Chương 8: Chương 8

- Có chứ!

Nắng Hạ đứng loay hoay gọt xoài, cô cắt lát nhỏ cho vào bát cùng các gia vị khác. Cô đang làm món xoài dầm.

Cô ẩy bát xoài sang bên Huy Linh: - Nè!

- Gì vậy?

- Ăn thì biết.

Cầm thìa đảo trộn lên, Nắng Hạ ăn ngon lành. Huy Linh bắt chước làm theo nhưng khi vừa đưa vào miệng miếng xoài đầu tiên thì anh đã vội nhăn mặt lại, có lẽ vì nó chua. Anh cố nhai trệu trạo cho xong nhưng rồi cái vị chua chua, mằn mặn, ngòn ngọt, cay cay…khiến anh dễ chịu hơn. Anh ngước lên hỏi:

- Tôi chưa ăn thế này bao giờ. Em tự nghĩ ra đó hả?

- Không! Ở trên kia tôi và lũ bạn cũng hay làm. Món khoái khẩu nhất của bọn tôi đấy.

- Bỗng dưng nửa đêm em dậy làm món ăn này, có phải là em lại đang nhớ nhà không? Huy Linh tinh ý.

Nắng Hạ ngoảnh mặt đi, cô thở dài:

- Tôi lo lắm, không biết mọi chuyện sẽ đi về đâu nữa. Chỉ còn hai ngày nữa tôi được ra khỏi đây nhưng tôi lại thấy bất an, không có gì vui vẻ cả. Tôi cứ thấy buồn buồn thế nào ấy.

Huy Linh hướng đôi mắt về phía Nắng Hạ:

- Có phải em không muốn rời xa nơi này?

- Ngốc à? Có chết tôi cũng chẳng ở lại đây. Nhìn thấy tôi trở về chắc mọi người rtong gia đình của tôi sẽ vui lắm nhỉ? Nắng Hạ đưa tay chống cằm, đôi mắt sáng lên khi nghĩ đến những viễn cảnh mà cô đang nói.

Huy Linh nhìn Nắng Hạ, anh buồn lắm. Có một điều gì đó làm cho anh hụt hẫng:

- Có phải…em ghét nơi này lắm phải không?

Rồi hai người họ cùng im lặng, chẳng ai nói thêm lời nào cả. Sao lại trở nên căng thẳng như thế này?

Cuối cùng thì gười đầu tiên lên tiếng vẫn là Huy Linh:

- Em đi ngủ đi..

- Dạ! Nắng Hạ khẽ giật mình.

- Hi. Ngoan thế! Đi ngủ đi sáng mai còn dậy sớm.

- Còn anh? Nắng Hạ chẳng biết nói gì hơn.

- Tôi ngồi thêm lúc nữa.

- Làm gì mà…Nắng Hạ lúng túng đứng ngay lên trở về phòng khi bắt gặp ánh mắt như nhìn xuyên thấu của Huy Linh.

Nằm trên giường, cô thắc mắc mãi, sao hôm nay thái độ của Huy Linh lại lạ như thế. Chưa khi nào cô thấy anh giống như hôm nay cả. Rõ ràng là anh đang có chuyện gì đó buồn lắm .

Huy Linh đến bên giường của Nắng Hạ, anh nhìn Nắng Hạ không rời. Anh lại gần hơn, đưa đôi bàn tay của mình vuốt nhẹ lên mái tóc của Nắng Hạ. Nắng Hạ ơi! Sao Nắng Hạ lại có thể ngây thơ được như thế. Chẳng lẽ tình cảm của anh dành cho cô bấy lâu nay cô không hề biết sao? Chẳng lẽ trong thời gian qua cô không hề có chút cảm tình với anh, với cây cỏ hoa lá nơi này sao?

Huy Linh buồn bã đứng lên. Anh phải làm sao bây giờ? Phải làm sao để có thể giữ trái tim của Nắng Hạ lại nơi này trong khi cô chỉ suốt ngày muốn rời xa đây. Anh đang bất lực, từng ngày từng giờ anh đang nhìn thấy người anh yêu mến rời xa mình vậy mà anh chẳng thể làm được gì cả. Anh đang thực sự bất lực! - Dậy! Dậy đi!

Huy Linh mở mắt và thấy Nắng Hạ đang đứng ngay cạnh giường mình.

- Anh nói sáng sớm đi cùng anh mà sao giờ còn chưa dậy?

- Bữa nay chắc sắp có bão nhỉ? Lần đầu tiên trong đời thấy em dậy sớm hơn tôi.

Nắng Hạ chỉ khẽ nguýt nhẹ Huy Linh một cái cho câu nói trêu trọc của anh.

