Chương 44: Chương 44

Lại thêm một đêm nữa Nắng Hạ không ngủ được. Chiều nay là lần thứ 2 cô đến nhà Hữu Trí, anh ta mãu chỉ muốn đùa giỡn với cô, ngồi nói chuyện vẩn vơ rồi thi thoảng nói ý linh tinh.

Ngày mai, anh ta vẫn hẹn Nắng Hạ đến vào giờ đó như mọi ngày. Không thể kiên nhẫn hơn được nữa, cho dù cô đã mắng anh một trận, nói hết lý lẽ nhưng không thể thay đổi được quyết định của anh ta. Anh ta quá người lớn và giỏi mưu kế, cô thì quá trẻ con và ngây thơ, cô không thể nào đối phó với anh ta được. Làm sao cô có thể chịu đựng mãi cảnh chiều nào cũng phải nói dối Huy Linh để đến nhà riêng của Hữu Trí mà ngồi được. Ngày mai, cho dù sự việc có như thế nào, nhất định cô sẽ dứt khoát mọi chuyện với anh ta. Để xem anh ta muốn gì, hay anh ta chỉ doạ dẫm cô thế thôi chứ thực ra chuyện cũng đâu có nghiêm trọng như những gì cô nghĩ.

Bước chân vào ngôi nhà mà cô không muốn đến, chiếc bàn mọi ngày hôm nay có thêm một lọ hoa hồng, những ngọn nến được cắm trên chiếc bánh trước một cách tỉ mỉ, đồ uống và ly cũng đã được chuẩn bị chu đáo. Hình như sắp có bữa tiệc nào xảy ra ở đây thì phải.

Anh chàng bước từ trong ra với bộ đồ thật đẹp, tiếp theo là tiếng nhạc du dương vang lên, anh chàng cười tươi với Nắng Hạ mời cô ngồi ghế và rót rượu mời cô uống. Nắng Hạ từ chối, anh ta đe doạ, lần này Nắng Hạ không chịu nhượng bộ:

- Em đã đến đây rồi, cũng làm theo lời của anh nhiều mà không dám trái ý. Cảm giác như đang bị anh đùa giỡn lấy thú vui cho bản thân mình khiến em không hề có chút thoải mái nào khi ngồi trong ngôi nhà này. Anh đã có được thứ mà anh muốn có chưa? Giờ thì làm ơn hãy buông tha cho em, buông tha cho gia đình Huy Linh được chứ?

- Nếu như em cạn ly với tôi lần này. Hữu Trí đưa ly rượu cho Nắng Hạ.

Đưa mắt nhìn anh ta cảnh giác, Nắng Hạ đỡ lấy ly rượu và hỏi:

- Anh nói thì không được nuốt lời đó.

- Ừ, anh hứa. Hữu Trí khẽ gật đầu.

- Hy vọng từ nay sẽ không phải gặp anh nữa. Nói rồi Nắng Hạ hít một hơi dài uống cạn ly rượu. Cô khẽ nhăn trán vì cay, trong lòng cô nóng ran, cảm giác khóc chịu chỉ muốn ói. Không muốn lãng phí ở một nơi vô bổ như thế này thêm lần nào nữa, Nắng Hạ đứng lên và cầm túi xách đi về. Mới chỉ đi được mấy bước, Hữu Trí đã vội ngăn cô lại, anh nắm tay cô không cho cô đi tiếp:

- Nắng Hạ, em đừng đi, đừng xa anh.

- Bỏ tôi ra đi. Nắng Hạ kiên quyết.

- Chưa có một người con gái nào dám từ chối tình cảm của anh, cũng chưa có một thứ gì anh muốn có mà lại không có được bao giờ cả.

Nắng Hạ sợ hãi, cô cố gắng tỉnh táo:

- Anh đã có Hương Lý rồi, anh còn cần gì ở tôi?

Hữu Trí đến gần Nắng Hạ hơn, anh cúi sát nhìn khuôn mặt ngây thơ của Nắng Hạ và thì thầm:

- Em ngốc lắm, ai cũng biết đó không phải là tình yêu. Anh ta cúi mặt gần hơn, hơi thở anh ta quá gần, Nắng Hạ cũng cảm nhận được đôi má mình đang nóng lên, cô vội vàng đẩy anh ta ra sau:

- Không! Đừng mà, tôi không thể.

- Chỉ lần này thôi Nắng Hạ, cho anh được sống thật với người con gái anh yêu, cho anh được có em một lần, và em sẽ được tự do.

