt cuộc đồ không biết xấu hổ này đã làm gì chàng thế? Lệnh chủ như sắp phát điên, chàng sống cả mười nghìn năm mà cuối cùng lại thua trong tay con người tuổi tác còn không bằng một cọng lông của chàng, nhục nhã đến thế bảo chàng phải nhịn thế nào đây? Chàng căm hận nhìn Minh Huyền, nhân quân vừa đăng cơ vẫn ung dung, làm như không thấy sự phẫn nộ của chàng.

Làm sao bây giờ? Lệnh chủ nghĩ đến tình hình của mình, lại nhớ đến Vô Phương ở trong lầu Phi Lai còn chưa biết chuyện thì càng thêm sốt ruột nóng nảy, bất giác há to miệng nhe răng nanh với y.

Đừng tưởng kỳ lân chỉ biết bảo vệ, bị chọc tức cả thỏ cũng cắn người nữa là. Thường thì răng kỳ lân không sắc lắm, vì ăn cỏ là chính nên răng cỏ căn bản không có tính sát thương. Nhưng hắc kỳ lân không như thế, chàng là chiến tướng trời sinh, sở hữu cặp sừng sắc bén cùng hàm răng nhọn hoắt, mà không chỉ có một đôi, chàng có những hai đôi đấy. Tên hoàng đế làm bộ làm tịch này dám làm vậy với chàng, bây giờ chỉ cần chàng có ý định làm phản, đớp một cái nuốt chửng y thật sự dễ như cái búng tay.

Chàng gầm gừ cảnh cáo, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra được làm chàng tức muốn chết. Nếu như nói được thì hai bên có thể trao đổi tử tế, rốt cuộc y muốn gì, ngoại trừ chuyện liên quan tới nương tử, những thứ khác đều có thể dễ dàng thương lượng. Nhưng bây giờ y lại làm vậy, rõ ràng là muốn đi vào chỗ cực đoan. Ngày đầu tiên lên ngôi đã trở mặt với thần thú của mình, như thế có lợi gì cho y chứ?

Minh Huyền mỉm cười, “Sao nào? Không tình nguyện ư? Ngươi là kỳ lân của trẫm, kỳ lân thì nên có dáng vẻ của kỳ lân. Mặc dù lúc trong hình người ngươi trông không tệ, nhưng cứ thế đứng sóng vai với trẫm ở Hoàn Khưu này thì không hay lắm.”

Đáng giận hơn là kỳ lân còn cưới nữ tử y thích, lại còn rêu rao đội cặp sừng lắc lư khắp nơi, cứ như sợ kẻ khác không biết mình đã thành thân, hoàn toàn không biết hành động đó chính là thanh đao cắm thẳng vào lòng y.

Không sai, giang sơn ở trong tay rồi thì sao? Y vẫn trong tình trạng cầu mà không được, vẫn phải đối mặt với con chim ba chân bám chặt không buông ở trong cung. Nhớ đến chim ba chân Cù Như kia là y lại thấy buồn nôn, nó còn dám mặt dày đòi chơi trò người lớn với y…

Dựa vào đâu mà người y yêu lại thuộc về thần thú, còn y đường đường là hoàng đế lại phải đối phó với một con chim. Hôm nay là thời cơ tốt, phải giải phong ấn cho Bạch Chuẩn, y muốn đối phương trấn thủ giang sơn cho mình, nhưng có một con kỳ lân hoàn toàn chẳng chịu bất kỳ khống chế nào không phải chuyện tốt với quân vương, thế nên phải sắp đặt một ít ràng buộc. Nếu cứ để sủng vật thoải mái hành sự mãi, y có thể chắc chắn rằng tương lai sủng vật sẽ biến thành tổ tông sống của mình.

Bạch Chuẩn quá khó điều khiển, dù đối phương không có ý định chống đối, nhưng cũng không nhiều khả năng chịu ngoan ngoãn thuần phục y.

