- Sao bà lại ra đây? Cháu đã dặn bà rồi, bà đang mệt, không ra ngoài được đâu.
Bà cụ vẫn hiền từ như thế, ôn tồn nói với cháu trai:
- Bà đỡ nhiều rồi. Bà mong được gặp cậu Huy Linh với nguồi yêu của cậu quá. Bà không ở nhà đâu.
Lúc này anh ta mới để ý đến Nắng Hạ, anh quay sang bà mình tìm lời giải thích. Bà cụ hiểu ý, giới thiệu qua về cuộc gặp gỡ vừa rồi với Nắng Hạ.
- Bà không phải ra đó nữa đâu. Cậu Huy Linh và mọi người đang bận nháo nhào đi tìm người yêu cho cậu ấy. Cô ấy bỗng dưng biến mất không thấy một vết tích nào cả. Con mang thức ăn về trước rồi cũng phải ra tìm giúp mọi người một tay đây. Ai cũng lo quá!
Bà cụ tái mét mặt. Nắng Hạ không còn nghĩ được gì nữa, đầu óc cô quay cuồng trong sợ hãi. Cô đâu ngờ mọi chuyện lại trở nên phức tạp thế này?
Tuấn giải thích thêm cho bà cụ hiểu rõ sự tình:
- Khi mọi người chào hỏi cậu Huy Linh xong, khi quay ra tìm cô ấy thì chẳng thấy đâu nữa. Cậu Huy Linh đang lo lắm, ai cũng thế. Cô ấy mới đến đây lần đầu tiên, làm gì quen ai, đường xá cũng không biết nữa, cô ấy đi đâu được cơ chứ? Mọi người lo cô ấy bị bắt cóc.
Giọng Tuấn lo lắng thật sự, bà cụ cũng thế. Nắng Hạ lầm bầm nhỏ trong miệng:
- Không! Cô ấy không bị bắt cóc đâu.
Tuấn và bà cụ cùng quay sang nhìn Nắng Hạ, cùng nói gần như đồng thanh:
- Cô mới đến đây không biết đó thôi,có nhiều người xấu ghen ghét với cậu Huy Linh và gia đình cậu, cô ấy mà bị bọn chúng bắt cóc thật thì nguy to.
Nắng Hạ càng sợ hãi.
Tuấn đưa giỏ thức ăn cho bà cụ rồi cũng nhanh chóng chạy ra ngoài chợ.
Bà cụ sau khi cất thức ăn cũng vội vã cùng Nắng Hạ đi ra chợ theo.
Đi bên cạnh bà cụ, Nắng Hạ bồn chồn lo lắng. Cô đã gây tai họa lớn thật rồi. Thế nào Huy Linh cũng mắng cho cô một trận vì tội dám tự ý đi linh tinh trong đây. Và cả mọi người nữa, sẽ trách mắng cô đã làm cho mọi chuyện rối beng lên thế này. Trời ơi! Cô lo quá! Không biết rồi cô sẽ phải đối mặt với việc này như thế nào đây? Lòng cô rối bời, sao mọi chuyện lại như thế chứ?
Vậy là cô đã lầm, hóa ra mọi người ai cũng quan tấm đến cô. Chỉ nhìn thấy riêng hai bà cháu kia thôi mà cô cũng thấy áy náy quá rồi. Rồi bà sẽ như thế nào đây khi biết được cô chính là người con gái mà mọi người đang khổ sở tìm kiếm.
Vừa bước chân ra đến chợ, từ xa đã thấy những đám người xôn xao, người thì chạy ngang, người chạy dọc, hò hét bảo nhau. Cảnh tượng trước mắt khiến Nắng Hạ như chết lặng. Ai ai cũng đều đang lo lắng cho cô.
Tim cô đập thịch thịch như muốn vỡ tan khỏi l*иg ngực. Tại sao cô lại bị đưa vào tình huống khó xử này chứ?
Có lẽ Huy Linh đang giận sôi lên mất. Có khi anh ta giận quá, anh ta lại tát mình cũng nên. Dẫu sao anh ta cũng chẳng thể kiên nhẫn đến độ hết lần này đến lần khác nhượng bộ cô đủ điều. Mà mình thì có là gì với anh ta đâu nào? Khi mà may mắn thay mình đã biết được anh ta đã lừa dối hết tất cả mọi chuyện.
Nắng Hạ nén tiếng thở dài.
Huy Linh đứng dưới một gốc cây bên góc chợ. Anh tái mặt đi vì lo lắng. Anh đưa tay lên trán tỏ vẻ bất lực, anh phát khóc mất. Nắng Hạ ơi! Rốt cục thì em đang ở đâu? Em mà có làm sao thì tôi biết sống thế nào đây?
Mọi người đang vây xung quanh Huy Linh, an ủi anh rằng anh cứ yên tâm, đã có rất nhều người được phái đi các ngả trong ấp này, chắc chắn sẽ tìm thấy Nắng Hạ thôi. Huy Linh im lặng, nhắm chặt mắt đau đớn. Anh cúi xuống bất lực.
Thoáng qua trong anh một hình ảnh quen thuộc.
