Chỉ chốc lát sau đó, Trương Tử Hàm liền dẫn Dương Thiên Lôi tới một thao trường nhỏ rộng gần bốn trăm thước vuông. Đứng tại trung tâm thao trường là một đội ngũ xếp thành hình vuông bao gồm các tiểu nam hài, nữ hài chừng bảy, tám tuổi.
- Chào lão sư!
Khi Trương Tử Hàm và Dương Thiên Lôi đi tới, các tiểu nam hài và tiểu cô nương đồng thời hô lên bằng thanh âm non nớt như tiếng trẻ đang bú mẹ.
Trương Tử Hàm buông tay Dương Thiên Lôi, mỉm cười nói:
- Chào các đồng học! Dương Thiên Lôi, về hàng đi.
- Được…
Dương Thiên Lôi bất đắc dĩ nói. “Ta” đã mất mặt nhiều năm như vậy, thêm mấy ngày nữa cũng không thành vấn đề, hơn nữa, còn có thể được gần gũi thưởng thức tuyệt đại mỹ nữ như thế này. Loại mỹ nữ cấp bậc như vậy, Dương Thiên Lôi dùng mông suy nghĩ cũng biết, vô luận là tại Địa Cầu hay thế giới này đều không có nhiều.
Dương Thiên Lôi ngoan ngoãn đi tới chỗ ghế trống trong hàng, nhìn bao quát đám tiểu hài tử thấp hơn mình một cái đầu. Dương Thiên Lôi không rõ ràng lắm thiếu niên kia làm sao có thể chịu đựng được cảm giác “Hạc giữa bầy gà” này. Hắn thực cảm thấy xúc động muốn thổ huyết. Cho dù hắn liên tục không ngừng nhắc nhở mình dung nhập vào tâm cảnh của thiếu niên trong trí nhớ, thế nhưng hắn lại không làm được. Cái này không giống như truy cầu võ đạo đỉnh cao, có thể rất nhanh sinh ra đồng cảm. Chuyện này, hắn căn bản không thể sinh ra bất luận chút đồng cảm gì.
- Đại ngu ngốc vậy mà lại đến muộn. Hì hì…
Một nam sinh chừng bảy, tám tuổi nhìn chằm chằm vào Dương Thiên Lôi “cao to” trước mặt, nói với một nam sinh cũng trạc tuổi đó bên cạnh.
- Học kỳ sau tên ngu ngốc này sẽ bị đuổi học. Hắn cũng khoảng cùng tuổi ca ca ta, đã mười một tuổi rồi. Ca ca ta đã là Tinh Giả cấp, hắn vẫn còn ở cấp một. Thực mất mặt!
- Đúng vậy! Đây chính là hậu nhân Dương gia đó…
- Tiểu hài tử xấu xa, nói cái gì đó? Ngứa miệng hả?
Vốn Dương Thiên Lôi đang phiền muộn, lại nghe được đối thoại của hai tiểu hài tử xấu xa này, không thể nghi ngờ chính là họa vô đơn chí. Hắn làm sao có thể nhịn được, lập tức quay đầu lại, giống như hung thần ác sát, trừng hai mắt nhìn hai tiểu nam hài, tàn bạo nói.
Hai tiểu nam hài nhất thời bị dọa lui về phía sau hai bước, kinh ngạc mở to hai mắt. Bọn họ không ngờ Dương Thiên Lôi trước nay luôn nhẫn nhịn chịu đựng bỗng nhiên lại hung hăng như vậy. Trước đây ngay cả mắng thẳng vào mặt hắn là kẻ đại ngu ngốc, đại si đần… Hắn cũng không thèm để ý, hôm nay lại bỗng nhiên thay đổi. Hai tiểu nam hài xấu xa căn bản không thích ứng được, lập tức ngậm miệng, không dám nói thêm một lời nào.
- Được rồi! Mọi người đã đông đủ. Chúng ta bắt đầu thần luyện (luyện công buổi sáng) đi thôi.
Đúng lúc này, mỹ nữ lão sư nhẹ giọng nói, thanh âm tuy nhỏ những rõ ràng, truyền tới tai ba mươi sáu người.
- Hôm nay là ngày đầu tiên ta cùng mọi người thần luyện. Trước khi thần luyện, ta nhấn mạnh một điều, tuy “Hùng Vương Đoán Cơ Công” chỉ là công pháp sơ cấp, nhưng nó cũng là căn cơ của tu luyện giả. Có thể đột phá bình cảnh trở thành Tinh giả cấp một rất đơn giản, thế nhưng muốn thực sự rèn luyện hoàn toàn ba trăm sáu mươi lăm khối cơ bắp quanh thân thể cũng rất khó. Chỉ có người thực sự nắm giữ chỗ tinh túy của nó mới làm được điều này. Việc đó và việc sau này các ngươi có thể nắm giữ đỉnh cao võ học có liên quan rất chặt chẽ.