Không biết khi hay Bạch Chuẩn chẳng thể biến về hình người thì Vô Phương sẽ có biểu hiện thế nào. Tình yêu có thể vượt qua chủng tộc, nhưng chí ít cũng với điều kiện bề ngoài tương xứng… Y khó nén nổi mừng thầm, đứng trên đá Thiên Tâm cười ha hả.

Điệu cười này nằm ngoài dự liệu của toàn bộ đại thần văn võ, dù âm sắc của tân quân rất dễ nghe, vừa trong trẻo vừa sâu xa, nhưng đang trong thời điểm trang trọng mà cười như thế thì quả thật có chút khó nói.

Mọi người không rõ nguyên do, khép ống tay áo lại nhìn nhau trao đổi, thế rồi kỳ lân bất chợt bay lên đạp ngã tân quân xuống khỏi Hoàn Khưu. Mọi người hốt hoảng kêu lên, lo lắng hoàng đế ngã sấp mặt thì sẽ không còn oai nghiêm nào. Có điều cũng may, tân quân dù gì cũng thuộc hạng phi phàm, không vụng về giống người bình thường. Y là đà bay xa ra ba trượng, lúc đáp xuống cũng không hề tức giận, tựa như đây chỉ là màn thể hiện sự thân mật giữa chủ nhân và nhân sủng vậy. Mọi người thấy hoàng đế và kỳ lân hòa hợp cũng yên lòng, với một quốc gia cường thịnh, hoàng đế là đầu não còn kỳ lân là mạch máu, thiếu một thì quốc gia sẽ không còn là quốc gia nữa.

Đám từ Sát Thổ đến chẳng ai nhận ra lệnh chủ có bất kỳ chỗ nào không ổn, bọn họ vẫn còn đang chìm đắm trong chân thân quá đỗi bá đạo của chàng, mỗi một hành động giơ tay nhấc chân của chàng, thậm chí là quẫy đuôi, đều rất được ngưỡng mộ.

“Bây giờ nghĩ lại, mấy nghìn năm qua bị ngài ấy lấn áp cứ như là lẽ phải vậy.” Thành chủ thành Trung Dung cảm thán: “Đối phương dù gì cũng là kỳ lân… Đời này ta còn chưa bao giờ thấy kỳ lân sống cả.”

“Nhìn ngài ấy to lớn chưa kìa! Sừng lớn, đầu to, chỗ đó hình như cũng rất lớn… Toàn thân trên dưới không chỗ nào là không lớn, làm phu nhân của ngài ấy đúng là hạnh phúc.” Thành chủ thành Bạch Lộc hâm mộ nói.

“Đáng tiếc phải hầu hạ loài người…”

Cũng có kẻ xem thường, “Vị hoàng đế có thể khiến kỳ lân nhập thế thì đâu phải gà rừng, không chừng sau này còn phi thăng lên trời đấy. Nếu được đến đại dương phương Đông canh chừng cây Phù Tang* thì có thể thỏa mãn khát vọng sóng vai cùng mặt trời rồi.”

(*Phù Tang (扶桑) đề cập đến các đối tượng khác nhau trong văn học Trung Quốc cổ đại, thông thường là một loại cây trong thần thoại hay một vùng đất bí ẩn ở phía Đông, nơi cất giữ thuốc trường sinh và là đại diện của miền cực lạc.)

Nói thế nào đi nữa thì xuất thân của kỳ lân cao như thế, tiền đồ hẳn vô cùng rộng mở. Cho dù bây giờ phải phục dịch kẻ khác, nhưng một người phàm có thể sống được bao lâu chứ? Đợi ý sinh thân chết rồi, Bạch Chuẩn sẽ lại khôi phục tự do, cộng thêm tích cách kiêu ngạo khó gần của hắc kỳ lân, chỉ cần trong thời kỳ phục dịch không có ghi chép xấu nào, sau này muốn gặp mặt chàng không chừng còn phải nhờ người truyền lời, hoặc là báo cáo xin gặp đấy!

Vào lúc tất cả còn đang tha hồ mường tượng về tương lai sáng sủa của lệnh chủ, Giác Hổ lại phát hiện ra điểm bất thường. Vốn là bạn từ thuở nhỏ, quen biết nhau cả mười nghìn năm rồi, dù có đến gần chín nghìn năm mất liên lạc, nhưng đến giờ y vẫn còn nhớ vài thói quen của chàng trong hình thú.