Cứ nghĩ Huy Linh sẽ đưa mình đi đâu xa xôi, hoá ra vẫn chỉ xoay quanh cái vườn hoa yêu quý của mình. Nắng Hạ lụng bụng:

- Sao lúc nào anh cũng chỉ biết đưa tôi ra đây không thôi nhỉ? Chẵng lẽ anh thích ngắm hoa đến thế ư? Ngắm mãi mà không thấy chán à?

Huy Linh quay lại nắm chặt tay Nắng Hạ kéo đi:

- Chưa gì đã kêu ca rồi.

- Bỏ ra nào! Nắng Hạ kéo mạnh lại nhưng không được, Huy Linh nắm chặt tay cô quá.

- Tôi có chân, tự tôi đi đựơc. Bỏ tay tôi ra đi nào.

- Không! Mấy khi được nắm tay em như thế này, dại gì mà bỏ ra.

Vẫn nắm chặt tay Nắng Hạ, Huy Linh sải bước chạy làm Nắng Hạ cũng phải lếch thếch chạy theo, miệng không ngừng kêu la:

- Này! Chạy gì mà như ma đuổi thế? Chầm chậm thôi, tôi hết sức rồi. Buông tay tôi ra đi. Cô cố níu lại nhưng vô ích, Huy Linh khoẻ quá.

- Sắp tới nơi rồi. Huy Linh vẫn chạy thục mạng như sợ để lỡ mất điều gì đó quan trọng lắm thì phải.

Nắng Hạ hét lên: - Không đi nữa! Không đi nữa đâu! Bỏ tôi ra cho tôi về đi.

Và Nắng Hạ dừng lại, Huy Linh cũng không kéo cho cô chạy nữa, anh chống tay vào gối và thở mạnh, có lẽ anh cũng thấy mệt. Nắng Hạ giật tay mình về, thoát khỏi đôi bàn tay của Huy Linh, cô quay ngoắt người toan trở về. Nhưng…cô sững người lại bởi khoảng trời xa trước mặt.

- Đẹp không? Huy Linh lên tiếng, Nắng Hạ quá bất ngờ nên còn chưa thể nói được gì cả. Huy Linh tiếp tục:

- Cảnh bình minh nơi đây đẹp tuyệt. Cảnh hoàng hôn cũng vậy.

- Trong đồi núi thì làm gì nhìn thấy bầu trời? Nắng Hạ trợn tròn mắt.

- Em thờ ơ và vô tình quá! Mấy lần ra rồi mà bây giờ Nắng Hạ mới biết là ở đây có bầu trời à?

Nắng Hạ vội bào chữa cho mình:

- Hơi đâu để ý đến chứ.

- Nơi chúng ta đang đứng là ở bên ngoài đồi, là thung lũng đó.

Nắng Hạ giật mình, cô quay người nhìn xung quanh. Rộng thật! Đúng rồi! Là thung lũng! Đây là thung lũng thật!

- Các anh ra thung lũng chơi chẳng lẽ lại không sợ người trên tôi nhìn thấy sao?

Huy Linh cười lớn vì câu nói ngộ nghĩnh của Nắng Hạ, cô tò mò quá. Anh ngồi xuống nền cỏ xanh mướt:

- Em ngồi xuống đây đã nào, cứ đứng như thế mãi à?

Nắng Hạ làm theo, Huy Linh dịch người ngồi gần Nắng Hạ hơn: - Em ngốc quá! Em nhìn xem có thấy đỉnh núi trên cao kia không?

Nắng Hạ cố căng mắt ra để nhìn cho rõ nhưng cô cũng phải lắc đầu.

- Không nhìn thấy là đúng rồi, đỉnh núi ở đây cao lắm.

- Sao lại thế nhỉ? Cái đồi ban đầu tôi đến chơi đâu có cao như thế.

- Đó không phải là tất cả, đó chỉ là một cái đỉnh giả mà thôi. Nếu em lên tới đỉnh của nó, em sẽ thấy một cái đỉnh khác hiện ra. Quả núi này có đến hai cái đỉnh giả cơ, để leo lên được đỉnh núi thực sự thì ít nhất cũng phải mất 3 ngày. Chưa có ai làm được chuyện đó cả, càng lên cao, vách núi dựng đứng càng hểm trở hơn, cho nên người đời chưa có một ai biết được trên đời lại có một cái thung lũng to và đẹp thế này đâu.

- Nhưng giả như có người làm được chuyện ấy thì sao? Các anh không sợ bị lộ bí mật à?

Huy Linh cười lớn:

- Em tò mò quá đấy. Dù có ai lên được đỉnh núi thì cũng không thể nhìn xuống đây được đâu, mây mờ che hết cả rồi.

- Họ lại leo xuống?

- Làm sao có thế, vách núi dựng đứng leo xuống chỉ có chết thôi.