Nắng Hạ cảm thấy xung quanh chao đảo, chân cô run lên vì sợ và vì lạnh. Hữu Trí mỗi lúc một gần cô hơn, còn cô thì bất lực, cô cảm thấy mình không còn chút sức lực nào để vùng chạy nữa. Dù sao, cố gắng thêm lần này nữa thì tất cả đều được tốt đẹp. Nụ hôn ư? Có còn nhiều ý nghĩa đến vậy khi nụ hôn đầu cô đã trao người cô yêu?

- Anh yêu em, anh yêu em, Nắng Hạ. Em có biết anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên chạm mặt, đôi mắt, nụ cười và sự ngây thơ đáng yêu của em đã làm anh như chao đảo. Lần đầu tiên anh biết rung động, lần đầu tiên ấy anh đã ước ao người đi bên em không phải là ai khác ngoài anh, anh muốn che chở cho em, muốn bảo vệ em, muốn được sống cạnh em suốt cuộc đời này. Cả buổi hôm đó, anh chỉ nhìn em mà không thể tập trung nghĩ đến những việc khác. Chạm vào đôi tay em, anh thấy tim mình đập rộn, lần đầu tiên anh thấy hạnh phúc đến như thế, khi ấy, anh chỉ ước một điều, chỉ mong một điều em là của anh, chỉ là của riêng mình anh thôi. Anh đã yêu em nhiều đến như thế, nhưng em không hề hay biết. Anh đã thực lòng yêu em nhiều như thế Nắng Hạ.

Hữu Trí mỗi lúc một gần Nắng Hạ, cô gần như không thể hiểu được Hữu Trí đang nói gì, chỉ thấy anh nói nhiều lắm. Giọt nước mắt đã lăn dài trên má Nắng Hạ từ lúc nào, lúc này đây, trong đầu cô lúc này chỉ có hình ảnh duy nhất của Huy Linh. Huy Linh ơi! Giờ này anh đang ở đâu? Đến đây đi anh ơi, hãy đến đây và đưa em đi thật xa nơi này. Anh ơi, có nghe thấy con time m đang gọi anh không? Em chỉ muốn, em cũng chỉ là của riêng anh mà thôi. Huy Linh!

- Em ngốc nghếch quá, em yêu. Giọng Hữu Trí đầy yêu thương vang lên, anh đưa tay lau giọt nước mắt trên đôi má Nắng Hạ, tựa đầu vào vai cô và nhắc lại câu nói yêu cô nhiều lần nữa, những câu nói chỉ làm Nắng Hạ cảm thấy ghê tởm con người này, tình yêu mà anh ta dành cho cô cũng thật đáng ghê tởm. Rồi anh tìm đến bờ môi cô, đắm mình trong men say ngọt ngào của tình yêu. Những giọt nước mắt cứ lăn dài trên má Nắng Hạ nóng bỏng để rồi kết lại thành khúc nhạc ai oán. Xung quanh trời đất như chao đảo, Nắng Hạ mơ hồ thấy đôi chân mình khuỵu xuống nền nhà, Hữu Trí vội vã đỡ lấy cô đặt cô nhẹ nhàng xuống và mãi không chịu buông tha, dường như anh còn tham lam muốn nhiều hơn trước. Cô yếu ớt đưa cánh tay mình đẩy anh ta ra xa mình nhưng rồi nó lại nằm gọn trong lòng bàn tay anh. Cô không thể kháng cự, rượu đã bốc lên đến đỉnh đầu, cô nhìn thấy mấy Hưu Trí trước mặt. Nắng Hạ bất lực, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Cánh cửa phòng bất chợt bị mở tung, Hữu Trí giật mình quay ra. Trước cửa, Huy Linh đang đứng đó, một Huy Linh bằng sương bằng thịt.

Mặt Huy Linh biến sắc, đôi tay anh run run vội nắm chặt lại cố gắng kìm chế cảm xúc. Một người con gái anh đã đem lòng yêu thương bấy lâu, người con gái mà anh đã cố gắng bảo vệ, chở che bấy lâu đang nằm trên sàn nhà cùng với một người con trai khác hôn nhau đắm đuối. Nắng Hạ đi hẹn hò với người khác ư? Suốt bao ngày qua là cô đã nói dối anh để đến đây gặp anh chàng này ư? Đây có phải là sự thật không hay chỉ là do anh tưởng tượng? Hay chỉ là một giấc mơ mà anh đang mơ, thế thì hãy tỉnh lại đi nào Huy Linh, giấc mơ này kinh khủng quá, làm sao anh chịu được.