Cào móng không ngừng là biểu hiện của sự nôn nóng, quật đuôi lên xuống là dấu hiệu đang tức giận.

“Có vấn đề thì phải.” Điếu Tinh nói với Thục Hồ: “Nhìn xem A Chuẩn đang làm gì vậy?”

Chân thân của Thục Hồ là mình ngựa cánh chim, mặt người đuôi rắn, muốn khó coi bao nhiêu thì khó coi bấy nhiêu, nhưng lúc hóa thành hình người cô nàng lại rất xinh đẹp. Nhiều năm qua Thục Hồ vẫn áy náy vì hành động ngu xuẩn lúc nhỏ, nên vừa nghe Giác Hổ nói thế, nàng liền toan bước ra khỏi đám đông, “Để muội đi xem sao.”

Giác Hổ vội kéo nàng lại, thấp giọng nói: “Đây là đại điển tế trời, có nhiều người nhìn lắm đấy, không thể vọng động.”

Thục Hồ cuống lên, “Vậy phải làm sao bây giờ? Muội còn phải xin lỗi huynh ấy.”

Không biết chàng xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn là không được an lành. Giác Hổ nói: “Ta chỉ cảm thấy hắn đang bất an cái gì đó, hôm nay là ngày hắn nhậm chức, đáng lí không nên như vậy. Chẳng lẽ hoàng đế này lại là giả? Không thể nào…”

Dù gì cũng không định ở lại nên bọn họ không tham gia lễ thiết đãi tân khách do hoàng đế Trung Thổ tổ chức sau đại điển, thay vào đó chia ra tìm kiếm Bạch Chuẩn khắp nơi, nhưng lạ là không hề thấy tung tích của chàng đâu.

“Cái tên trọng sắc khinh bạn này.” Giác Hổ rầu rĩ, “Nhất định là về với phu nhân của mình rồi, nghe nói hôm trước hắn mới thành thân.”

Thục Hồ cô đơn nói: “Đến giờ muội vẫn chưa nói được câu nào với huynh ấy cả, huynh ấy nhất định rất giận muội, cho nên không thèm ngó ngàng gì tới muội.”

Giác Hổ nhìn bạn tốt năm xưa suy sụp, trong lòng cũng rất khó chịu, y thử khuyên nhủ Thục Hồ: “Trên đời này nào có thù gì mà thù tới tận chín nghìn năm chứ. Hắn chỉ vội về nhà với nương tử thôi, dù gì cũng là kẻ có gia đình, không giống chúng ta.”

Bạn bè tình thâm, mấy chuyện này cũng chẳng đáng nói. Y lại hỏi Thục Hồ có sẵn lòng cúi đầu đi gặp Bạch Chuẩn không, Thục Hồ ngẫm nghĩ rồi nói: “Lần này muội đến Trung Thổ, thật ra chủ yếu là vì muốn gặp huynh ấy. Trước kia muội ngốc nghếch quá, chỉ biết nghe theo lời mẹ, sau khi mẹ mất, muội mới bắt đầu nghĩ về chuyện trước kia, thì ra những lời mẹ muội nói chưa chắc đã đúng hẳn. Tình bạn không thể thay đổi theo vẻ bề ngoài, muội nhất định phải xin lỗi huynh ấy.”

Nếu vậy thì dễ rồi, Giác Hổ nhìn về phương Đông xa xa, “Trước buổi lễ ta có vào hoàng cung thăm dò, nghe ngóng được chuyện Bạch Chuẩn xây lầu các ở bờ sông Lệ Thủy, chúng ta cưỡi mây đi cũng không mất quá nhiều thời gian đâu.”

Thục Hồ vui vẻ trở lại, giương rộng hai cánh, “Vậy đừng đợi nữa, chúng ta đi thôi.”

