Chương 48: Chương 48

Nắng Hạ bắt đầu mất tính kiên nhẫn:

- Trời ơi! Huy Linh định đùa em đấy à? Chẳng phải là Hương Lan trong lúc dọn phòng cho em đã tìm được bức thư của Hữu Trí dưới gối của em và mang cho anh đọc sao? Huy Linh còn lao đi từng ngõ ngách trong cái Vương quốc này để tìm em nữa, còn khóc lóc xin em tha thứ cho lỗi lầm của anh hay sao? Gia đình Huy Linh gặp chuyện nhưng Huy Linh vẫn chỉ tìm kiếm em hay sao?

Giờ thì đến lượt Huy Linh ngỡ ngàng không hiểu, anh mỉm cười cho những gì mà Nắng Hạ đã tự biên tự diễn trong đầu:

- Cái gì? Nắng Hạ đang nằm mơ đấy à? Làm gì có lá thư nào đưa cho tôi, làm gì có chuyện đi tìm Nắng Hạ rồi khóc lóc xin lỗi mong Nắng Hạ tha thứ? Nắng Hạ tưởng tượng giỏi nhỉ? Huy Linh cố gắng giấu đi nụ cười trên môi, anh dường như vẫn không thể ý thức được chuyện đã xảy ra.

Nắng Hạ chanh chua:

- Chuyện gì nữa đây? Ai tưởng tượng gì chứ? Rõ ràng là...

Huy Linh vội cắt ngang:

- Thôi, có lẽ Nắng Hạ chưa ổn định hẳn, giờ nằm nghỉ cho khoẻ lại đi. Toàn nói chuyện linh tinh thôi à.

- Này, khoan đã. Chẳng lẽ...chẳng lẽ...tất cả những chuyện tôi vừa nói đều là do tôi nằm mơ mà có à?

Huy Linh thở dài:

- Có lẽ là thế, Nắng Hạ đã nằm 3 ngày để mơ những điều không có thật đó. Hi. Hay thật! Đến mơ mà cũng không biết là mình đang mơ. Nắng Hạ...Ưʍ...Lúc nào cũng muốn được sống hạnh phúc, bắt mọi người theo ý mình.

Nắng Hạ thần người, cô ngây ngô trẻ con:

- Ơ...Vậy chẳng lẽ..từ khi Huy Linh rời khỏi nhà trọ đêm hôm đó, và em thì bỏ đi trốn chạy tất cả, rồi mọi chuyện sau đó đều là mơ hết cả là à?

- Phải rồi. Ngay sáng hôm sau gia đình tôi được biết tin em bị ngã và bất tỉnh đang nằm trong bệnh viện này, từ hôm ấy đến nay em mới chịu tỉnh lại.

Nắng Hạ mở to mắt:

- Vậy ra Huy Linh và mọi người vẫn còn đang hiểu nhầm chuyện của em và Hữu Trí?

- Hiểu nhầm? Huy Linh không tin vào những gì mình đang nghe.

- Thế...Huy Linh nghĩ tôi là loại người như thế nào? Tôi xấu xa tồi tệ như thế? Nắng Hạ cúi mặt, cô buồn bã hỏi.

Huy Linh im lặng.

Nắng Hạ khẽ thở nhẹ, cô nắm nhẹ bàn tay cố gắng nhẫn nại chịu đựng:

- Huy Linh có còn nhớ một lần đã đưa một lá thư cho tôi không? Khi ấy Huy Linh đã nghĩ là của nhỏ Mai Thuý gửi cho tôi. Thực ra đó là thư của Hữu Trí.

Huy Linh vẫn im lặng, anh chăm chú lắng nghe những gì Nắng Hạ nói. Cô kể cho anh nghe nội dung lá thư cùng lời mời đến nhà riêng của Hữu Trí chơi, rồi những lần gặp gỡ sau này. Huy Linh vẫn im lặng không có thái độ gì.

Nắng Hạ hiểu, điều cô đang nói khó có thể tin ngay sau từng ấy chuyện đã xảy ra.

Nhưng ...

Cô buồn.

Huy Linh không tin cô nhiều như cô hy vọng. Tình yêu anh dành cho cô dẫu lớn thế nào, dù bao ngày qua trước mặt anh, cô là người ra sao, chỉ trong 1 tích tắc tất cả đã không còn ý nghĩa.

Chỉ một phút giây cũng có thể thay đổi được cả một quãng đời thật sao?

Nắng Hạ cúi mặt, cô cố gắng không cho Huy Linh nhận ra được đôi mắt đang ngấn lệ của mình:

- Bức thư ấy tôi vẫn còn giữ lại, tôi để ở dưới chiếc gối của mình. Huy Linh có thể về nhà và mang nó đến đây cho tôi được không?

