*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đây là lần đầu tiên Vô Phương đến Yểm Đô, ma vực trong truyền thuyết thoạt nhìn đúng là hơi kỳ quái.
Kiến trúc ở Phạn Hành là loại lầu các được xây san sát nhau giống trên núi Tuyết Đột. Yểm Đô tọa lạc ngay trên một vùng đồi có địa thế vững chãi tạo thành bệ đỡ giữa một biển núi nhấp nhô như gợn sóng, vì để xứng với sở thích của lệnh chủ nên ngay đến quy mô thành cũng phải to lớn tương tự.
Nghe nói tòa thành này được chàng dùng hai chiếc đũa dựng nên, Vô Phương lăn lộn ở Yêu giới lâu nên hiểu rất rõ. Cùng một kích thước thì ai dùng càng ít đạo cụ càng lợi hại, xem ra người này có pháp lực cao cường không lường được. Nàng không hình dung nổi, một lệnh chủ hơi ngờ nghệch, thao túng một đám tượng đất làm đồ chơi vẫn có thể giữ tòa thành nguyên hình nguyên dạng suốt năm nghìn năm sẽ có hình dạng gì. Nàng chỉ nhìn thấy vật liệu gỗ màu đen bị gió sương bào mòn thành cứng rắn sáng bóng, nếu không lấy tay sờ thì e còn tưởng lầm là nham thạch.
Chứng kiến cơn phẫn nộ lật trời vừa rồi của lệnh chủ nên đám tượng vẫn còn hoang mang khϊếp sợ, giờ thấy có người từ cổng thành đi vào thì đều đứng vây bên đường quan sát. Tuy đã bị mất sạch thể diện ở hôn lễ, nhưng tốc độ đoạt vợ về thế này cũng đủ để lệnh chủ xoay mình. Đám tượng đã gặp Vô Phương thở phào nhẹ nhõm, chắp tay cung kính hành lễ với nàng, tiếng gọi ‘Yểm hậu’ từ tốn vang dài.
Lệnh chủ rất vui, chỉ chút thành tựu nhỏ nhưng vẫn khiến tâm trạng chàng tốt hẳn lên. Chàng đi theo sau Vô Phương, miệng nương tử ơi nương tử à liên tục, không ngừng giới thiệu với nàng:
“Đây là nơi bọn ta nghị sự… Còn đó là kho lương, hạt thóc vừa gặt vẫn còn nguyên vỏ, dùng tay xay thì quá phiền phức nên ta dẫn mạch suối xuống, dùng sức nước kéo cối xay, chỉ cần đứng cạnh trông chừng là được, có thể tiết kiệm rất nhiều sức lực…”
Biện pháp vừa khéo léo vừa thực tế, quả thực rất đáng tuyên dương. Có điều nàng vẫn không hiểu, một yêu quái lại không làm chuyện xấu mà cả ngày chỉ nghiên cứu mấy thứ này, đúng là phụ thanh danh của chàng. Rốt cuộc chàng làm sao mà biến thành truyền thuyết hắc ám của Phạn Hành Sát Thổ vậy? Chẳng lẽ chỉ vì lý lịch già cỗi và bộ áo choàng đen vạn năm không đổi sao?
Quân sư Ly Khoan Trà của lệnh chủ cuối cùng cũng xuất hiện, cậu chàng ra đón nàng với vẻ uất ức,
“Yểm hậu à, ngài làm lệnh chủ nhà ta mất mặt như vậy thật sự sai hết sức đấy.”
Vốn cậu cũng chỉ trần thuật lại sự thật, Vô Phương cũng không tính phản bác song lệnh chủ nghe lại tức giận,
“Ai nói bổn đại vương bị mất mặt hả? Đừng có chụp mũ cho Yểm hậu, hôn lễ không thành thì làm lại lần nữa, dù sao cũng chẳng có chuyện ta trả lại quà mừng đâu.”
Ly Khoan nghẹn họng, nhưng ngẫm nghĩ một lúc cũng thấy đúng,
“Nhân lúc chúa thượng đi khỏi, thuộc hạ và đại quản gia đã kiểm kê ngay tại chỗ rồi, số lượng khá khả quan.”