Nắng Hạ thở dài, vừa rồi trong đầu cô đã loé lên một ý nghĩ kì quặc rằng cô có thể thoát khỏi nơi đây nếu leo qua đỉnh núi này. Mải suy ngĩ mà cô không để ý đến Huy Linh ngồi bên cạnh đang nhìn mình không rời mắt. Nắng Hạ đáng yêu quá, cô như bình pha lê khi nào cũng lung linh toả sáng.

- Khoảng cách giữa tôi và mọi người ngoài kia đâu có xa lắm, vậy mà không thể gặp nhau. Tôi thì như ở một thế giới hoàn toàn xa lạ và mọi người thân yêu của tôi thì ở một thế giới khác, và ngọn núi này là một rào cản ngăn cách.

- Có phải em đang trách bố mẹ tôi?

- Không phải. Nếu không có họ thì giờ này chắc tôi cũng chết vì trúng độc rồi. Nắng Hạ chỉ lên cao, nơi mặt trời đang từ từ nhô lên đỏ rực một khoảng trời. Màu đỏ của mặt trời khi bình minh còn đậm và không chói loá, màu đỏ còn nguyên vẹn đậm sắc vì chưa phải chia sẻ ánh sáng cho vạn vật nơi dương gian: - Đẹp chưa kìa!

- Ừ! Thỉnh thoảng tôi cũng hay ra đây ngắm cảnh bình minh và cảnh hoàng hôn, nhưng có một mình nên buồn lắm. Tôi đưa em ra đây ngắm cùng vì… Huy Linh bỏ dở câu nói.

- Vậy mà tôi cứ ngỡ…

- Ngỡ tôi đưa em ra đây để ngắm hoa chứ gì? Chiều qua gọi em ra ngắm cảnh hoàng hôn, em lại ngủ mất.

Nắng Hạ cười hiền ngoan ngoãn: - Ở trên kia cảnh bình minh không đẹp như thế này đâu.

- Cuộc sống trên ấy ồn ào, tạp nham và phức tạp quá. Còn nơi đây, yên bình và rất hạnh phúc, mọi người sống chan hoà, gần gũi nhau. Vì vậy mà con người nơi đây không bao giờ muốn bước chân lên ấy sinh sống. - Có thật là ở đây đông người vậy sao?

- Ra ngoài, tôi sẽ cho em đi xem Vương Quốc của chúng tôi, được chứng kiến tận mắt có lẽ em mới chịu tin. Huy Linh cười khẽ: - Người đâu mà bướng bỉnh thế.

- Lấy đất đâu mà cho nhiều người sinh sống thế?

- Còn thừa là đằng khác. Em quên là còn biết bao nhiêu những dãy núi hùng vĩ khác nữa, rồi cả những thung lũng bạt ngàn vô tận khác nữa. Nếu người ngoài em muốn vào đây thì chỉ có một cách là qua được cánh cửa trên quả đồi em đã ngất ấy, và điều đó thì không thể.

- Càng nghe càng chẳng hiếu gì cả, bao thế kỉ trôi qua, một Vương Quốc dưới lòng đất lại không một ai phát hiện ra. Nắng Hạ đăm chiêu suy nghĩ, khuôn mặt cô lúc này trông đến là buồn cười.

- Nơi nào chẳng có những bí mật cho riêng mình.

Nắng Hạ im lặng ngắm nhìn cảnh vật, rồi cô quay lại hỏi Huy Linh về gia đình của anh. Là con một trong gia đình làm bá chủ Vương Quốc nơi đây, trọng trách của quốc gia đã được định đoạt gắn chặt với cuộc đời của anh. Mẹ Huy Linh quyết định cho Nắng Hạ làm quen với Huy Linh vì bà nghĩ Nắng Hạ là người ở trên kia, cô sẽ tiếp thu được nhiều văn hoá, tư tưởng mới, cô sẽ giúp được Huy Linh và Vương Quốc rất nhiều. Bà cũng chính là người phụ nữ đã mất tích trên quả đồi 28 năm về trước. Nhưng bà không trở về bên gia đình của mình mà quyết định ở lại bên cạnh bố của Huy Linh - người đàn ông mà bà yêu thương hết mực.

- Kể ra thì mẹ anh cũng khó xử thật đấy, nhưng mà nghĩ kĩ lại thì mẹ anh làm như vậy cũng đúng. Dù bà ấy có quay về bên gia đình thì khi lớn lên bà ấy cũng sẽ phải đi lấy chồng, chỉ có điều làm thế này thì người nhà đau đớn quá. Nắng Hạ nói khi nghe xong câu chuyện mà Huy Linh vừa kể xong.