Đúng rồi! Anh nhận ra cái ô của Nắng Hạ!
Giật mình ngước lên, xa xa, đối diện với nơi anh đứng có một người con gái nhỏ bé đang đứng cạnh một bà cụ, tay kia cầm ô che nắng. Không một giây phút đắn đo, Huy Linh vội băng qua khoảng sân chợ trước mặt. Anh biết người con gái đó không phải ai khác mà chính là Nắng Hạ. Đúng! Làm sao anh có thể nhầm được người con gái anh yêu với một ai khác chứ?
Khoảng cách giữa anh và Nắng Hạ ngày càng được rút ngắn hơn. Nhìn thấy Huy Linh đang tiến về phía mình, Nắng Hạ vội bỏ bà cụ ra, cô bỗng run sợ, tưởng chừng như mình đang xắp không thể đứng vững được nữa. Cô sợ Huy Linh!
Đúng là Nắng Hạ thật rồi! Cô vẫn lành lặn, vẫn không sao cả. Huy Linh xúc động lao xầm đến ôm ghì Nắng Hạ vào lòng như sợ những gì anh vừa nhìn thấy là do anh tưởng tượng ra. Anh vừa nói vừa thở mạnh ra, có lẽ là do anh đã quá mệt:
- Nắng Hạ! Đúng là em rồi! Đúng là Nắng Hạ của tôi rồi! Tôi xin lỗi đã bỏ mặc em một mình! Tôi xin lỗi!
Mọi người cũng vừa kịp chạy đến nơi. Ai cũng sững sờ. Nhất là bà cụ và người cháu tên Tuấn kia, bà cụ đứng bên cạnh, chứng kiến mọi chuyện, bà giật thót khi thấy Huy Linh gọi cô gái vừa đi với mình là Nắng Hạ.
Nắng Hạ đây thật sao? Là cô gái mà bao ngày qua cả Vương Quốc hân hoan chờ đón?
Bà đã nhận thấy rõ tình yêu mà Huy Linh dành cho Nắng Hạ thật sâu đậm, thật cảm động.
Nắng Hạ biết mình đã có lỗi, cô không dám chống sự hay phản kháng gì để mong thoát khỏi vòng tay đang siết chặt cô đau đớn. Cô khẽ nheo mắt lại, nói nhỏ vào tai Huy Linh: - Không! Tôi mới là người có lỗi. Thôi, Huy Linh bỏ tôi ra đi. Bỏ tôi ra đi nào! Giọng Nắng Hạ nhẹ nhàng.
Huy Linh rồi cũng từ từ thả Nắng Hạ ra.
Mọi người ai cũng đều ngạc nhiên vì nhìn thế này thôi cũng đã biết được Nắng Hạ không hề đặc biệt như những gì mọi người đã tưởng tượng. Thế nhưng ai cũng đều cảm nhận được tình yêu mà Huy Linh dành cho Nắng Hạ thật sâu nặng. Từ lúc thấy anh tái mặt đi khi không thấy Nắng Hạ đâu cả, rồi khi anh cố gắng chạy đi tìm Nắng Hạ hết nơi này đến nơi khác không quản mệt nhọc nữa, mọi người đã thầm ngưỡng mộ Nắng Hạ, cô phải như thế nào thì mới có thể chiếm trọn được trái tim của Huy Linh như thế chứ.
Nắng Hạ là người đặc biệt. Đúng vậy! Ngay từ ngày đầu tiên ra mắt người dân mà cô đã làm cho mọi người một phen đứng tim rồi.
Nắng Hạ đỏ mặt vừa ngại vừa ăn năn:
- Tại tôi thích đi linh tinh nên mới xảy ra chuyện như thế này. Xin lỗi Huy Linh, xin lỗi mọi người. Tất cả là tại tôi.
Huy Linh nhìn Nắng Hạ chằm chằm làm cô thấy run, cô nhắm mắt lại, cam chịu mọi lời mắng chửi của anh cùng mọi người. Rồi bất ngờ, cô lại nằm gọn trong vòng tay của Huy Linh. Cô ngơ ngác không hiểu gì cả. Tại sao Huy Linh lại như thế? Tại sao không trách móc cô điều gì mà chỉ ôm cô vào lòng với đầy vẻ yêu thương như thế này?
Mọi người ai cũng vui vẻ, dường như đều đã quên hết mọi chuyện vừa xảy ra vậy. Nắng Hạ lập cập nói:
- Này...này...Huy Linh! Bỏ tôi ra đi! Mọi người đang nhìn chúng ta kìa. Bỏ tôi ra đi mà, trời ơi! Ngại quá mất.
Huy Linh cười nhẹ:
- Trả thù Nắng Hạ. Ai mượn em làm tôi đứng tim vì lo cho em cơ.
Ẩy nhẹ bàn tay nhưng Huy Linh cứ ôm chặt cô khư khư như vậy, Nắng Hạ đưa mắt nhìn mọi người. Trời ơi! Không có gì ngại bằng lúc này, cô chỉ muốn độn thổ thôi. Nắng Hạ gằn nhẹ:
- Huy Linh! Bỏ tôi ra mau lên. Anh không bỏ tôi ra, tôi cho anh biết tay đấy.