Nắng Hạ không muốn để Huy Linh phải khó xử khi bắt anh lựa chọn việc chạy về nhà tìm đọc bức thư để tin những lời cô nói hay là ở lại đây với cô và tin những gì cô nói trọn vẹn. Cô hiểu anh cần gì nhất lúc này.

Anh ngập ngừng....

- Làm ơn mang đến đây cho tôi. Nắng Hạ vẫn cúi mặt nói, giọng cầu xin.

Nhìn Huy Linh khuất bóng sau cánh cửa, bước chân anh gấp gáp muốn trở về nhà nhanh, giọt nước mắt cũng không thể kìm nén đã lăn dài trên má.

Nắng Hạ nằm cuộn tròn trong chiếc chăn, cố gắng không để sự tủi thân làm mình mất thêm giọt nước mắt.

Chỉ một lát sau,, rất nhanh, tiếng bước chân của Huy Linh đã càng lúc càng gần căn phòng của mình, Nắng Hạ lau khô mắt.

Cánh cửa mở nhẹ, Nắng Hạ cũng mở mắt quay ra nhìn Huy Linh và nở nụ cười nhẹ trên môi. Nụ cười như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Huy Linh muốn nói gì đó nhưng anh không thể cất lời. Đôi bàn tay anh run run đứng yên nơi ấy nhìn nụ cười Nắng Hạ.

- Em nhờ anh mang bức thư ấy đến cho em mà. Nó đâu rồi?

- Anh chưa về nhà.

- Tại sao? Em đã nhờ anh...Nắng Hạ chưa kịp nói dứt câu thì Huy Linh đã tiến nhanh đến bên cô và ngăn không cho cô nói tiếp bằng một nụ hôn ngọt ngào. Anh đối diện với Nắng Hạ, nhìn sâu vào đôi mắt của cô:

- Anh xin lỗi, Nắng Hạ, anh xin lỗi, đáng lẽ ra anh phải tin em ngay từ đầu. Tha lỗi cho anh, anh là một người tồi tệ. Anh đã hứa rất nhiều nhưng rốt cuộc thì vẫn là anh làm em phải khổ và bị tổn thương.

Nắng Hạ lau đi giọt nước mắt trên khoé mắt Huy Linh, cô cố mỉm cười:

- Không, là em không tốt, em không thể làm được chuyện gì có ý nghĩa cả. Lúc nào em cũng làm cho anh phải lo lắng.

- Em là đồ ngốc, là đồ ngốc nhất trên đời em có biết không Nắng Hạ?. Huy Linh ôm chặt Nắng Hạ vào lòng, hạnh phúc trong anh lại thêm lần nữa được lấp đầy, anh vuốt nhẹ lên mái tóc Nắng Hạ:

- Nắng Hạ, đáng lẽ anh nên tin em, là anh không tốt.

Nắng Hạ vòng tay ra sau siết nhẹ Huy Linh:

- Cuối cùng thì anh vẫn tin em đấy thôi, chỉ cần cuối cùng anh vẫn tin em là được mà.

Họ ôm nhau mãi như thế, như sợ rằng chỉ cần buông tay thôi là sẽ vụt mất khoảnh khắc hạnh phúc thiêng liêng ấy.

Có tiếng gõ cửa, Huy Linh rời Nắng Hạ và bước ra xem. Hữu Trí đứng đó với nụ cười thân thiện song vẫn còn gượng gạo, anh ta lúng túng khi bắt gặp ánh nhìn không mấy thiện cảm của Huy Linh.

- Tôi...tôi nghe tin Nắng Hạ đang nằm bệnh ở đây nên...nên đến hỏi thăm, tiện thể...cho tôi xin lỗi về tất cả.

Huy Linh nén sự bực tức lại trong lòng, anh cố gắng lịch sự:

- Nắng Hạ đang nằm nghỉ rồi, tôi và anh có thể nói chuyện riêng với nhau một lát được không?

Hai người họ ngồi bên ngoài hành lang.

Huy Linh có nói đến vấn đề về xuất thân của Nắng Hạ, Hữu Trí vội vàng giải thích:

- Thực ra...thực ra thì...tôi...tôi chỉ muốn lấy điều đó ra để doạ nạt ép buộc Nắng Hạ thôi, tôi không có ý định nói cho ai biết điều đó. Tôi...tôi cũng quý mến cô ấy, tôi sẽ không làm cô ấy gặp khó khăn đâu, xin anhh cứ yên tâm về chuyện ấy. Hãy tin tôi.

- Hy vọng tôi có thể an tâm về chuyện này được. Cảm ơn anh đã đến thăm Nắng Hạ, lát nữa khi cô ấy tỉnh lại tôi sẽ nói cho cô ấy biết. Chuyện của chúng ta đã qua rồi thì cho qua đi. Huy Linh khéo léo chào Hữu Trí, anh không muốn cho anh ta gặp Nắng Hạ. Lại còn nói quý mến cô ấy nữa. Hừ...