Lệnh chủ gật đầu, vấn đề sinh nhai trong nửa năm tới xem như đã được giải quyết. Sau này chàng sẽ mở vài cửa hiệu mua bán thêm, muốn nuôi vợ thì phải chuẩn bị tử tế từ sớm. Đám tượng có thể hít mây mà sống, nhưng Yểm hậu không thể giống chúng được.
Vô Phương không có hứng thú nghe bọn họ bàn chuyện nhà, nàng hỏi Ly Khoan:
“Đồ đệ của ta ở đâu?”
Ly Khoan nhìn lệnh chủ, không biết có nên trả lời hay không.
Oai phong dấ lên, lệnh chủ chỉ đại một chỗ ở sau thành,
“Nhốt trong đại lao của Yểm Đô.”
Thật ra Yểm Đô vốn đâu có đại lao, chỉ là mấy phòng chứa củi, phái hai tên tượng đến canh chừng liền coi như thành thiên lao.
Ly Khoan nuốt nước bọt, thấy Yểm hậu muốn đi ra sau thành thì vội bước lên ngăn, ngọt ngào bảo:
“Đại lao bẩn thỉu lắm, toàn xác không à, sao bọn thuộc hạ có thể để Yểm hậu tự mình đi được. Ngài và chúa thượng cứ về đại điện nghỉ ngơi đi, thuộc hạ sẽ dẫn y tới.”
Vừa nói cậu ta vừa vội vã phất tay, sau đó dẫn một đội hộ vệ theo bậc thang uốn lượn đi mất.
Vô Phương rủ tay áo, bôn ba hơn nửa đêm đến bây giờ mới thấy mệt. Đã sớm biết cuộc đào hôn này sẽ chẳng thành công, nhưng nếu không thử thì sẽ chưa từ bỏ ý định. Mấy nữ yêu núi Cửu Âm đâu nhỉ? Đám đó đã nói sẽ cứu Chấn Y, song tới giờ vẫn không nghe thấy ai nhắc tới họ, có thể thấy khi chuyện bại lộ bọn họ liền bo bo giữ mình, quả nhiên là không thể trông cậy được.
Bây giờ lệnh chủ không uốn rời xa hôn thê một giây phút nào cả, chàng lẳng lặng đứng bên cạnh nàng, cố lấy hết dũng khí bảo:
“Nương tử có mệt không? Sau khi nàng gặp đồ đệ rồi thì chúng ta về ngủ nhé.”
Kết quả khiến Vô Phương lập tc nhảy lùi ra xa ba mét, quát lớn:
“Bạch Chuẩn!”
Lệnh chủ sợ hãi rụt cổ lại, chàng vừa nói gì sai sao? Có điều tên chàng thốt ra từ miệng nàng bỗng trở nên tao nhã và ý nhị thật đấy. Quả nhiên hễ thích một người thì dù người đó làm gì mình cũng thấy rất tt. Nàng có bắn nước bọt tung tóe lên mặt chàng thì chàng cũng cảm thấy như nắng hạn gặp mưa rào.
Gương mặt dưới mũ trùm của chàng cười rạng rỡ như hoa, rất ngoan ngoãn *ơi* một tiếng. Đối phương tùy cơ ứng biến như thế làm Vô Phương chỉ biết giương mắt nhìn.
Trong lòng đang không vui nên nàng khó chịu dời tầm mắt đi chỗ khác, đứng trên con đường dài tít tắp trống trơn nhìn quanh bốn phía. Xa xa là hàng đèn l*иg đỏ treo san sát nhau lay động trong gió, nàng chau mày, quay đầu lại nói với Cù Như:
“Chấn Y không có bản lĩnh ngày đi nghìn dặm, dọc đường lại có nhiều yêu ma, em hãy đi theo bảo vệ y bình an rời khỏi Phạn Hành Sát Thổ.”
Lệnh chủ rất tích cực trong việc đuổi cổ tình địch, liền chen mồm bảo:
“Không cần đâu, đạo hạnh của một con chim được bao nhiêu chứ, giữa chừng mà gặp phải Cổ Điêu* thì có khi bị ăn mất xác đấy.”
