Chương 50: Chương 50

Phù...phù...

Nắng Hạ nhả nắm lá đang nhai trong miệng mình ra.

Cố nhổ cho bằng hết.

Cô quỳ gối xuống khóc nức nở, tiếng khóc bất lực và tức tưởi.

Hai tay cô chống trên nền cỏ, nước mắt rơi xuống, thấm qua lớp da tay, thấu tận xương tuỷ. Nỗi đau vò xé tâm hồn người con gái.

Huy Linh không hiểu chuyện gì, anh vội đến ngồi cạnh Nắng Hạ giọng lo lắng:

- Nắng Hạ, có chuyện gì thế? Nắng Hạ, em có sao không?

Nắng Hạ càng khóc to hơn.

- Em bị làm sao? Xảy ra chuyện gì? Đôi bàn tay Huy Linh đặt lên bàn tay Nắng Hạ.

Cố gắng kìm lại tiếng khóc nấc của mình, Nắng Hạ cúi mặt, nước mắt vẫn chảy dài trên đôi má:

- Chỉ là...em biết...em...không thể sống thiếu anh trong cuộc đời mình. Hu...hu...Em không quên anh được Huy Linh, em không muốn quên.

Huy Linh bất động. Anh không tin vào những gì mà mình vừa nghe được.

- Em...em vừa nói gì Nắng Hạ? Huy Linh lắp bắp không thành câu.

- Ngay từ lúc quay trở lại tìm anh, em đã biết sự lựa chọn cuối cùng của mình là như thế nào rồi. Nhưng...nhưng anh nói rằng em không yêu anh, anh nói rằng chỉ vì em thương hại anh...em nghĩ, nếu khi ấy nói với anh em muốn ở lại, anh sẽ chỉ nghĩ em vì thương hại anh mà làm như thế. Nên...em...em quyết tâm trở về nhà một lần nữa. Nhưng rồi...lại một lần nữa em không thể vượt qua, ngay cả khi chỉ cần em bước thêm một bước nữa thôi là có thể trở về bên gia đình, em vẫn không thể. Em không thể. Hu hu...

- Nắng Hạ....

- Tại sao mỗi khi em nói em là nắng của đất trời chứ không phải nắng của riêng một ai cả thì anh luôn luôn im lặng? Có ai sinh ra lại là của đất trời bao giờ đâu chứ Huy Linh? Em sinh ra là dành riêng cho anh mà Huy Linh. Nắng Hạ thút thít.

Nắng Hạ ngước lên nhìn Huy Linh đang ngồi đó ngỡ ngàng và xúc động, cô ôm anh vào vòng tay bé nhỏ của mình:

- Em ở lại, em ở lại đây, không phải vì lý do nào cả, chỉ đơn giản là em yêu anh thôi Huy Linh.

Huy Linh xúc động ôm chặt Nắng Hạ vào lòng mình như sợ cô sẽ biến mất ngay trước mặt mình, hạnh phúc đang có sao quá lớn lao, anh không tin đó là hiện thực.

- Nắng Hạ, Nắng Hạ ơi, cuối cùng thì em cũng chọn anh, cuối cùng thì em cũng không rời xa anh nữa rồi. Anh sợ lắm, anh sợ cuộc sống khi không có em bên cạnh, đừng rời xa anh, đừng bao giờ rời xa anh. Hứa với anh đừng bao giờ rời xa anh.

Có tiếng người bên trong cánh cửa hò vọng ra nói hết thời gian rồi, cánh cổng đanh bắt đầu khép lại. Huy Linh nắm tay Nắng Hạ, nhưng đôi chân cô lại không muốn di chuyển. Huy Linh nhìn Nắng Hạ chờ đợi, trong ánh mắt anh có cả sợ hãi.

Nắng Hạ vẫn đứng đó nhìn về phía chân đồi, gió như muốn làm cô tan biến. Bên trong, tiếng người vẫn gọi gấp gáp. Cánh cổng ngày càng khép lại nhỏ dần, nhỏ dần.

Huy Linh run rẩy, bàn tay anh siết nhẹ đôi bàn tay Nắng Hạ, cô vẫn không có ý bước đi, đôi mắt cô nhìn xoáy vào khoảng không xa xa trước mặt.

Tiếng người thúc giục vội vã.

Biết mình không thể níu kéo thêm phút giây nào nữa, Huy Linh từ từ thả bàn tay Nắng Hạ ra. Anh hiểu, anh sẽ mất cô mãi mãi. Tình yêu cô dành cho gia đình và người thân cô quá lớn, tình yêu cô dành cho thế giới của riêng cô quá lớn, tình yêu của anh vẫn không đủ sức níu kéo cô quay trở lại.

Huy Linh bước nhanh về phía cánh cổng đang đóng. Bước chân anh lẻ loi và cô độc.