Huy Linh đành phải làm theo lời Nắng Hạ vì anh biết nếu anh cứ lấn tới thế này mãi, Nắng Hạ không thể chịu đựng hơn được nữa, rồi cô sẽ không nề hà gì, dẫu cho mọi người có đang nhìn vào hai người và cười vui vẻ đến mấy thì cô cũng sẽ cho anh biết thế nào là mùi vị của đau khổ. Như thế thì sao được.
Huy Linh dúi nhẹ trán cô một cái đầy tình tứ, anh cười:
- Mọi người không phải lo lắng gì nữa đâu, Nắng Hạ của tôi đây rồi.
Huy Linh cười tươi rói, nụ cười rạng rỡ, anh biết Nắng Hạ nghe thấy anh giới thiệu là " Nắng Hạ của tôi" thể nào cô lại chẳng đang hậm hực mà không thể phản kháng gì cả.
Rồi Huy Linh khoác vai Nắng Hạ thân mật giới thiệu cho mọi người. Cô phải mỉm cười chấp nhận, dẫu sao cô và anh cũng đang là người yêu trên danh nghĩa của nhau mà. Mọi người cũng cười thân thiện chào cô:
- Chào cô Nắng Hạ!
- Cô Nắng Hạ, hân hạnh quá.
- May mắn quá! Cô không sao.
-....
Không! Phải nói là Nắng Hạ may mắn thì đúng hơn. May mà không ai đê bụng cô chuyện vừa rồi, không ai hỏi xem cô vừa đi đâu mà để mọi người cuống quýt đi tìm mệt nhọc thế.
Nắng Hạ cười tươi rói vì điều đó. Cô cùng Huy Linh đi chào hỏi mọi người trong chợ. Cuộc ra mắt lại diễn ra bình thường như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Mọi người ai lại làm việc của người nấy, Huy Linh và Nắng Hạ thì tay trong vai sát nhau dạo quanh chợ làm quen với mọi người. Nắng Hạ chờ cho không còn ai chú ý đến hai người nữa, cô lườm Huy Linh với một tần suất xa hơn bao giờ hết:
- Có bỏ tay ra không? Lợi dụng vừa thôi.
Huy Linh nhăn mặt cười vì bị Nắng Hạ nói trúng tim đen, nhưng anh vẫn cương quyết:
- Không! Em phải đền chuyện khi nãy. Tôi đã tha không nói đến tội của em cho mọi người biết, em còn đòi hỏi gì? Lần sau mà em còn như thế nữa, em chết chắc với tôi.
Nắng Hạ nhún nhường hơn, ra vẻ cô đã thực sự hối lỗi:
- Ừ! Tôi biết lỗi rồi mà. Thôi, buông tay tôi ra đi, nóng chết ngốt đi được. Bỏ tôi ra đi mà.
Huy Linh một tay cầm ô che nắng cho hai người, tay kia vừa dời khỏi bờ vai nhở bé của Nắng Hạ thì lại vội nắm luôn lấy tay cô thật chặt. Nắng Hạ cố gắng hết sức để thoát khỏi đôi tay cứng như thép của Huy Linh mà không thể, cô dọa anh, giọng nhỏ nhưng không hề nhẹ:
- Có bỏ ra không? Đồ xấu xa. Tôi mà nổi cáu lên thì anh...
Huy Linh cười lớn, cắt ngang câu nói của Nắng Hạ, anh cũng không vừa:
- Không phải tôi mà là em, mọi người sẽ nghĩ em là một cô ngốc, được người yêu " yêu" mà còn làm chảnh đấy.
Lời Huy Linh sao mà xấu xa thế, Nắng Hạ bặm môi không nói được gì thêm, trong lòng cô đầy ấm ức. Cô vẫn còn lụng bụng mắng anh : - Đồ dê xồm! Khiến Huy Linh cười phá lên thích thú.
Huy Linh đang rất vui, hôm nay anh được ôm trọn Nắng Hạ vào lòng mà cô không thể phản kháng được gì, giờ lại tay trong tay với người anh yêu. Tuyệt hết ý!
Hai người ghé vào những quán trong chợ nói chuyện với mọi người. Người dân thật thà chất phác, cảm giác ai cũng dễ gần, không như cái ấp đầu tiên mà Nắng Hạ đã ra mắt bữa nọ. Ở nơi đây, Nắng Hạ thấy tự nhiên, cô cười nói hồn nhiên không chút gượng gạo e dè.
Đúng là Nắng Hạ không xinh nổi bật như những cô tiểu thư đài các nhưng những gì mà cô đã thể hiện ra ở góc chợ nhỏ này thật đáng để mọi người thán phục. Người ta yêu quý cô bởi sự chân thành nồng nhiệt và hòa nhã của cô chứ người ta không quý cô bởi cô là người yêu của Huy Linh, người yêu của người mà tất cả mọi người dân yêu quý. Nhìn hai người họ yêu thương hạnh phúc bên nhau mà ai cũng vui theo. Chỉ biết hạnh phúc!