Chàng vỗ ngực mình,
“Cứ để ta lo! Ta có thể giăng kết giới ngăn đám yêu ma kia thương hại tới hắn, rồi triệu một cơn gió lớn thổi bay hắn ra khỏi núi Thiết Vi, nàng thấy sao?”
*Cổ Điêu là một loài quái thú ăn thịt người, dáng vẻ giống đại bàng, trên đầu mọc sừng dài, kêu oe oe như trẻ sơ sinh khóc.
Gió lớn cái nỗi gì, rõ ràng là gió yêu thì có. Thổi qua núi Thiết Vi rồi làm sao tiếp đất đây? Từ trên trời rơi xuống té chết toi luôn à?
Thấy nàng nhìn mình bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc, lệnh chủ phát giác có gì đó sai sai, vặn tay bảo:
“Ta chỉ muốn giúp một tay thôi mà.”
Vô Phương gạt đi,
“Chỉ cần lệnh chủ không làm khó y thì ta đã cảm kích lắm rồi.”
Nhận ra hình tượng mình trong mắt vị hôn thê là dạng được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều, lệnh chủ cảm thấy rất bất đắc dĩ. Chàng thở dài, quyết định tìm ít chuyện làm, thế là hỏi:
“Ả đằng yêu kia đâu rồi?”
Một tên tượng hộ vệ bước ra khỏi hàng bẩm báo:
“Từ lúc hôn lễ bắt đầu
thì đã không thấy nàng ta đâu, xin chúa thượng cứ hạ lệnh, thuộc hạ sẽ đi chém bụi mây kia liền, chẳng sợ nàng ta trốn mãi không hiện thân.”
Lệnh chủ bất giác nhìn sang Vô Phương,
“Nương tử, nàng nói xem?”
Vô Phương nhíu chặt lông mày,
“Lệnh chủ muốn ta nói gì đây? Gϊếŧ Lộc Cơ vì nàng ấy không trông chừng ta tử tế, để Chấn Y nhận cơ hội gả thay?”
Lệnh chủ nghèo vốn từ vựng, cảm thấy mình đúng là đần hết chỗ nói, bọn họ vốn là một phe, bảo nàng cho ý kiến, chẳng lẽ nàng chịu gϊếŧ đồng lõa của mình sao? Quay đầu đi ngẫm nghĩ, nếu không phải chúng thọc gậy bánh xe thì bây giờ chàng và nương tử đã nằm trên giường cưới thơm ngát hương hoa rồi! Không trừng phạt thì khó mà xả được nỗi hận trong lòng, hơn nữa đám con trai còn đang nhìn chàng kia kìa.
Lệnh chủ hắng giọng,
“Đến đỉnh Đô Linh tìm ả, dù ả có thể lên trời xuống đất thì căn cơ vẫn ở đó, không chạy xa được đâu.”
Chàng thoáng trầm ngâm rồi giơ một ngón tay lên,
“Tước một trăm năm tu vi của ả để răn đe, sau đó nhốt vào Hàn Uyên hai trăm năm không cho thấy mặt trời, cứ thế mà làm đi.”
Thực tế thì đối với yêu ma ở Phạn Hành Sát Thổ mà nói, không thấy mặt trời cũng chẳng phải là vấn đề lớn lao gì, điều bất tiện duy nhất là về sau không thể tới Yểm Đô tìm tượng nam tình chàng ý thϊếp được nữa. Tổn thương một hai trăm năm tu vi thì tích cóp lại nhanh thôi, vì vậy đây cũng không tính là trừng phạt nặng nề gì. Nên mới nói xét cho cùng lệnh chủ vẫn là người tốt, nội đóa tuyết liên chàng để lại ở động phủ của Lộc Cơ thôi cũng đã tương đương hơn trăm năm tu vi, tính ra Lộc Cơ còn được hời nữa cơ.