Nắng Hạ giật mình khi thấy Huy Linh bỏ tay mình và đi về. Cô vội vàng chạy đến nắm tay anh kéo đi nhanh qua cánh cổng vừa lúc nó quá nhỏ để người có thể đi qua.

Huy Linh nhìn Nắng Hạ đang đứng cạnh mình chết lặng, cô nắm chặt tay anh, siết mạnh dần khi cánh cổng đóng hẳn. Không còn nhìn thấy gì bên ngoài kia nữa cả. Cánh cổng đóng lại rồi, sẽ không bao giờ mở ra nữa. Sự lựa chọn này của cô là mãi mãi. Là mãi mãi....

Hai hàng nước mắt của Nắng Hạ lại một lần nữa chảy dài trên khuôn mặt. Cô cắn chặt đôi môi mình lại cố không cho tiếng khóc bật ra ngoài nhưng trong cổ họng cô tiếng nấc nghẹn ngào đã để mọi người biết cô đang đau khổ.

Bố Mẹ và Nội đứng đó, im lặng.

Huy Linh vòng tay siết nhẹ bờ vai Nắng Hạ, không chờ thêm nữa, cô úp mặt vào bộ ngực quen thuộc của Huy Linh khóc nức nở không thành tiếng:

- Hu...Hu...Chỉ là em muốn...nhìn thêm ngoài đó một chút nữa thôi mà, em chỉ muốn được... nhìn thêm một chút cuộc sống của ...Bố mẹ em ngoài đó đang như thế nào thôi. Hu...hu...

Nắng Hạ nằm gọn trong vòng tay Huy Linh và khóc như chưa bao giờ được khóc. Vĩnh viễn, cô không bao giờ được gặp lại gia đình mình được nữa.

Bố Mẹ, con gái bất hiếu.

Là con gái không tốt.

Ngàn lần xin lỗi Bố Mẹ.

Ngàn lần xin lỗi....

Nắng Hạ ngồi tựa đầu vào bờ vai của Huy Linh, hai người họ ngồi trước luống hoa tím ngắm nhìn cảnh vật. Khoảng trời xa trước mặt vẫn đẹp nguyên vẹn như ngày đầu tiên Huy Linh đưa cô ra nơi này. Mặt trời đỏ rực nhô lên qua đỉnh ngọn núi phát ra xung quanh thứ ánh sáng màu vàng dịu dàng. Nắng Hạ chỉ chỉ tay lên phía trên cao.

- Cảnh bình minh và hoàng hôn nơi đây đẹp tuyệt anh nhỉ!

Huy Linh hôn nhẹ lên mái tóc Nắng Hạ và cười nhẹ:

- Ngồi cạnh Nắng Hạ, anh thấy bất kể điều gì cũng đẹp.

Nắng Hạ cũng cười đáp trả, cô thì thầm:

- Mặt trời có thể sống được trong cả 2 thế giới của chúng ta, hằng ngày mặt trời có thể đi lại được cả 2 nơi thật là tốt anh nhỉ.

Huy Linh quay người đối diện với Nắng Hạ, anh áp bàn tay vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô và nhìn cô chất ngất yêu thương:

- Anh hứa sẽ bù đắp cho em, sẽ không làm em phải buồn và đau khổ thêm nữa. Anh yêu em nhiều lắm Nắng Hạ.

- Em cũng yêu anh nhiều lắm Huy...Nắng Hạ chưa kịp nói hết câu thì đã bị nụ hôn nồng nàn yêu thương của Huy Linh chặn lại. Hạnh phúc tràn ngập cả khu vườn họ đang ngồi.

Cho dù cuộc sống còn nhiều điều để suy nghĩ, để buồn phiền nhưng hiện tại trong khoảnh khắc này, Nắng Hạ và Huy Linh đang hạnh phúc.

Đời người là hữu hạn, và có biết bao sự việc xảy ra bắt chúng ta phải lựa chọn, có mấy ai tìm được cho mình một lựa chọn hoàn hảo cả đôi đường chứ? Cũng giống như tạo hoá đã sinh ra con người và chẳng có ai là hoàn hảo cả.

Ý nghĩa của cuộc sống nằm ngay chính nơi trái tim của bạn đó. Khi con tim đã lấp đầy tình yêu thì mọi sự thiếu thốn về vật chất cũng như tinh thần đều có thể chấp nhận. Hai thế giới xa lạ cũng sẽ chẳng còn nghĩa lý gì nữa nếu con tim chúng ta luôn hướng về nhau. Đâu cứ phải ở bên nhau mới là hạnh phúc? Đâu cứ phải nhìn thấy nhau hằng ngày mới là niềm vui trọn vẹn?

Cuộc đời lắm khi phức tạp thật đấy nhưng nhiều lúc cũng thật đơn giản, cũng như tình yêu, thật khó để có thể định nghĩa cụ thể được, nhưng ta biết, tình yêu có thể cho người ta nếm trải được đầy đủ mọi vị đắng cay mặn ngọt. Tình yêu này...

Là mãi mãi!!!!!