Sau lưng Vô Phương là chuỗi bước chân cộp cộp, lệnh chủ bị đuổi vẫn không đi mà theo nàng vào nhà.
“Chuyện liên quan đến lông chân của ta…” Chàng ngại ngùng nói: “Ta muốn giải thích với nàng.”
Vô Phương ngạc nhiên nhìn chàng, “Mọc lông chân thì có gì mà phải giải thích? Nếu vì nguyên nhân này mà lệnh chủ làm ra những chuyện không hợp lẽ thường kia, ta thật sự nghi ngờ dụng tâm của ngài đấy.”
Lệnh chủ cuống lên, tim lại đập mạnh, “Sao nàng lại nghi ngờ, ta nào có làm hại gì nàng. Ta chỉ muốn nhìn nàng nhiều một chút, lại sợ nàng chê ta phiền nên mới biến hình đến bắt chuyện với nàng bắt. Cả chân ta nữa… Ta đã nói với nàng rồi mà, ta sinh ra từ lửa, nên cơ thể rất nóng. Mặc quần ngắn là để giải nhiệt, quanh năm mặc quần dài bí bách ngộ nhỡ bắt lửa cháy thì sao?”
Lão yêu quái này đúng là không làm người khác ngạc nhiên thì không thôi mà, Vô Phương nghiêm túc nói với chàng: “Thứ cho ta nói thẳng, tình trạng như ngài thật sự không thích hợp thành thân. Ngài cứ nghĩ đi, đến mặc quần mà cũng tự cháy được, lỡ sau này đốt cả ta thì sao? Cho nên ta thấy vẫn hủy bỏ hôn ước giữa chúng ta thì hơn, làm bạn bè bình thường cũng không tệ mà.”
À, ra hôn thê vẫn luôn chờ dịp lôi chuyện này ra, lệnh chủ đâu có ngốc, cãi bừa ngay: “Thật ra cũng chỉ hơn người thường chút xíu thôi, tính ra vẫn là nội nhiệt, không ảnh hưởng tới người khác. Chưa kể, thân nhiệt ta như vậy có lợi mà, Sát Thổ không có mặt trời, mùa đông lạnh lắm, ta có thể sưởi cho nàng, nhiệt lượng thừa còn giúp Yểm Đô được ấm áp. Ngoài ra lúc nặn tượng, có đôi tay này tiện cho việc tạo hình lắm. Bùn xanh mềm èo à, nếu không nung nóng trước thì sau khi cho vào sen đỏ sẽ rất dễ nhũn rồi bị dị dạng.”
Nói sao cũng đều là lý lẽ của chàng, Vô Phương không muốn tranh cãi thêm, xoay người bảo: “Không còn sớm nữa, lệnh chủ nói xong rồi thì về cho.”
Về thế nào được, đây là lần đầu tiên cô nam quả nữ sống chung một phòng đấy. Nhìn quanh một vòng, ngay cả Phỉ Phỉ cũng không có, đúng là quá thiên thời địa lợi mà, chàng đan chéo mười ngón tay, ra vẻ hiền lành, “Ta không vội, ngồi với nàng một lát thôi. Ấy, tiểu điểu không có ở đây à?”
Tiểu điểu là biệt danh chàng đặt cho Cù Như, Vô Phương nghe thấy oải nhưng Cù Như lại rất thích. Dù gì ý kiến của nàng cũng không quan trọng, mặc kệ họ vậy. Nàng *ừ* một tiếng, “Con bé đến giới Diệu Thiện tìm Thôn Thiên rồi, vẫn chưa về.”
Lệnh chủ ngạc nhiên, “Đi trả thù sao? Con chim này thù dai nhỉ, chuyện cũng đã qua mấy ngày rồi mà.”
Vô Phương đáp ngay: “Không phải, con bé muốn đi tìm Thôn Thiên hỏi xem nó có biết tung tích của Chấn Y không.”
Đố kỵ từ từ lan đầy cõi lòng, lệnh chủ ấm ức nói: “Nàng đối xử với tên người kia còn tốt hơn cả ta.”
Giống đực nào cũng sẽ hết sức để ý đến loại chuyện này, lệnh chủ cảm thấy không phải do mình nhỏ nhen, chỉ là mãi vẫn nghĩ chẳng thông. Chàng không gϊếŧ Diệp Chấn Y thì thôi, chứ trên Sát Thổ này sẽ chả có con yêu quái nào dám động tới tên đó cả. Hắn có thể biến mất hoàn toàn như thế, chẳng lẽ nàng không nghi ngờ trong chuyện này có vấn đề gì ư? Một người phàm mà lại có thể tiến sâu và Sát Thổ như vậy, chàng cứ cảm thấy hắn không tốt đẹp gì.