- Ai vậy Huy Linh?

- Không có ai, là bác sỹ nói rằng em đã khoẻ hơn rồi, có thể đưa em trở về nhà rồi. Đã đến lúc em trở về nhà của mình rồi. Huy Linh mấm môi giấu đi nụ cười khi Nắng Hạ không có ý nghi ngờ gì trong câu nói của anh.

Thời gian Nắng Hạ và Huy Linh còn được ở bên nhau ngày càng ngắn ngủi và chỉ còn được tính bằng ngày. Ai cũng gấp gáp, ai cũng cảm thấy lo sợ khi Nắng Hạ vẫn đang bối rối không biết nên lựa chọn con đường nào để đi. Cô không muốn lựa chọn, cô muốn có cả 2 sự lựa chọn trên đường đời của mình. Con người ta vẫn thường hay tham lam như thế, lúc nào cũng muốn có tất cả mà không chịu phải lựa chọn mất đi một trong những điều đó. Nắng Hạ cũng thế, cô muốn được quay trở về cùng gia đình của mình, được sống tiếp những tháng ngày trước đây cô đã sống, được quay trở về đúng cái thế giới vốn dĩ đã là của cô, nhưng cô cũng không muốn xa Huy Lịnh, không muốn rời xa nơi mà cô đã gắn bó suốt nửa năm qua với bao thay đổi của cuộc đời một cô gái 18 tuổi.

Suốt bao ngày qua cô đã suy nghĩ thật nhiều, cảm xúc của cô lẫn lộn và sợ hãi. Mất một trong hai thứ cô đều đau khổ. Huy Linh sẽ như thế nào đây nếu Nắng Hạ rời khỏi nơi này, rời bỏ anh cùng tình yêu quá lớn mà anh đã dành riêng cho cô? Rồi còn cả gia đình Huy Linh nữa, tất cả mọi người đều rất tốt với cô, tất cả đều đã coi cô như con trong nhà, cho cô bớt đi cảm giác lạc lõng ở một nơi cô không có một người thân thích. Cô không biết phải làm gì tiếp theo. Trái tim cô không thể phân định rõ ràng mình nên nghiêng về bên nào.

Sáu tháng và 18 năm, rõ ràng thời gian đem so sánh với nhau là cả 1 sự chênh lệch lớn. Phải chăng vì thiếu tình thương của bạn bè người thân mà mình mới yêu quý nơi này nhiều đến vậy? Rồi khi đã có lại được những điều ấy, thời gian sẽ xoá mờ đi vết thương lòng mình đã gây ra cho mọi người, và hình ảnh của mình rồi cũng sẽ được thay thế bởi một người con gái tốt hơn, xứng đáng hơn với Huy Linh và gia đình của anh ấy. Bố mẹ là người đã sinh ra mình, nuôi dưỡng mình biết bao năm qua, mình có được như ngày hôm nay tất cả là do Bố Mẹ, làm sao mình có thể quên được công sinh thành dưỡng dục, làm sao mình có thể bỏ mặc tất cả lại sau lưng để bên cạnh Huy Linh, để có thể sống ở một nơi sang trọng tốt đẹp này, làm sao bảo mình có thể làm một đứa con bất hiếu được đây? Mình nợ mọi người ân tình, nếu có cơ hội, nhất định mình sẽ trả, nhưng ra khỏi nơi này rồi, biết có cơ hội nào thật không mà trả chứ?

Suốt bao ngày qua mình cố gắng mọi điều, cố gắng chấp nhận làm người yêu của Huy Linh để chờ đợi đến ngày cánh cổng mở ra, mình được tự do dưới bầu trời của chính mình cùng những người thân yêu. Tình yêu mà mình dành cho Huy Linh có đủ lớn để mình đánh đổi mọi điều không? Mình không biết. Thực sự mình không biết.