- Hiện tại, các ngươi chuẩn bị điều kiện trạng thái tốt nhất để lão sư nhìn xem trong các ngươi ai nổi bật nhất. Nếu như ai có thể diễn luyện hết ba mươi sáu thức, ta sẽ thưởng cho…
“Môi thơm?”
Hai mắt Dương Thiên Lôi sáng bừng lên, thiếu chút nữa thốt ra lời.
- Một lễ vật thần bí!
Trương Tử Hàm trầm giọng nói.
Dương Thiên Lôi vô cùng thất vọng. Cái này hoàn toàn là diễn trò dỗ tiểu hài tử nha. Bất quá, thấy dáng dấp hưng phấn của đám tiểu hài tử kia, Dương Thiên Lôi biết mỹ nữ lão sư đã đạt được mục đích.
Có thể trở thành học viên của Học viện Cực Dương tất nhiên là thiên tài trong thiên tài. Nhiều thiên tài tụ tập một chỗ như vậy, lại có ai chịu thua? Đừng nói Trương Tử Hàm muốn thưởng lễ vật thần bí, mặc dù không nói, các tiểu hài tử cũng sẽ khát khao tranh cao thấp, thể hiện mình với mỹ nữ lão sư mới tới, chính mình mới là thiên tài chân chính.
- Yêu cầu là, tất cả chủ cơ cùng 80% phụ cơ đều rót vào tinh thần lực!
Trương Tử Hàm nói tiếp.
Các tiểu hài tử vốn đang kích động xoa tay muốn thử, khi nghe được những lời này của Trương Tử Hàm, ngoại trừ một vài người cá biệt, còn lại cả đám đều như gà mặc mưa, co ro rụt đầu hết.
Phải biết rằng, “Hùng Vương Đoán Cơ Công” có tổng cộng ba mươi sáu thức, mỗi một thức vừa độc lập, lại vừa nằm trong chỉnh thể hữu cơ. Muốn rèn luyện toàn thân thể phải đi từng thức, từng thức, đồng thời mỗi thức đều phải điều chỉnh tới cảnh giới thể xác và tinh thần hợp nhất, chuyển tải được tinh thần lực, tiếp theo rèn luyện cơ bắp tương ứng.
Rót toàn bộ tinh thần lực vào chủ cơ không khó, nhưng muốn rót vào 80% phụ cơ lại không phải dễ dàng, nhất là đối với những sơ học giả còn chưa trở thành Tinh giả. Có thể rót tinh thần lực vào phụ cơ nhiều hay ít phụ thuộc vào thiên phú của người đó đối với “Hùng Vương Đoán Cơ Công”, và trình độ nắm bắt tinh túy của nó. Bình thường, có thể rót vào 50% đã là thiên tài, đừng nói tới 80%.
Điều kiện này vừa nói ra, liền có rất nhiều người lựa chọn từ bỏ.
- Bắt đầu!
Trong nháy mắt dưới sự ra lệnh của mỹ nữ lão sư, hai tiểu hài tử xấu xa vừa đứng phía sau cười nhạo Dương Thiên Lôi không chút do dự liền bắt đầu thức thứ nhất.
Mà những học sinh lựa chọn buông xuôi không tham dự thì tự động đứng thành một vòng tròn. Có điều, khiến bọn họ kỳ quái chính là, tên đại ngu ngốc Dương Thiên Lôi vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Lẽ nào hắn có thể đạt được yêu cầu 80%.
Khi nghe đến hai chữ “Bắt đầu!”, mặc dù Dương Thiên Lôi không phải bị mỹ nữ lão sư lừa, nhưng trong lòng hắn đã có du͙© vọиɠ tu luyện mãnh liệt. Trong nháy mắt, hắn tựa hồ lần thứ hai trở thành thiếu niên kia, trong lòng ngoại trừ tu luyện cũng chỉ có tu luyện và tu luyện!
- Tinh giả cấp một! Ta đã là một Tinh giả cấp một rồi! Tinh thần lực hấp thu được còn có thể vô duyên vô cớ biến mất sao?
Trong lòng Dương Thiên Lôi không khỏi run lên. Lúc này, ký ức của hắn và Dương Thiên Lôi trước kia hoàn toàn dung hợp làm một
- Sẽ không đâu! Ta đã không còn là ta trước kia nữa.
Nghĩ đến đây, Dương Thiên Lôi chậm rãi nhắm hai mắt lại. Chiêu thứ nhất, thức thứ nhất và tinh túy của Hùng Vương Đoán Cơ Công nhất thời hiện lên trong đầu hắn. Trong nháy mắt, hắn trừ bỏ tất cả tạp niệm, cơ bắp toàn thân hoàn toàn thả lỏng.
Sau một lát, một cỗ khí tức yên lặng, bình hòa và tự nhiên phát ra trên người hắn.