Vô Phương không có ý kiến gì về cách chàng xử lý Lộc Cơ, nàng vẫn không vui chuyện Lộc Cơ đã đồng ý giúp Chấn Y thoát thân, vậy mà cuối cùng ngay cả mặt mũi cũng không thấy đâu. Ly Khoan Trà bảo là đi dẫn người tới nhưng đi cả buổi vẫn chưa thấy trở về. Chợt nhớ Lộc Cơ từng nói nàng ta thường hay nấp trên cây Cam Hoa quan sát động tĩnh trong Yểm Đô, Vô Phương xoay người lại nhìn, liền thấy trên gò đất cách thành mười dặm về phía Nam đúng là có một gốc cây mọc cực kỳ tươi tốt. Thân cây đỏ thẫm, cành lá vàng óng, giữa các phiến lá xen kẽ như ẩn như hiện góc áo bào, thấy nàng nhìn sang, bóng dáng nọ liền giấu mình đi.
Rốt cuộc ở cuối con đường lát đá cũng có ánh đuốc tiến lại, nàng đi lên hai bước, vẫn không thấy Chấn Y đâu.
Trong tay Ly Khoan xách hai cái đầu giơ lên trước mặt lệnh chủ,
“Gã người Trung Thổ kia đã gϊếŧ chết hai tên tượng giữ cửa, thuộc hạ không phát hiện ra tung tích của hắn, xem ra đã chạy trốn rồi.”
Lệnh chủ cụp mắt nhìn tượng đất đầu mình đôi ngã, mặt cắt ở cổ không hề gọn mà có vết răng cưa, có thể thấy không phải do bị đao chém đứt mà như bị vật cứng kéo siết tạo thành.
“Gã người Trung Thổ này có bản lĩnh thật.”
Chàng thở dài: “Tội nghiệp con trai ta quá.”
Vô Phương không dám tin,
“Y chạy thật hay là các ngươi bịa chuyện lừa ta đấy?”
Ly Khoan lập tức thề có trời đất chứng giám,
“Sao Yểm hậu cứ không tin bọn thuộc hạ thế? Từ trên xuống dưới Yểm Đô toàn là người thành thật, đám nữ yêu trên núi Cửu Âm kia đè đầu cưỡi cổ bọn ta mà chúa thượng cũng không thèm so đo với họ. Tượng ở Yểm Đô, bao gồm cả chúa thượng và thuộc hạ đều không ăn thịt người, giữ Diệp Chấn Y lại làm gì, còn phải lãng phí lương thực nuôi hắn. Ngài nhìn hai tên tượng đáng thương này xem, họ nào có trêu ai ghẹo ai mà phải chết thảm như thế này chứ. Họ cũng là dân trong thành của ngài đấy, ngài không thấy đau lòng chút nào sao?”
Con thằn lằn này miệng lưỡi trơn hơn bôi mỡ, Vô Phương thà tin lệnh chủ chứ không tin lời cậu ta. Nàng cười nhạt
“Chẳng phải các ngươi đã nhốt y vào đại lao rồi sao, đại lao Yểm Đô mà không chịu nổi một kích, để một người phàm chạy thoát dễ dàng như vậy?”
Ớ, hỏi vậy thì khó trả lời rồi, lệnh chủ và Ly Khoan đưa mắt nhìn nhau, khoác lác cho lắm vào, giờ báo ứng đến rồi kìa. Nàng nói đúng, đại lao lại dễ bị phá thế sao? Lệnh chủ lập tức đẩy trách nhiệm cho Ly Khoan,
“Ngươi giải thích đi.”
“Giải… giải thích… ạ?”
Ly Khoan lắp bắp, rồi trong đầu cậu ta bỗng lóe lên tia sáng,
“Là thế này, trước đây khi Phạn Hành đại loạn, đại lao được dựng nên để nhốt chín đạo yêu mười ba đạo quỷ. Về sau Sát Thổ bình yên vô sự, đại lao bỏ không cả năm nghìn năm, chẳng sửa sang nên đến cửa cũng mục ruỗng cả, tất nhiên sẽ dễ vượt ngục rồi.”
Có lúc lệnh chủ không thể không bội phục khả năng ứng biến của Ly Khoan, bịa chuyện hết sức hợp tình hợp lý, chàng nghe cũng không tìm ra được chỗ nào để chất vấn.