Tham gia lễ lên ngôi của ý sinh thân là nể mặt Quang Trì thượng sư, lễ đã xong thì bọn họ không cần thiết phải ở lại nữa. Thục Hồ không đợi Giác Hổ niệm quyết đã quắp y lên bay về phía Đông. Đêm sắp buông, cả thành Trường An giăng đèn kết hoa, so với động phủ giữa núi rừng chằng chịt thì cuộc sống nơi phố phường này náo nhiệt hơn rất nhiều.

Bọn họ bay vô cùng nhanh, đèn hoa dưới chân xẹt qua vùn vụt như sao băng, qua khỏi mấy lớp cổng thành thì bất ngờ trông thấy một tòa lầu cao đứng sừng sững trong ráng chiều. Thục Hồ bay quanh nó hai vòng, phát hiện trong lầu có một mỹ nhân đang ngồi thiền, linh lực lượn lờ xung quanh, đẹp một cách thanh tao không chút bụi trần. Trước đó có nghe tin Bạch Chuẩn cưới linh y Ô Kim Sát Thổ làm phu nhân, vị linh y đó còn được đồn chính là đệ nhất mỹ nhân của Sát Thổ, trong lòng Thục Hồ vốn không phục, nữ yêu mà tu luyện thì kẻ này còn đẹp hơn kẻ kia, muốn xếp hàng đệ nhất thì khó hơn cả lên trời. Nhưng giờ được gặp mới thấy quả nhiên là danh bất hư truyền, cũng có thể hiểu được vì sao Bạch Chuẩn không tham gia dạ tiệc mà đã vội trở về bầu bạn với kiều thê.

Cả hai dừng lại giữa không trung, không dám tùy tiện lại gần, Giác Hổ trầm ngâm: “Chẳng thấy hắn đâu, hình như không có ở đây.”

Thục Hồ đưa ra một suy đoán hợp tình hợp lý, “Nhất định là đi tắm rồi.”

Hai người bạn thuở nhỏ nhìn nhau cười với vẻ mặt hiểu rõ. Có điều tiếp theo nên làm sao đây, rốt cuộc là nên vào thăm bây giờ, hay đợi bọn họ hết bận hẵng đến?

Cả hai còn đang thương lượng thì bất thình lình có một luồng khí đen phóng vào giữa không trung, định thần nhìn lại liền thấy một thiếu niên tóc bạch kim tay cầm đinh ba, đang xông thẳng về phía bọn họ với khí thế sấm vang chớp giật. Đối phương xoay đinh ba vù vù, vừa xoay vừa quát: “Nói, yêu nghiệt phương nào, dám rình trộm Yểm hậu nhà ta!”

Bọn họ vội né tránh ngăn cản, nhưng khí thế của thiếu niên như chẻ tre, tuổi còn nhỏ đạo hạnh không sâu song hơn ở chỗ liều mạng không lùi.

Giác Hổ biết đối phương là thuộc hạ của Bạch Chuẩn, tất nhiên không thể đánh trả, liên tục lùi về phía sau, “Đừng đánh đừng đánh, bọn ta là bạn cũ của chủ nhân nhà ngươi.”

Ly Khoan Trà phụng mệnh bảo vệ Yểm hậu phát hiện hai con yêu quái xa lạ đến gần liền mù quáng, còn lâu mới nghe giải thích, nghiến răng quát: “Nói láo, chúa thượng nhà ta làm gì có bạn.”

Dù lệnh chủ cứ hay nói mình quá đẹp trai cóc cần bạn bè, nhưng Ly Khoan Trà đi theo chàng đã hơn nghìn năm, chuyện chàng không có bạn này là sự thật không thể nào tránh được.

Ly Khoan Trà hô thật to để tạo thanh thế, hai kẻ này nhìn qua có đạo hạnh không thấp, mình có khả năng không phải là đối thủ, nhưng vì phải hoàn thành lời dặn dò của lệnh chủ, dù có liều chết cậu ta cũng không cho phép kẻ lạ bay tới gần lầu.

Giác Hổ và Thục Hồ thật sự rất muốn vỗ tay tán thưởng cậu tiểu yêu này, trung thành như thế, Bạch Chuẩn thật có phúc.