Về phần Vô Phương, không phải nàng chưa từng nghĩ đến mặt này, nhưng khi còn bé nàng đã được Liên sư điểm hóa, nên mọi tâm niệm đều hướng thiện, luôn tận lực không nghĩ xấu về người khác. Ví dụ nàng từng rất kiêng dè danh tiếng xấu của lệnh chủ, nhưng rốt cuộc vẫn không thể quyết tâm tránh xa đối phương, thành ra mới thường xuyên bị chàng quấn lấy đến mức khóc không ra nước mắt thế này.
Chàng ghen tuông vô cớ làm Vô Phương rất bất đắc dĩ, “Chấn Y là đồ đệ của ta, mạng của y là do ta cứu về, y mất tích ở Yểm Đô của ngài, ta chưa tìm ngài tính toán thì thôi, ngài còn ở đó tự mình cáu bẳn.”
Chàng phân trần: “Ý ta không phải vậy, ta chỉ thấy mãi không tìm được thì nên thôi, ngộ nhỡ hắn bị Nhị Phụ* hay gì đó tương tự bắt mất, rời khỏi Sát Thổ từ lâu rồi, nàng cũng tính hết lên đầu ta sao?”
(*Nhị Phụ là một loại yêu quái trong truyền thuyết cổ xưa, mặt người thân rắn, có tốc độ rất nhanh, thích gϊếŧ chóc.)
Vô Phương im lặng một lúc mới nói: “Cho nên ta không hề trách ngài, chỉ cần xác định được Phong Đô không có hồn phách của y thì ta sẽ an tâm.”
Lệnh chủ nghe xong liền tìm lại được động lực, “Được, chúng ta lập tức đi Phong Đô. Nàng đã nói rồi đấy, chỉ cần Phong Đô không có hồn phách của hắn thì về sau sẽ mặc kệ hắn sống chết ra sao.”
Bây giờ lệnh chủ đã quên sạch kế hoạch lúc trước, phải cao ngạo lạnh lùng, phải độc đoán gì đó, tất cả đều hóa thành bọt biển chỉ sau vài ba câu nói của vị hôn thê.
Vô Phương bình tĩnh nhìn chàng, “Chẳng phải lệnh chủ còn đang bệnh sao, để ngài ôm bệnh dẫn đường đến Phong Đô, ta thật sự rất ngại.”
“Không vấn đề gì, chút bệnh vặt này ta vẫn chịu được.” Dứt lời chàng bất giác đỏ mặt, “Chưa kể đây cũng không hẳn là bệnh, chỉ do bôn ba mấy ngày, lại phải đánh nhau một trận nên hơi mệt thôi. Nương tử cũng biết rồi đấy, tuổi ta nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ…”
Gần mười nghìn tuổi mà còn dính được miếng nào tới hai chữ ‘không nhỏ’ à! Vô Phương hơi giật giật môi dưới, không nói mà xoay người tới ngồi xuống trước lò hương.
Mỹ nhân thanh tâm quả dục luôn được bao quanh bởi khí chất phiêu diêu xuất trần. Lệnh chủ nhìn bàn tay thon thả lần chuỗi tràng hạt mà thấy tim mình như đang được nó vuốt ve. Chàng rề rà đi tới cạnh nàng, “Con thú giải sầu cũng không ở đây sao?”
Nàng nhẹ gật đầu, “Có lẽ đi cùng Cù Như rồi.”
Trước kia lệnh chủ nhìn Cù Như chẳng hề thuận mắt, bây giờ lại thấy cô bé hết sức hiểu chuyện. Chàng thầm vui vẻ trong bụng, sờ sờ mặt ghế rồi ngồi xuống bên mép.
“Nương tử à, chúng ta cũng đã ở chung nhiều hôm như vậy, nàng có nhận xét gì về ta không?” Chàng đưa ngón tay sờ sờ đệm ghế được bện bằng hương bồ, ướm lời thăm dò: “Nói cách khác thì… cho đến bây giờ, nàng có từng nhìn thấy mặt ta, dù chỉ là một chút không?”