Nhưng Vô Phương lại không dễ bỏ qua như vậy, nàng cụp mắt nhìn thi thể trên mặt đất,
“Đại lao chỉ có hai tượng đất trông coi, đúng là trò đùa.”
“Vì bọn ta xem thường gã người phàm đó.”
Lệnh chủ do dự tiếp lời:
“Không ngờ hắn ta lại lợi hại đến thế, nếu biết sớm thì đã phái thêm hai tên tượng nữa rồi.”
Sau đó chàng gọi đại quản gia tới,
“Mau đi kiểm tra đống bảo bối trong kho của chúng ta, xem có bị mất gì không. Đừng để hắn ta tiện tay hôi của thì chúng ta tổn thất lớn rồi.”
Đại quản gia lập tức đáp *vâng*, cũng biết lệnh chủ lại đang vờ ra vẻ, chứ trong kho đến nắm gạo cũng chẳng còn lại bao nhiêu thì kiếm đâu ra bảo bối mà cho người ta trộm chứ.
Chẳng qua vợ có được là do lừa về, nên có nói với người ta là nhà nghèo tới đâu thì người ta cũng chẳng thèm để ý tới mình. Huống hồ bằng vào thực lực của lệnh chủ, phát tài hay không chỉ là vấn đề muốn hay không mà thôi, nếu hưng phấn thì chỉ chớp mắt vàng bạc sẽ lấp đầy kho, thế nên cũng không tính là ba hoa.
Còn Vô Phương, vì không rõ tung tích Chấn Y nên lòng cứ ngổn ngang trăm mối. Cù Như kéo vạt áo hỏi nàng:
“Chúng ta phải làm gì giờ sư phụ, Chấn Y chỉ là người phàm, mà ở đây toàn là yêu ma quỷ quái, liệu y có bị rơi vào tay kẻ khác làm thức ăn cho chúng không?”
Cho nên phải đi tìm rồi, Chấn Y không có bản lĩnh cưỡi mây, hẳn không thể đi xa được.
Thấy các nàng muốn rời đi, lệnh chủ gấp gáp bảo:
“Yểm Đô có nhân thủ mà, ta phái đi tìm là được, nương tử không thể đi, nàng đã đồng ý với ta thì không thể nuốt lời.”
“Giữ lời cái gì? Ngươi không đưa người ra thì giao dịch vẫn còn hiệu lực sao?”
Vô Phương quyết định không nói lý nữa, nàng lo cho an nguy của Chấn Y, muốn đi tìm y ngay bây giờ.
Nàng nằng nặc muốn đi, lệnh chủ tất nhiên không đồng ý, để mặc hôn thê của mình ngược xuôi bôn tẩu vì kẻ khác, trượng phu là chàng đây chết rồi à? Chàng giơ tay lên, tạo thành một bình phong chắn trước mặt nàng, dù nàng có dùng vòng kim cương đập cũng đừng mơ phá được nó.
Chàng quyết định nói vài lời ác bá,
“Diễm Vô Phương, nàng đừng khiêu chiến lòng tự trọng của bổn đại vương, không ai thích thú gì chuyện bị mọc sừng trên đầu đâu, ta đã nói không cho phép nàng đi thì nàng không được đi. Nếu nàng cứ cố chấp muốn đi, cũng được thôi, chúng ta so tài với nhau xem ai nhanh hơn, nàng tìm được y trước thì ta sẽ để y quay về thế giới Sa Bà, song nếu ta tìm ra trước, ta sẽ làm thịt y, nàng thấy sao?”
Vô Phương ngẩn ra,
“Ngươi đang nói gì vậy, y là đồ đệ của ta.”
“Là đồ đệ nam, ta không thích.”
Chàng kiêu ngạo quay mặt đi, ôm ngực, lấy khuỷu tay huých huých về phía Cù Như,
“Nếu như là con chim này đi lạc và nàng muốn đi tìm, ta không ý kiến. Nhưng bây giờ là một gã nam nhân từng lừa gạt ta tự mình chạy trốn, nàng đi tìm thì đặt ta vào đâu hả?”