Ầm ĩ bên ngoài rốt cuộc cũng kinh động tới Vô Phương. Nhìn thấy Ly Khoan lấy một chọi hai, nàng đạp lan can tung mình lên không trung, rút nhuyễn kiếm lao về phía hai vị khách không mời.

Bởi mới nói tính cách bao che chẳng phân biệt người hay yêu, hễ phe mình đánh nhau với kẻ khác thì không cần hỏi đúng sai, cứ rút kiếm chém kẻ khác trước đã rồi nói sau.

Vị tiểu kiều thê này của Bạch Chuẩn quả thật cũng chẳng phải dạng hiền lành gì, Thục Hồ cuống quýt xua tay, “Đừng đánh mà tẩu tử, bọn ta không phải kẻ xấu, bọn ta là bạn tốt thuở nhỏ của A Chuẩn.”

Dẫu sao cũng không bộp chộp như Ly Khoan Trà, Vô Phương vừa nghe họ nói thế thì thu kiếm lại, “Chưa nghe thấy chàng nhắc đến bạn tốt thuở nhỏ bao giờ, các ngươi chớ có đυ.c nước béo cò.”

Tất nhiên là chưa từng nghe chàng nhắc tới rồi, chín nghìn năm không liên lạc mà, có quỷ mới nghĩ đến họ. Nhưng không thể nói vậy, nói vậy thì ngay đến cửa cũng không vào được, Giác Hổ hoảng hốt vội nói: “Bọn ta thật sự là bạn cũ của hắn mà, hắn cái gì cũng được, mỗi tội hay khóc nhè, mỗi lần khóc là rung cả núi đúng không? Còn một tật xấu hễ căng thẳng là sẽ lắp bắp, lông vảy đen nhưng lại rất thích làm đẹp, hồi nhỏ còn thường cài hoa…”

Vô Phương đã có thể xác định được quan hệ của họ rồi, liền bảo y ngừng lại, vì quả thực không nghe nổi nữa.

Đã là bạn cũ thì đương nhiên là thượng khách rồi, nàng khách khí mời họ vào nhà, vờ trách Ly Khoan Trà lỗ mãng. Ly Khoan Trà chỉ cười xòa, “Thuộc hạ tận trung với cương vị, chúa thượng còn chưa về thì thuộc hạ phải bảo vệ Yểm hậu cho thật tốt.”

Thục Hồ ngạc nhiên nhìn Giác Hổ, “Sao vẫn chưa về? Không phải huynh nói huynh ấy về với phu nhân sao?”

Giác Hổ sờ sờ gáy, “Ta chỉ đoán thôi, chứ có chắc hắn đã quay về đâu.”

Vô Phương nghe họ nói thế thì nhất thời thấy sốt ruột, “Chàng không ở trong cung ư? Hoàng đế lên ngôi, chàng đi làm chứng mà, vì sao lại không thấy đâu?”

Giọng điệu như lâm đại địch của nàng dọa Giác Hổ và Thục Hồ giật mình, bọn họ vội trấn an: “Không không, trước đó có mặt thật, lúc ở Hoàn Khưu còn thấy hắn, oai phong lắm. Nhưng sau buổi lễ thì lại không thấy đâu, chắc là bận chuyện khác rồi, dù sao bây giờ hắn cũng nặng gánh mà.”

Thật ra khi nói lời này, trong lòng Giác Hổ cũng không chắc lắm, biểu hiện tay chân của Bạch Chuẩn lúc ở trên Hoàn Khưu không phải là tín hiệu tốt, nhưng tên đó là kỳ lân mà, lại còn lớn như thế, ai làm gì được hắn chứ?

Y thở dài, “Sao tẩu không đến tham gia đại lễ? Ta nghe nói nhân hoàng từng là đồ đệ của tẩu, đồ đệ đăng cơ, không đi xem đúng là đáng tiếc.”