Thoáng giật mình trong bụng, Vô Phương lập tức nói không có, “Ta cảm kích lệnh chủ đã giúp đỡ, nhưng ta quả thật… chưa từng nhìn thấy mặt của lệnh chủ.”
Này này, miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo! Có thấy hay không chẳng lẽ chàng còn không biết sao? Rốt cuộc nàng làm sao thế, thật sự không tính tiếp nhận chàng ư? Rõ ràng đã thấy mũi và miệng của chàng rồi, nói thẳng ra thì còn thấy cả chân chàng nữa. Bây giờ nàng lại phủi sạch như thế, chàng cảm thấy tim mình sắp vỡ vụn rồi, cô nàng vô tình này!
Thế nhưng ấm ức đến đâu cũng chẳng thể nói ra, chỉ đành cắn răng nuốt vào bụng, lệnh chủ không khỏi thổn thức, ảo não *ờ* một tiếng, “Tiếc thật đấy, ta cứ tưởng chí ít nương tử sẽ thích ta một tí… Không sao, ta sẽ đối tốt với nàng gấp bội, để nàng nhanh nhanh yêu ta.”
Vô Phương không giỏi nói dối, cứ cảm thấy trong lòng có một nỗi bực dọc chiếm đóng, khó thể cởi bỏ.
Tóm lại nàng tuyệt đối không thừa nhận chuyện mình lại đem lòng yêu lão yêu này. Chỉ mới mấy ngày mà thôi, nàng có phải cả nghìn năm không gặp nam giới đâu. Nhưng mà thật sự đã nhìn thấy, nàng nhớ đến hiện thực ấy mà khổ não không thôi. Mình đã đến mức bụng đói ăn quàng rồi sao? Trước kia nàng cũng đã gặp nam nhân rất tuấn tú, không thể nào nảy sinh hứng thú với lão yêu quái không mặt mũi này được. Có phải vì giữa họ có hôn ước nên nàng mới không thể không khuất phục trước số mệnh? Khuất phục rồi thì sao? Nước chảy bèo trôi, không lên núi Cát Tường, không bái sư nữa, cam tâm tình nguyện sa vào thế giới của yêu quái này… Không không, tuyệt đối không thể thế được. Nhưng mọi thứ lại không do nàng nắm giữ, tối hôm trước đã nhìn thấy nửa mặt của lệnh chủ, có trời mới biết lúc nào thì nhìn thấy cả mặt, đến lúc đó nàng nên làm gì?
Lòng rối bời, nàng ngoái đầu nhìn ngọn đèn dầu, cố ra vẻ bình tĩnh, “Lệnh chủ về đi, đêm đã khuya, ta muốn nghỉ ngơi.”
Nhưng tiết tấu lần tràng hạt của nàng đã rối loạn, lệnh chủ nhìn thấy cả, trong lòng bắt đầu dấy lên đốm lửa nhỏ.
“Nương tử à.” Chàng gọi nàng bằng giọng điệu vô cùng du dương, “Hay để ta ở lại tối nay nhé. Nàng luyện khí, ta hộ pháp cho nàng.” Trước mắt chàng hiện lên cảnh tượng ‘cuộc sống tu tiên của vợ chồng lệnh chủ’, quả thật hài hòa hết chỗ nói.
Vô Phương tất nhiên không đồng ý, từ chối xong nàng lại lấy làm lạ hỏi: “Bình thường lệnh chủ không cần tu luyện sao? Nay ngài luyện đến giai đoạn nào rồi? Đã mười nghìn năm, có phải sắp phi thăng rồi không?”
Lệnh chủ *Ồ* lên, “Ta không cần tu luyện, sinh ra đã có bản lĩnh vậy rồi, tính ra là đầu thai tốt đấy. Phi thăng là gì? Thành tiên á? Ta không cần thành tiên, xưng bá một vùng là tốt lắm rồi.”
Dạng không có chí hướng, sống ngày nào hay ngày ấy như lệnh chủ, theo lý mà nói thì không đáng có được pháp lực tầm kia. Có thể giống như chàng nói, đã đầu thai vào chỗ tốt, chàng đâu làm gì khác được.
Ngoài gật đầu ra, Vô Phương còn có phần cảm khái, quả nhiên đầu thai cũng cần có kỹ thuật, nàng cố gắng thế rồi mà xuất thân vẫn cứ thấp như vậy.