Vô Phương không nhịn nổi nữa,
“Ta không có liên quan gì với lệnh chủ cả, ta muốn đi tìm ai cũng không cần ngươi đồng ý!”
Lệnh chủ cũng tức giận,
“Lật lọng là hành vi đáng ghét nhất, đừng quên hôn lễ tối nay vốn là hôn lễ của nàng, kết quả nàng đưa một gã nam nhân đến cho ta, suýt nữa ta đã bái đường với hắn rồi, nàng còn dám nói không liên quan đến mình hả?”
Cả hai cứ hậm hực giằng co như thế đến nửa buổi, lệnh chủ âm thầm bắt đầu hối hận, trên mặt cũng mang theo vẻ áy náy. Đáng tiếc Vô Phương chẳng nhìn thấy được, trong mắt nàng chàng vẫn là một lão yêu vô diện một tay che trời.
Không muốn rưới thêm dầu vào lửa nữa, lệnh chủ cố nén ấm ức, xoay sang dặn dò Ly Khoan:
“Lệnh cho đám tượng ra khỏi thành tìm, khắp năm trăm do tuần Yểm Đô không được bỏ sót một xó xỉnh nào. Bắn tên Tạng Thần của bổn đại vương ra, chiếu cáo bảo yêu quỷ tám phương không được làm hại đến tính mạng của gã người phàm kia. Ai phát hiện được bất cứ tung tích nào của hắn thì phải hồi bẩm cho Yểm Đô, nếu dám cả gan giấu riêng ăn một mình thì bổn đại vương sẽ mổ bụng kẻ đó.”
Ly Khoan nhận lệnh dẫn đám tượng rời đi, chỉ còn lại lệnh chủ và thầy trò Vô Phương, chàng kinh ngạc nhìn Cù Như,
“Sao ngươi còn không đi tìm đi, đứng đây làm gì?”
Cù Như sực tỉnh, vội đáp phải phải rồi vỗ cánh bay ra ngoài. Bây giờ chỉ còn lại hai người họ, lệnh chủ phát hiện yêu đương thật sự không dễ dàng, nàng là cá thể độc lập, có tư tưởng có chủ kiến, không cam lòng bị ràng buộc với người khác.
Chàng muốn tìm gì đó để bắt chuyện, nhưng bây giờ nói gì cũng có vẻ không hợp cho lắm, ngập ngừng hồi lâu mới bảo:
“Chỉ cần hắn vẫn còn ở Phạn Hành Sát Thổ thì ta nhất định sẽ tìm hắn về cho nàng.”
Vô Phương cũng dần tỉnh táo lại, hỏi chàng:
“Nếu không tìm được thì sao?”
Lệnh chủ dậm chân,
“Nàng vẫn không tin ta! Dù hắn chết rồi thì ta vẫn có thể đưa nàng đến Phong Đô để tự nàng đi kiểm tra sách Sinh Tử, vậy được rồi chứ!”
Không rõ vì sao mà Vô Phương cảm thấy muốn khóc, lão yêu này quả thật định quấn lấy nàng mãi không buông rồi. Nằm mơ nàng cũng không ngờ mình sẽ sa sút đến nông nỗi này, trước kia tích nhiều đức như thế đều là uổng công cả, số kiếp nên thế nào thì sẽ thế nấy thôi.
Bỗng có một luồng sáng xanh nhắm thẳng vào đường chân trời, nàng xoay người lại nhìn, quầng sáng khổng lồ kia kéo theo một cái đuôi dài như sao băng, chiếu sáng khắp bầu trời ở Phạn Hành.
Đó là tiễn khí đấy ư?
Mãi kinh ngạc, nàng không để ý thấy bên dưới mũ trùm của lệnh chủ lộ ra một đôi môi đỏ mọng. Cánh môi kia hơi nhếch lên, nói với nàng:
“Đây là pháp khí của ta, đã bị niêm phong bảy nghìn năm rồi. Trước kia ngay cả lúc bình định đại loạn ở Sát Thổ ta cũng không lấy ra dùng, bây giờ lại vì đồ đệ của nàng mà lôi nó ra ngoài sáng, nương tử cảm thấy vừa lòng lắm đúng không?”