- Liệu em có làm được điều như thế giống mẹ tôi không? Huy Linh bỗng quay sang hỏi Nắng Hạ làm cho cô quá bất ngờ. Cô hơi tái mặt và tỏ vẻ ngu ngơ không hiểu ẩn ý bên trong câu nói của Huy Linh:

- Làm sao mà được chứ. Mẹ anh ở lại vì mẹ anh yêu bố anh, sẽ sống cùng ông ấy và gắn chặt cuộc đời cùng ông ấy. Còn tôi, tôi ở lại đây làm gì chứ?

- Em mong được nhanh chóng quay trở về bên gia đình lắm phải không? Giọng Huy Linh thoáng buồn, thấy Nắng Hạ im lặng nghĩa là đồng ý, anh tiếp tục:

- Hôm nay đã bước sang ngày thứ chín rồi, em càng vui vẻ và mong chờ thời gian trôi qua nhanh đến đâu thì tôi lại càng hụt hẫng và buồn chán bấy nhiêu, cố níu kéo thời gian cho nó trôi thật chậm nhưng không thể được. Tôi đang bất lực em có biết không Nắng Hạ? - Gì vậy? Nắng Hạ ngạc nhiên, rồi đến bất ngờ, cô quay sang Huy Linh:

- Anh làm sao thế? Có một cái gì đó trong ánh mắt Huy Linh đang nhìn Nắng Hạ khiến cô run run, cô cười gượng và vội đứng lên, bước đi gấp gáp:

- Thôi, tôi về đây. Không nói chuyện với anh nữa đâu, anh cứ nói linh tinh đi đâu ấy.

Thấy Nắng Hạ đang gấp gáp đi vào trong, Huy Linh cũng vội đứng dậy, anh chạy tới ôm Nắng Hạ vào lòng. Anh đã không thể kìm nén được cảm xúc của mình hơn được nữa. Đã bao lâu anh muốn ôm trọn Nắng Hạ trong vòng tay của mình rồi. Và trong những tích tắc cuối cùng của những ngày anh và Nắng Hạ còn bên nhau, anh đã quyết định sẽ nói cho cô hiểu mọi chuyện.

Nắng Hạ giật mình thoáng chút bối rối, tim cô đập loạn nhịp, lạnh toát sống lưng, cô vừa nói trong run sợ, vừa cố gắng thoát khỏi vòng tay Huy Linh:

- Bỏ tôi ra đi. Bỏ ra đi…

- Nắng Hạ! Em đừng đi! Huy Linh áp sát mặt vào mái tóc có mùi thơm nhẹ nhàng quen thuộc.

- Bỏ tôi ra đi mà, xin anh.......!!!!! Nắng Hạ nghẹn ngào không nói được gì thêm.

- Nắng Hạ! Em đừng đi, hãy ở lại đây cùng tôi, tôi thật sự không muốn em rời xa tôi, rời xa cây cỏ hoa lá nơi này.

Nắng Hạ cố vùng người nhưng vẫn không thể thoát khỏi vòng tay cứng như thép của Huy Linh. Cô khóc nấc lên, sự sợ hãi làm cho cô rối trí, cô chẳng biết làm gì cả. Cô chỉ muốn chạy thật nhanh ra khỏi đây nhưng chân cô run bắn, cô không thể cất bước. Và cô khóc, bờ vai nhỏ bé rung lên khe khẽ. Huy Linh thì thầm:

- Đừng khóc Nắng Hạ! Em hãy để cho tôi được có em trong vòng tay của mình một lần này thôi. Em có biết đã bao lần tôi ước được như thế này rồi không? Em có biết rằng tôi đã mến em từ lâu rồi không? Tôi mến em! Tôi mến Nắng Hạ!

- Không! Không phải như thế! Tôi không phải như những người con gái mà anh đã từng gặp, anh đừng có đùa cợt tôi như thế nữa. Hãy bỏ tôi ra đi, tôi xin anh đấy, đừng làm tôi khổ thêm nữa. Huhu. Tôi xin anh.

Nắng Hạ nấc lên, nước mắt chảy dài nóng hổi hai gò má hồng. Huy Linh quay người đối diện với Nắng Hạ, anh đưa tay lau nước mắt cho cô:

- Em đừng khóc, Nắng Hạ! Em có biết mỗi khi nhìn thấy em khóc là lòng tôi lại đau nhói không? Tôi thật sự rất quý mến Nắng Hạ, rất quý Nắng Hạ.

Đôi tay Huy Linh nắm lấy bờ vai nhỏ của Nắng Hạ, anh muốn ôm cô vào lòng nhưng cô đã kịp xô mạnh anh ra và chạy nhanh về phòng, nước mắt cô rơi mãi không thôi. Huy Linh đau đớn khuỵu chân xuống, nước mắt anh cũng cứ thế mà tuôn rơi:

- Chẳng lẽ em ghét tôi đến vậy sao? Chẳng lẽ em ghét nơi này đến như thế sao? Nắng Hạ!