Vô Phương châm trà cho họ, cười nói: “Hai người là bạn của A Chuẩn, với tu vi cỡ này hẳn đã nhìn ra ta là sát hung rồi chứ. Ở nơi người tài bốn phương tụ tập như thế không tiện cho ta tham gia, thứ nhất là sợ phá hỏng chuyện tốt của đồ đệ, thứ hai là sợ gây phiền toái cho A Chuẩn. Kỳ lân ở cùng sát hung vốn đã không hợp lẽ rồi.”

Giác Hổ bật cười, “Tẩu chớ nói thế, chúng ta đều là người sáng suốt, không chỉ nhìn xuất thân rồi phán xét đâu. Với dung nhan tuyệt trần của tẩu đây, đừng nói là sát hung, dù là La Sát… ái ối.”

Y chưa nói xong đã bị Thục Hồ cấu mạnh một phát, Thục Hồ đương nhiên biết rõ tính háo sắc của ông bạn Điếu Tinh nhà mình, dù không đến nỗi làm ra chuyện khác người, nhưng ăn nói chẳng giữ kẽ trước mặt tẩu tử như vậy thì không hay cho lắm.

Thục Hồ nói lảng sang chuyện khác, “Tẩu chớ nghe y nói bậy… Trà này uống ngon thật.”

Vô Phương lễ phép mỉm cười, nghe nói không thấy Bạch Chuẩn đâu, lòng nàng cứ nôn nao. Nghiêng đầu nhìn Ly Khoan, nàng thấp giọng bảo: “Phái một người đến cửa cung dò la xem, ta đã bảo chàng đưa đại quản gia đi cùng mà chàng cứ chê phiền, đúng thật là…” Giọng nàng đầy vẻ trách cứ.

Ly Khoan đáp lời: “Vâng, Yểm hậu đừng cuống, thuộc hạ sẽ bảo Chiếu Thị đi một chuyến ngay.”

Cậu ta vừa dứt lời thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng của lệnh chủ, như đang thấp giọng sai bảo gì đấy, lập tức *ớ* liền, “Không phải về rồi đó sao.”

Thục Hồ và Giác Hổ lập tức đứng lên, trái tim Vô Phương trở về chỗ cũ, cùng ra cửa lầu đón chàng, trông thấy bóng dáng chàng thì vội tươi cười tiến lên.

Lệnh chủ vội bước lên dắt tay nàng, “Sốt ruột chờ ta hả?” Mắt đảo qua, phát hiện trong nhà có khách lạ thì sửng sốt, ngạc nhiên hỏi: “Sao các ngươi lại đến đây?”

Thục Hồ tiến lên hai bước, tuy chuyện hồi nhỏ đã qua lâu rồi, nhưng mỗi lần nhớ đến vẫn như mới xảy ra ngày hôm qua, vô cùng khó chịu. Nàng lắp bắp nói: “A Chuẩn à, lúc nãy thấy huynh ở Hoàn Khưu, muội không có mặt mũi bước ra chào huynh chứ không phải…”

Trên mặt chàng không có biểu cảm gì, chỉ đỡ trán nói: “Bận rộn cả buổi, đến giờ mới rảnh rỗi, mệt chết đi được. Hôm nay ta không có hứng tiếp khách, các ngươi về trước đi, có lời gì mai hẵng nói.”

Thục Hồ và Giác Hổ ngẩn ra, không ngờ chàng sẽ có thái độ như thế, song lại chẳng tiện nói nhiều, chỉ đành lúng túng đáp được.

Lúc cả hai ra khỏi lầu Phi Lai, lệnh chủ vẫn không lộ mặt, ngay cả đưa tiễn cũng không. Thục Hồ lủi thủi đi thật nhanh, Giác Hổ đuổi theo sau lưng, biết trong lòng nàng không dễ chịu gì bèn an ủi: “Hôm nay đúng là hắn rất bận…”

Đuổi kịp rồi mới phát hiện Thục Hồ rơi lệ đầy mặt, nàng thút thít nói: “Huynh ấy vẫn chưa chịu tha cho muội, muội biết mà. Nếu không sao muộn thế này rồi cũng không giữ chúng ta lại? Hại chúng ta còn phải đi tìm nhà trọ, trên người không có tiền biết làm sao đây!”