Nếu đối phương không chịu về thì thành khẩn nói chuyện đi vậy! Nàng đặt tràng hạt xuống, xoay người lại, “Ta vẫn luôn muốn nói với ngài vài lời trong lòng, nhân lúc giờ không có ai khác, chúng ta có thể thẳng thắn…”
Chàng lập tức ngọ nguậy người, “Nếu là về chuyện hủy bỏ hôn ước này thì nàng chớ có mở miệng làm gì, ta không nghe đâu.”
Vô Phương sửng sốt, “Ngài cứ thế thì biết bao giờ mới giải quyết rõ ràng được?”
Chàng lại bịt kín tai, “Không được, tai ta ong ong, không nghe được gì hết.”
Vô Phương im lặng, đổi sang quan sát chàng bằng ánh mắt thương cảm, “Vậy để ta kê mấy thang thuốc cho ngài, bệnh của ngài không trị không được.”
Lệnh chủ bất khuất chống đối, “Kê thuốc gì cơ? Bệnh gì mà phải chữa?”
Nàng bày ra dáng vẻ kiên nhẫn của thầy thuốc đối với bệnh nhân, ôn tồn nói: “Thể hư mất sức và chóng mặt ù tai đều là triệu chứng của thận hư. Dù lệnh chủ cứ chối mình không mắc bệnh này, nhưng trong lúc lơ đãng lại để lộ triệu chứng có thể xác minh phán đoán của ta. Chậc, ở Yêu giới không nhiều vụ mắc chứng thận hư, cả trăm năm qua ta chỉ gặp một lần, bệnh nhân là hồ ly đực chuyên dụ dỗ phái nữ đàng hoàng… Có điều lệnh chủ không cần lo, bệnh này dễ chữa thôi, chỉ cần hai thang thuốc là chắc chắc sẽ hết bệnh.”
Lệnh chủ đứng bật dậy, “Nàng vẫn cho rằng ta bị thận hư à. Ta giữ mình rất tốt, làm sao bị thận hư được? Nàng thật quá đáng, ta làm gì nàng mà nàng lại vu oan ta thế chứ?” Nói xong câu cuối, chàng gần như uất ức tới chết.
Con người chàng mạnh mẽ vậy đó, nhưng không chịu nổi nhất là bị người khác hắt nước bẩn. Lúc trước bị đám nữ yêu núi Cửu Âm phá hỏng thanh danh, chàng tức tới nỗi mấy ngày không ăn cơm, muốn đi đòi giải thích nhưng lại sợ hạ thấp phẩm cách của mình, cuối cùng đành phải thây kệ không giải quyết được gì. Bị người ta bôi đen sau lưng còn có thể nhẫn nhịn được, nhưng bây giờ nàng lại giễu cợt chàng ở ngay trước mặt chàng, lệnh chủ cảm thấy tự tôn của phái nam đã bị tổn thương dữ dội, chỉ hận không thể tụt quần đùi xuống để nàng kiểm tra hệ thống.
Mặt nàng ngơ ngác đầy vẻ vô tội, như thể chàng đang cố tình gây sự vậy. Lệnh chủ thở hổn hển, cuối cùng gằn giọng bảo: “Ta… Một ngày nào đó ta sẽ khiến nàng phải khóc lóc kêu cha gọi mẹ!”
Mặt Vô Phương thoắt cái liền đỏ bừng, nàng chỉ thẳng ra cửa, “Ngài cút ra ngoài cho ta!”
Mới nghe một câu không thuận tai liền đuổi người, coi như nàng có bản lĩnh đấy. Lệnh chủ *hừ hừ* thách lại: “Nàng không biết ư, toàn bộ Phạn Hành Sát Thổ này đều là của ta, nàng bảo ta cút ra ngoài à? Ta không đi đấy!”
Vô Phương nhặt nghiên mực trên bàn ném sang, chàng nhanh chóng né được, nghiên mực rơi xuống đất vỡ tan tành. Linh y nổi giận cũng kinh khủng thật, giọng nàng cao vυ"t: “Ngươi mà không đi, ta sẽ lột da ngươi.”
Sau đó lệnh chủ nhìn thấy móng tay nàng loáng cái đã mọc dài ngoằng, đồng tử đen láy biến thành màu vàng, cứ như muốn ăn thịt người vậy. Chàng bị dọa sợ, lật đật lùi về phía sau, “Nói qua nói lại thôi, không được động thủ. Nàng là sát hung lập chí muốn tu thành chính quả đấy, tuyệt đối đừng vì ta mà phạm vào sát giới.”
