Chương 3: Đảo Rác

Khẩu súng rơi xuống sàn khoang máy bay, gã đàn ông mặt mũi méo mó, toàn thân co giật dữ dội, nhưng dây an toàn thắt chặt và còng số tám trên tay chân khiến hắn ta không thể nào đứng dậy được.

Hắn ta nhìn chằm chằm vào cổ tay phải của mình, một mũi kim nhọn hoắt bất ngờ xuất hiện trên còng số tám, nhanh chóng đâm sâu vào tĩnh mạch rồi rút ra, chỉ trong nháy mắt, một lượng lớn độc tố đã làm tê liệt dây thần kinh cánh tay hắn ta. Tiếp theo là vai, ngực, các dây thần kinh trên mặt giật giật hai cái như hồi quang phản chiếu, không lâu sau, toàn thân hắn ta cứng đờ như một miếng thịt bò khô.

Sắc mặt hắn ta đã trắng bệch, mí mắt thậm chí còn chưa kịp khép lại.

Hầu hết các "hành khách" trong khoang đều nín thở trong giây lát, đồng thời không nhịn được mà liếc nhìn chiếc còng số tám trên tay mình.

Gã tiếp viên nhặt khẩu súng từ trên sàn lên, lạnh lùng nhìn tất cả mọi người trong khoang máy bay, đặc biệt là dừng lại trên người một vài người ở hàng ghế bên trái trong vài giây.

"Kẻ nào có ý định bỏ trốn, thì bỏ ngay cái suy nghĩ đó đi."

"Không ai có thể trốn thoát khỏi Đảo Rác, kể cả việc trốn thoát khỏi chiếc máy bay đang trên đường đến Đảo Rác."

Hắn ta cười một cách kỳ quái.

"Tất nhiên, nếu các người cho rằng chết cũng được coi là một cách rời đi."

Trong khoang máy bay, mọi người đang im lặng dùng bữa.

Chu Kha đưa mắt nhìn xung quanh, cho dù bị cảnh cáo vừa rồi mà tỏ ra ngoan ngoãn, dè dặt, nhưng mỗi người đều toát ra khí thế hung hãn, bất cần: "Mày mà dám bắt chuyện với tao, tao cho mày ăn đấm ngay."

Là người đàn ông gầy yếu nhất trong khoang, anh không chút do dự hướng ánh mắt về phía nữ hành khách đang ngồi cạnh mình.

Rõ ràng, anh ta không phải là kẻ xui xẻo duy nhất không nên xuất hiện trên chiếc máy bay này.

Vì vậy, anh ta cảm thấy có chút thân thiết với người cùng cảnh ngộ.

Anh ta lặng lẽ quan sát, cố gắng thu hút sự chú ý của cô mà không muốn kinh động đến những người xung quanh.

Nhưng cô chỉ im lặng ăn cơm, hoàn toàn không nhận ra ánh mắt nóng bỏng của anh.

Cuối cùng cô cũng ăn xong phần ăn của mình, khay cơm sạch bong như vừa được vớt lên từ bồn rửa bát, ánh mắt cô rơi xuống sàn khoang máy bay, cô đứng dậy, nhìn chằm chằm vào thi thể đang bị trói chặt trên ghế trong vài giây, sau đó cúi xuống nhặt nửa hộp cá đóng hộp và một chiếc bánh mì nhỏ vừa bị gã đàn ông kia đánh rơi.

Chiếc bánh mì lăn lộn trên sàn nhà, dính đầy bụi bẩn.

Cô nhẹ nhàng xé lớp vỏ bánh mì ra, bóc bỏ phần bị dính bụi, vừa định cho vào miệng -

Lúc này, cô mới như nhận ra điều gì đó.

Cô quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau với Chu Kha.

Ánh mắt Chu Kha tràn đầy dò xét.

Chu Khắc hỏi: "Cô đói lắm sao?"

Cô gái khựng lại một lúc, sau đó mới khó khăn thản ra mấy chữ: "Đừng lãng phí."

Một cảm giác nguy hiểm theo bản năng chạy dọc sống lưng Chu Kha lên tận đỉnh đầu.

Anh ta đột nhiên từ bỏ mọi ý định muốn thân thiết với cô, ngồi lại vào chỗ, nhìn thẳng ra cửa sổ máy bay đối diện.

Chuyến bay kéo dài lê thê, tội phạm không có nhân quyền, cho dù trời đã về khuya, để có thể theo dõi nhất cử nhất động của mọi người, đèn trong khoang máy bay vẫn sáng trưng, không hề được giảm bớt độ sáng.

Từng người từng người chìm vào giấc ngủ.

Có lẽ không phải là ngủ, mà ít nhất là họ đã nhắm mắt lại.

Máy bay rung lắc do dòng khí lưu, Chu Kha vốn ngủ không sâu giấc, giật mình tỉnh dậy.

Ánh đèn chói mắt vô cùng.

Anh ta dụi dụi mắt, cảm thấy đầu óc choáng váng, lắc lắc đầu, bất chợt liếc thấy cô gái ngồi cạnh đang mỉm cười.

Anh ta tưởng mình nhìn nhầm, quay đầu lại, dưới ánh đèn sáng rõ, cô gái nhắm nghiền hai mắt, khóe miệng lại thực sự hơi nhếch lên - dường như tâm trạng rất tốt.

Nụ cười là một thứ vũ khí lợi hại có thể lay động lòng người.

Nhưng tốt nhất là đừng bao giờ xuất hiện trong phim kinh dị.

Cô không nên cười. Ít nhất là trên chiếc máy bay đang bay đến Đảo Rác này. Vào lúc này.

Kỳ lạ.

Vô cùng kỳ lạ.

Mẹ kiếp, kỳ lạ chết đi được!

Đảo Rác ban đầu không được gọi là đảo rác, mà là đảo Tây Gia. Nó nằm ở khu vực biển thuộc vùng tranh chấp, ngay trung tâm đường biên giới giữa hai quốc gia. Cả nước cộng hòa Bạch Ngân và thủ đô đế quốc Áo Thiên đều tuyên bố có quyền kiểm soát tuyệt đối và bất khả xâm phạm đối với khu vực này. Tàu chiến của hai nước luôn trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu, hàng tháng đều tuần tra trên biển, đốt tiền quân sự nhiều hơn cả trăm lần thu nhập từ ngành ngư nghiệp hàng năm.

Không có lợi ích gì, nhưng cũng không thể nhượng bộ, trong lúc bế tắc, có người đã đưa ra một ý tưởng thiên tài.

Xây dựng một nhà tù trên đảo, giam giữ tất cả những tên tội phạm nguy hiểm nhất của cả hai nước.

Làm như vậy có ba lợi ích.

Thứ nhất, tiết kiệm chi phí. Thứ hai, bảo vệ danh tiếng của chính phủ. Thứ ba, ngăn chặn tù nhân vượt ngục.