Hữu Trí khó chịu đứng lên và nhìn Huy Linh đầy giận giữ:

- Anh còn đến đây làm gì nữa? Hãy về đi, Nắng Hạ đã là của tôi rồi.

Huy Linh như không để ý đến sự tồn tại của Hữu Trí, anh đang nhìn Nắng Hạ khó nhọc gượng ngồi dậy nhìn Huy Linh vui mừng:

- Huy...Linh.... Nắng Hạ gần như muốn ngất lịm.

Huy Linh quay sang Hữu Trí, nhìn thấy nụ cười đắc thắng của anh ta, Huy Linh gần như phát điên lên.

- Đứng lên đi! Huy Linh gần như hét với Nắng Hạ, nhưng cô càng cố gắng thì cô càng nhận ra mình gục xuống sàn nhà nhiều hơn. Hữu Trí cười:

- Anh đừng bắt ép người khác, nhất là chuyện tình yêu, cô ấy đã lựa chọn rồi thì đừng níu kéo. Anh đi đi.

Huy Linh mong chờ Nắng Hạ nói gì đó để giải thích nhưng hình như cô đang cúi mặt im lặng thừa nhận. Hữu Trí vẫn đứng cạnh Nắng Hạ nói gì đó anh không để ý, anh cố gắng chờ đợi Nắng Hạ nhưng vẫn chỉ là im lặng, sự im lặng làm anh đau thắt con tim.

Giọt nước mắt lăn dài trên má, nhỏ từng giọt xuống sàn nhà rồi lạnh ngắt. Nắng Hạ nhắm nghiền mắt, cô run rẩy với bờ vai yếu ớt, cô muốn mở lời nói điều gì đó cho Huy Linh hiểu nhưng cô không thể, đôi mắt cô nhắm nghiền và bờ môi khô cháy không thể cử động. Huy Linh, Huy Linh, em xin lỗi. Anh đừng bỏ em lại đây, xin anh, xin anh, hãy tin em lần này cho dù những gì anh đã nhìn thấy đã làm anh đau khổ và khó lòng tin em hơn được nữa. Hữu Trí nói dối, em không yêu anh ta, em chỉ yêu anh thôi, là em đã mắc bẫy của anh ta. Anh ơi, xin anh...

- Nói đi, nói đi, tôi chờ em lời giải thích đấy, em nói gì đi chứ, đứng lên đi nào, đứng lên. Anh xin em Nắng Hạ, đứng lên và đến bên anh đi. Huy Linh gần như gào lên đau đớn, hình ảnh Nắng Hạ gục mặt trên nền nhà không nhìn anh mờ dần trong đôi mắt anh, đôi tay anh nắm chặt bất lực. Cảm giác bị phản bội ngay trước mặt người đàn ông kia khiến anh phát điên lên. Nắng Hạ vẫn im lặng nằm đó. Không đối diện với anh.

Nắng Hạ cố gắng nghe tiếng Huy Linh vang lên bên tai, cô thực sự chỉ muốn chìm vào một khoảng đen vô tận đang mở ra trong đôi mắt nhắm nghiền. Em yêu anh, mãi mãi yêu mình anh thôi Huy Linh ơi.

- Anh đi đi, như thế chưa đủ cho anh hiểu sao? Đừng bắt cô ấy đối diện với anh, cô ấy đã lựa chọn rồi. Anh về đi.

- Rốt cuộc cô là người như thế nào đây? Tôi hận cô! Nắng Hạ! Nói rồi Huy Linh sải bước chân chạy nhanh khỏi ngôi nhà đáng ghét đó cùng những con người làm anh đau đớn. Trong đêm tối, anh lao mình đi như một người vô hồn, phía trước liệu có phải là bầu trời không? Tại sao anh không muốn đi tiếp thêm nữa? Phía đó làm gì còn người con gái anh yêu nữa đâu. Nắng Hạ! em bỏ anh, phản bội anh. Anh hận em! Hận em suốt cuộc đời này.

Hữu Trí mỉm cười đến gần Nắng Hạ, anh đặt cô lên cánh tay mình nhẹ nhàng:

- Anh ta đến đúng lúc lắm. Hữu Trí vội tái mặt khi thấy Nắng Hạ im lặng nhắm nghiền mắt trên tay mình, sau đó anh lại mỉm cười khi biết là do cô đã say rượu, có lẽ cô không quen uống rượu nên chỉ cần một ly rượu mạnh thôi đã làm cho cô bị sốc. Đúng là trời đã giúp anh mà. Tất cả mọi chuyện đều xảy ra đúng lúc.