Đáng tiếc nàng chẳng hề nghe chàng, vẫn đuổi chàng chạy khắp phòng.
Lệnh chủ đã sống mười nghìn năm, số lần đi nhà xí còn nhiều hơn bước chân nàng đi lại trên đường, nếu bàn về đấu tay đôi thì không thể nào không địch lại nàng. Nhưng chàng đau lòng, không nỡ thật tình ra tay với nàng. Cuối cùng chàng chỉ đành nhảy ra khỏi cửa sổ, đứng trong sân nói vọng vào: “Được rồi, nàng không hoan nghênh ta thì ta đi về trước. Hại nàng đập vỡ nghiên mực, mai ta sẽ đền cho nàng cái mới.”
Lệnh chủ ảo não đi rồi, Vô Phương liền đóng cửa sổ lại cái *rầm* rồi ngồi xuống tại chỗ thở hổn hển vì tức. Tới khi bình tĩnh lại, nàng bất giác phì cười. Sống lâu như thế rồi mà đây là lần đầu nàng tức giận, nhưng vì sao lại tức giận thì không nghĩ ra. Có thể là do lão yêu cứ khoe khoang thân phận, nàng chưa từng gặp ai quái đản thế cả. Cơn tức nhanh chóng qua đi không để lại dấu vết nào, nàng chỉnh đốn lại tâm trạng rồi tiếp tục điều tức.
Ngày hôm sau Ly Khoan Trà đến, lúc cậu ta đứng ngoài hàng rào tre gọi í ới, Vô Phương còn chưa dậy.
Cù Như đi ra mở cửa, miệng lải nhải trách cậu đến quấy rầy mộng đẹp của bọn họ: “Yểm Đô các ngươi không cần ngủ à? Sớm như thế gọi cái gì mà gọi!”
Ly Khoan cười khà khà, “Người Yểm Đô dậy sớm lắm, dù sao cũng cần phải hít mây mù buổi sáng mà… Yểm hậu đâu? Đừng nói lên núi rồi chứ?”
Cù Như nói không có, “Đêm qua ngủ muộn nên hôm nay dậy muộn. Ngươi tới có việc gì không?”
Ly Khoan móc từ trong lòng ra một túi vải đưa đến, “Đêm qua chúa thượng nhà ta chơi đùa với Yểm hậu, vô tình làm hỏng nghiên mực của Yểm hậu, nay ta đem đến một cái khác bồi thường, ngươi nhận thay Yểm hậu đi.”
Cù Như nhón chân nhìn ra xa, “Lệnh chủ không đến à?” Cơ hội tốt thế mà lại bỏ qua, không giống phong cách trước giờ chút nào.
Ly Khoan liền buồn bã cụp mắt, “Chúa thượng nhà ta bệnh, lần này bị bệnh thật, không xuống giường được. Tàng Thần tiễn kia là do tinh phách của ngài ấy biến thành, đêm qua nó phát ra ánh sáng xanh… Ánh sáng xanh ngươi biết không? Yêu ma như bọn ta mà có màu xanh lá tức là không ổn lắm.”
Cù Như tiu nghỉu hỏi thăm đôi câu rồi nhận lấy nghiên mực, Ly Khoan không ở lại mà rời đi ngay. Vô Phương cách cửa sổ nghe thấy cả nhưng cũng chỉ cảm thấy kỳ quái, yêu quái tu hành mấy trăm năm còn không dễ bị bệnh, huống hồ là lệnh chủ đã mười nghìn năm tuổi.
Cù Như vào nhà rồi khép cửa lại, thấy nàng đã dậy thì hỏi: “Sư phụ có nghe Ly Khoan Trà nói không? Hắn nói lệnh chủ bị bệnh, không xuống giường được.”
Nàng thờ ơ đáp, “Có lẽ chỉ nói quá thôi, hôm qua còn khỏe lắm mà.” Có thể miêu tả đánh nhau thành chơi đùa với thuộc hạ thì chắc hẳn không có gì đáng ngại.
Nhưng nhìn vẻ mặt của Ly Khoan lại không giống đang gạt, Cù Như vừa đặt nghiên mực lên bàn vừa lẩm bẩm: “Tàng Thần tiễn cũng xanh biếc kìa, chắc không có nói dối đâu… Sư phụ là linh y, có phải cũng nên đi xem chút không?”