Huy Linh ơi! Em đã suy nghĩ rất nhiều, em cũng đã từng có lúc nghĩ rằng tình yêu của chúng mình sẽ giúp em có thể ở lại bên cạnh anh suốt quãng đời còn lại, nhưng rốt cục, tình yêu ấy cũng không thể nào cho em có đủ nghị lực để quyết định từ bỏ cả thế giới của em được. Em nợ anh nhiều thứ, nợ anh cả cuộc đời của em. Em đã yêu anh, yêu anh thật lòng mình mà không hề toan tính vụ lợi, nhưng anh ơi, em sẽ không thể nào quên được một thế giới vốn dĩ em đã thuộc về nơi đó. Dù ở nơi nào đi chăng nữa cuộc sống của chúng ta cũng tràn ngập yêu thương, con người với con người được gắn kết với nhau bằng tình người để tạo thành một thể thống nhất, tình người không cho phép em quên đi quá khứ đã kéo dài 18 năm của mình mà có thể sống tốt vui vẻ ở một nơi mà hiện tại mới chỉ chấp nhận một con người như em 6 tháng. Em phải làm cách nào đây anh ơi? Em đã yêu anh, yêu anh nhiều ví như điều gì đó cụ thể em cũng không thể biết. Xa anh, em biết cuộc sống của em cũng sẽ chẳng còn ý nghĩa. Không còn vòng tay yêu thương che chở mỗi ngày của anh, em không thể tưởng tượng được mình sẽ sống tiếp bằng cách nào. Anh ơi, làm sao để em vừa có gia đình bạn bè lại vừa có anh trong cuộc đời này đây? Em tham lam quá phải không? Mà tham lam quá nên sẽ không tốt. Em là một người không tốt. Phải rồi, chỉ người không tốt mới làm cho những người yêu thương mình phải đau khổ vì mình thôi. Cho dù không còn ở bên nhau nhưng em sẽ không yêu ai khác ngoài anh, vì em cũng muốn...em cũng chỉ là của riêng anh mà thôi. Em tin, rồi sẽ có người con gái khác tốt hơn em đi vào trong trái tim anh, xoá bỏ đi hình ảnh của em trong trái tim anh, và cho dù chỉ nghĩ đến điều đó thôi, trái tim em đã đau đớn lắm rồi. Nhưng em tin anh, và cả em nữa, chúng ta sẽ vượt qua tất cả, vì em là ánh sáng mùa hè, còn anh, anh là ánh sáng lung linh.

Anh biết không, chỉ vài giờ nữa thôi, sẽ nhanh lắm, em đã đang đứng trên ngọn đồi rồi, em sẽ được những cơn gió và nắng chiều đưa em về với thế giới của thực tại. Và buổi chiều nào đó kia, khi em đi tìm bạn học của mình, sau đó bị ngã trên chính cánh cửa của Vương quốc anh sẽ lại hiện về ngay trước mắt. Từng khuôn mặt của bạn em sẽ hiện ra, chúng đang cười nói kia kìa, vui lắm anh ạ. Bước xuống một quãng nữa thôi, hình ảnh cánh đồng xanh chạy dài với muôn hình muôn vẻ, những ngôi nhà thấp thoáng xa xa...tất cả lại hiện lên như còn nguyên vẹn của buổi đi chơi ngày nào. Xa hơn nữa, chắc anh sẽ không nhìn ra đâu, là nhà của em, có Bố mẹ em, thằng em trai em và căn phòng nhỏ nhắn của riêng em nữa. Rồi em sẽ có gia đình riêng của em, em không phải mượn gia đình của anh nữa. Em sẽ lại tụ tập với lũ bạn quen thuộc của mình, đi ăn kem, đi dạo thơ thẩn quanh bờ hồ, doạ nhau bởi những câu chuyện ma quái không có thật...Đó là cuộc sống của em anh ạ.

Em biết mình ra đi sẽ để lại bao muộn phiền và đau khổ cho mọi người. Nhưng anh ơi, em mới chỉ có 18 tuổi thôi mà, trước khi bước vào cuộc đời của anh, em còn là một cô học sinh ngày ngày cắp sách tới trường, đã khi nào em phải đối mặt trước những chuyện bắt em phải trở thành người lớn như thế này đâu? Chưa bao giờ em nghĩ rằng sẽ có ngày em phải lựa chọn cuộc đời của em tiếp theo sẽ như thế nào cả. Thà rằng cánh cửa kia không bao giờ mở ra được nữa để em không mãi ôm hy vọng trở về bên cạnh người thân của mình, để em mãi yên phận bên cạnh anh cho đến suốt cuộc đời này, như thế có lẽ sẽ hay hơn nhiều. Cuộc đời không bao giờ đơn giản, lúc nào cũng muốn tạo cho em và anh trắc trở và rắc rối rồi bắt mình phải vượt qua. Em không thể giống Mẹ anh, em không từ bỏ gia đình mình để bên cạnh anh được. Tha lỗi cho em. Em là nắng mùa hè, là nắng của trời đất chứ phải của riêng một ai cả.

Và đã đến lúc em phải ra đi. Em đã xa vòng tay của gia đình quá lâu rồi. Mẹ anh nói rằng sau lần mở cửa này sẽ không bao giờ mở nó ra thêm một lần nào nữa, Mẹ anh sợ sẽ lại có người con gái trên kia làm một chàng trai dưới đây đau khổ, thà rằng không bao giờ cho họ biết đến sự tồn tại này của nhau nữa còn hơn. Là lần cuối cùng cánh cửa được mở ra anh có hiểu không Huy Linh?