- Lúc ấy, anh lại ngỡ em chọn anh đấy Nắng Hạ. Hữu Trí nói với một mình và cười cho sự ngốc nghếch đó. Chính anh mới là người ngốc nghếch khi tin rằng tình yêu chân thành của mình đã làm cho cô cảm động. Anh không biết rằng tình yêu mà anh cho là nhiều ấy chưa thể nào bằng một nửa tình yêu mà Huy Linh đã dành cho Nắng Hạ.

- Anh yêu em thật lòng Nắng Hạ, tại sao em không cho anh một cơ hội nào? Anh cũng đã từng muốn có em bằng chính con người của anh, anh muốn giành lấy em từ tay của hắn. Nhưng em đâu có cho anh cơ hội, em sắt đá quá. Bao nhiêu ngày rồi anh mong có em trong vòng tay của mình, anh tìm mọi cơ hội để được gặp em còn em thì luôn luôn mong mỏi về bên cạnh hắn. Anh không muốn chia sẻ em cho ai cả, anh không muốn em nghĩ về hắn, em phải ở bên cạnh anh cho đến hết cuộc đời này em yêu nhé.

Hữu Trí ôm Nắng Hạ gọn vào lòng mình đứng lên. Nắng Hạ im lặng ngoan ngoãn trên đôi tay anh, khuôn mặt cô nhạt nhoà nước mắt, anh càng yêu cô hơn bao giờ hết.

- Anh xin lỗi. Anh xin lỗi Nắng Hạ. Những gì mà anh đã muốn, anh sẽ giành cho bằng được.

Đặt Nắng Hạ lên chiếc giường của mình đã được anh chuẩn bị từ trước một cách chu đáo, Hữu Trí hôn nhẹ lên trán cô và vuốt lên đôi má đang ửng đỏ với làn da mịn màng:

- Cô bé ngốc ngếch của anh, em sẽ là vợ của anh, mãi mãi không ai giành được em từ tay anh đâu.

- Bỏ cô ấy ra! Tiếng cửa phòng mở mạnh, một cánh tay khoẻ khoắn chống lên cửa, những vệt máu đỏ tươi do đấm mạnh vào vật cứng còn in hằn rõ. Hữu Trí một lần nữa giật mình khi Huy Linh bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt anh. Đôi mắt Huy Linh ánh lên sự giận giữ đáng sợ, anh như ra lệnh:

- Bỏ cô ấy ram au.

Hữu Trí đã lấy lại được bình tĩnh, anh gằn giọng:

- Ra khỏi nhà tôi mau trước khi tôi nổi nóng.

Huy Linh không chờ nghe hết câu doạ dẫm của Hữu Trí, anh lao vào giáng một cú đấm mạnh vào mặt Hữu Trí:

- Thằng khốn, mày đã làm gì cô ấy?

Lau đi vệt máu đỏ trên khoé miệng, Hữu Trí cười khẩy:

- Mày thừa thông minh để hiểu mà.

- Đồ khốn nạn! Huy Linh lao đến túm lấy cổ Hữu Trí, mắt anh gằn từng tia máu nhỏ đáng sợ. Hữu Trí giật mạnh thoát khỏi bàn tay Huy Linh, anh cũng kịp giáng cho Huy Linh một cú đấm bất ngờ khiến Huy Linh không thể né tránh. Hai người họ lao vào nhau như những người đã mất hết ly trí.

Nắng Hạ vẫn nằm đó im lặng cam chịu số phận của mình. Cô mong mình mãi mãi ngủ yên như vậy, thà như thế còn hơn để cô phải giáp mặt với Huy Linh. Trước khi cô không còn biết gì nữa, cô cũng mơ hồ nghe thấy Huy Linh nói hận mình và bỏ đi. Anh đã đi, đã không thể chấp nhận việc làm có lỗi của Nắng Hạ.

Toan ôm Nắng Hạ vào lòng thì Hữu Trí đã đến bên cạnh ngăn cản, như không thế kiềm chế được nữa, Huy Linh vung tay mạnh hất Hữu Trí văng ra va đập đầu vào cạnh bàn, một vệt máu đỏ tươi chảy dài từ trán xuống. Hữu Trí đưa tay lên trán lau những vệt máu, anh đe doạ:

- Nếu mày đưa cô ấy đi khỏi nơi này, mày và cả gia đình của mày nữa sẽ phải hối hận.