Vô Phương im lặng chẳng nói gì, song ngồi nơi đó mà lòng không yên. Quả thật cho đến giờ nàng chưa từng nghĩ lão yêu kia sẽ bị bệnh, ngay cả bệnh thận hư gì đó cũng là nàng cố ý bịa đặt mà thôi. Nếu Ly Khoan chỉ nói chàng nằm liệt giường không dậy nổi thì nàng còn không tin, nhưng cậu ta vừa nói Tàng Thần tiễn đã xanh biếc, nếu vật đó là do tinh phách biến thành thì độ đáng tin liền khá cao.
Thầy thuốc vốn nhân ái, Vô Phương tự giải thích với mình như vậy, không đi xem thì thật có lỗi với đạo đức nghề nghiệp. Dẫu gì đối phương cũng đã không quản cực khổ dẫn nàng đi tìm Nhược Mộc… Nàng đứng lên, nói với Cù Như: “Ta đến Yểm Đô một chuyến, em muốn ở lại trông nhà hay đi cùng ta?”
Đương nhiên Cù Như muốn đi theo rồi, cô bé thu xếp ổn thỏa cho Phỉ Phỉ, đeo hòm thuốc trên lưng rồi ra cửa, thấy sư phụ mình đang đứng trong sân quan sát mây trôi. Cô bé ngẩng đầu nhìn theo, thấy trong tầng mây lộ ra dòng xoáy vòng tròn liền nhỏ giọng hỏi: “Chẳng lẽ có Thần Phần nào đến Phạn Hành Sát Thổ sao?”
Có rất nhiều nguyên nhân tạo thành hiện tượng thiên văn này, Vô Phương lắc đầu bảo: “Đi xem trước rồi nói sau.”
Yểm Đô cách núi Nhĩ Thị trên trăm dặm, nhưng với các nàng thì chỉ một chốc đã tới. Lúc đến Yểm Đô, trong thành vừa vang lên tiếng chuông, ma vực ban ngày không âm u như buổi chiều, trừ kiến trúc trên to dưới nhỏ ra thì không có khuyết điểm nào khác.
Đám tượng biết mặt Vô Phương, vừa thấy nàng liền rối rít nép vào bên đường cúi người chắp tay chào. Nhìn kỹ bọn họ thì mặt mũi tên nào cũng tinh tế như tranh vẽ, chẳng rõ lệnh chủ lấy ai làm mẫu nữa. Đi lại trong một tòa thành hư ảo, chung quanh lại toàn là bù nhìn không hồn phách, cảm giác này thật ra rất đáng sợ. Nhưng lão yêu lại vui vẻ sống ở đây những năm nghìn năm, đủ biết chàng là người nhạt nhẽo biết bao.
Vô Phương nhấc váy đi trên con đường đá trải dài, thấy từ xa có người vội vã đi đến, là đại quản gia ngày hôm đó. Y đến trước mặt nàng liền chắp tay chào hỏi liên tục: “Yểm hậu giá lâm sao không thông báo trước để chúng thuộc hạ ra cổng thành nghênh đón.”
Nàng nói không cần khách sáo, “Lệnh chủ nhà ngươi bây giờ thế nào rồi?”
Đại quản gia ra chiều lúng túng, “Nghe nói cả người phát rét… Đi tiểu khó.”
Nét mặt cứng lại, Vô Phương không nói gì nữa, bảo Cù Như mau lên rồi vội đi theo hướng đại quản gia chỉ dẫn.
“Ấy, Yểm hậu vẫn rất quan tâm đến chúa thượng mà.” Đại quản gia vừa nhìn theo bóng lưng nàng vừa cảm khái.
Ly Khoan Trà *hừ* khẽ, “Câu ngươi mới nói khi nãy, chúa thượng mà biết sẽ đánh chết ngươi.”
Đại quản gia ngớ ra, “Ta đã nói theo ngươi dặn còn gì.”
Ly Khoan nghiến răng, “Không phải đi tiểu khó mà là không tiết được mồ hôi, tức là không có chảy mồ hôi ấy.”
Lập tức đại quản gia trở nên kinh hoàng, “Tiết mồ hôi không giống bài tiết sao? Bài tiết cũng giống đi tiểu mà…”
Không học thức thật là đáng sợ! Tất cả nhìn về cuối thềm đá bằng vẻ mặt thương cảm, tiếp theo đó lệnh chủ nên đối phó thế nào thì còn phải xem bản lĩnh của chàng