Không cần nghe thêm lời nào, Huy Linh ôm Nắng Hạ chặt trong vòng tay rời khỏi ngôi nhà Hữu Trí.

Từng đượt gió thổi vào mặt Huy Linh làm anh lạnh buốt, nước mắt anh rơi chảy dài xuống gò má nóng hổi, chảy xuống khuôn mặt người con gái anh yêu thương hơn cả cuộc sống của mình lạnh giá. Cô bình thản nằm trong tay anh, người con gái anh không biết phải nghĩ về co như thế nào. Tại sao khi anh muốn cô giải thích cho anh hiểu rõ mọi chuyện cô lại chỉ im lặng như thế? Tại sao cô không mở mắt ra để chứng kiến được cảnh anh đã cố gắng lấy lại cô trong vòng tay kẻ khác đau đớn và khổ sở như thế nào? Trong khi cô đã theo người khác, tại sao anh còn quay lại đó để cố gắng đưa cô ra ngoài này làm gì? Tại sao ngay cả giây phút đang hận cô nhất, anh vẫn đau nhói khi nghĩ cô sẽ thuộc về một người đàn ông nào khác? Anh đang làm gì thế này? Tại sao anh còn lo cho cô, trong khi tự cô bước chân đến ngôi nhà đó chứ.

Nhìn Nắng Hạ vẫn bình thản nằm đó, Huy Linh đau đớn, anh bất lực, anh phải làm gì với cô đây khi tình yêu trong anh giành cho cô vẫn còn nguyên vẹn. Vừa mới cách đây vài tiếng, cô và anh còn đang vui vẻ bên nhau trong khu chính trị, cô chào tạm biệt anh và hẹn sẽ về sớm cùng anh đi dạo vườn hoa mà. Tại sao tình cảm lại có thể lừa dối như thế? Tại sao tất cả đã vội thay đổi nhanh như thế?

Lọ hoa trên bàn trong phòng của nhà trọ Huy Linh đưa Nắng Hạ vào bị anh hất đổ vỡ nát dưới sàn nhà, tiếng kêu nghe chói tai của âm thanh thuỷ tinh vỡ làm anh càng như điên dại không thể làm chủ được mình, anh đấm mạnh liên tiếp vào tường, máu bật ra đỏ tươi vẫn không quên in hằn trên nền trắng trong phòng. Nỗi đau về thể xác này có là gì so với những gì Nắng Hạ vừa gây cho anh. Nắng Hạ, tại sao em phụ tình yêu của tôi, phụ tình yêu của Bố Mẹ và Nội dành cho em? Em làm tổn thương tất cả, làm tan nát tất cả. Em là người như thế nào đây? Có đơn giản và ngây thơ như tôi đã nghĩ? Em dậy đi, dậy mà nói gì đi chứ. Tại sao em cứ nằm im mãi thế? Mọi chuyện đã đến mức này em đã hả dạ hay chưa?

- Nắng Hạ! Dậy đi, dậy mà nói đi chứ. Huy Linh hét lên khi nhìn thấy khuôn mặt vô tội đang im lặng trên giường như thiên thần thánh thiện.

Nắng Hạ giật mình khi có tiếng hét lớn trong phòng, cô quay cuồng, đầu óc choáng váng đau đớn.

Nhìn thấy Huy Linh đang đứng trước mặt vô cảm lạnh lùng, Nắng Hạ kịp nhớ lại mọi chuyện trong quá khứ, cô cố gắng ngồi dậy, vẻ sợ hãi còn hiện rõ trên khuôn mặt non nớt, nước mắt cô lại rơi xuống, mặn chat.

Vừa nhìn thấy Nắng Hạ tỉnh lại, Huy Linh quay người đi ra. Khi thấy cô im lặng bất tỉnh, anh mong cô tỉnh lại để nghe lời giải thích rằng tất cả chỉ là hiểu nhầm, cô vẫn yêu anh và chung thuỷ với lời hứa ngày nào, để rồi khi cô tỉnh lại, anh lại không muốn đối diện với cô, anh không muốn nghe lời giải thích nào mà cô đã kịp có thời gian để nghĩ ra. Anh hận cô, càng yêu cô nhiều đến đâu thì anh càng hận cô nhiều đến thế, cô đã trà đạp lên con tim anh để giờ đây nó lại trở nên lạnh giá vô cảm. Nó đan rỉ máu.