Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Huyễn Thần

Chương 77: Thành chủ bảo toạ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hơn nữa…

Chần chờ một chút, Đế Á tiếp tục nói: “Nếu như chúng ta không tín nhiệm hắn, tạo cho hắn nhiều điều phiền toái, ta sợ hắn sẽ chạy mất. Cứ như vậy thì việc phục hưng Huyễn chi nhất tộc của chúng ta, mục tiêu chấn hưng Mê thành sẽ lại kéo dài thêm mà thôi!”

Ân!

Người thứ nhất lên tiếng đồng ý là một người có thanh âm già nua nói: “Không sai, tiếp tục kiểm tra thân phận hắn bây giờ đã không còn là việc cần phải làm nữa. Nếu như hắn là kẻ lừa đảo, cho dù chúng ta có kiểm chứng, chỉ sợ hắn cũng đã sớm chuẩn bị đủ mọi lời để mà ứng phó cùng chúng ta. Tiếp tục tiến hành việc kiểm chứng đó chỉ làm hỏng chuyện mà thôi. Không có bất kì điểm tốt đẹp gì a!”

Lời nói của lão giả kia âm thanh vừa ngưng thì một giọng nữ cao tuổi khác liền tiếp lời nói: “Đúng vậy! Cứ để cho hắn tiếp nhận vị trí ‘bảo tọa’ kia đi! Dù sao có tứ đại trưởng lão chúng ta ở một bên giám thị, nếu như hắn không đủ tư cách, hoặc giả thuyết hắn là giả mạo, chúng ta lập tức ngăn lại, hơn nữa phế bỏ hắn cũng không muộn a!”

Không!

Một giọng nói vừa già nua mà vừa lại hùng hậu với thanh âm không đồng ý mở miệng nói: “Kì thật không cần phải để ý hắn có phải là giả mạo hay không? Chỉ cần hắn dẫn dắt Huyễn chi nhất tộc đi tới hưng vượng, chỉ cần hắn có thể chấn hưng Mê thành, như vậy cho dù hắn không phải là người mà lão thành chủ phái tới thì đã sao nào?”

Đúng! Đúng! Đúng! Cứ như vậy quyết định đi…

Thảo luận đến đây thì bọn họ bốn người xem ra cũng có quyết định sau cùng. Mặc dù đang chìm trong hôn mê, trong lòng Lý Dật cũng không khỏi âm thầm cười khổ, xem ra... Một cái thành đổ nát như Mê thành vậy mà muốn trở thành thành chủ chính thức, cũng không phải là một sự tình đơn giản a, con đường Lý Dật phải đi còn rất dài rất dài!

Đúng lúc này, tinh thần của Lý Dật không khỏi chấn động nhẹ một cái. Mặc dù đang nhắm mắt nhưng mà hắn rõ ràng cảm giác được tại bên cạnh mình có một sinh vật, giờ phút này... Sinh vật này đang tỏ ra hết sức thân mật, ỷ lại, yêu quý nhìn nhìn hắn. Trong nội tâm của sinh vật nọ tinh khiết giống như một hài tử làm cho Lý Dật có thể rõ ràng cảm thụ được. Hắn nắm bắt tất cả những suy nghĩ của sinh vật kia như là của chính bản thân mình vậy!

Đừng hiểu lầm! Loại cảm tình phát ra từ trong tâm của sinh vật kia không phải loại tình yêu say đắm nam nữ. Đó là một loại rất phức tạp, là một loại cảm tình rất thánh khiết, có điểm giống như tình phụ tử hoặc là mẫu tử. Hơn nữa pha trộn chút sùng bái, một loại tình cảm như là cảm giác mang ơn và ỷ lại phức tạp pha trộn vào nhau!

Tiểu Cường!

Cơ hồ như là bản năng, Lý Dật lập tức phán đoán ngay rằng sinh vật kia là cái gì cho dù hắn không cách nào mở mắt xem được. Nhưng mà hắn có thể khẳng định chắc chắn đó chính là Tiểu Cường! Chỉ là... Hắn tại sao đột nhiên có cảm giác rõ ràng được thế giới nội tâm của Tiểu Cường chứ? Chẳng lẽ là một loại công năng đặc dị sao?

Còn đang nghi hoặc thì đột nhiên... Một đạo năng lượng thuần khiết mạnh mẽ từ vị trí của Tiểu Cường truyền tới Lý Dật, nhanh chóng bao trùm cơ thể hắn, cùng lúc đó... Vài tiếng kinh hô vang lên.

Sau khi bị luồng năng lượng kia đánh sâu vào làm cho tinh thần vốn đã yếu ớt của Lý Dật cơ hồ lập tức như đóng băng, bất quá... Trước khi hắn lâm vào hôn mê, hắn lờ mờ nghe được giọng nói của Đế Á có chút vui mừng pha lẫn sợ hãi thốt lên: “Ta phán đoán quả nhiên không sai, sức sống của hạt tử này quả là siêu cấp ương ngạnh a, hiện tại... Sau khi nó khôi phục hoàn toàn đã bắt đầu có lại được sinh mạng năng lượng! Cộng hưởng mà, rất nhiều thứ sẽ tự nhiên chia đều ra cho cả hai thôi, nhưng mà lần này...”

Mặc dù rất cố gắng muốn nghe xong những gì Đế Á nói nhưng mà hắn rốt cuộc không có khả năng trụ vững. Một lần nữa hắn bị sóng năng lượng đánh sâu vào não làm cho ngất đi...

Trải qua một giấc ngủ thật lâu! Cảm giác như là đã có một cơn mỹ mộng êm đềm! Lý Dật hài lòng mở mắt tỉnh giấc. Lười biếng tới nỗi không muốn ngồi dậy, lấy hai tay vuốt vuốt mắt. Khi hắn buông tay ra thì bị cảnh tượng trước mặt làm cho phải há hốc mồm kinh ngạc.

Giờ phút này... Hắn đang nằm trên một cái giường gỗ. Tại phía trước giường đang song song đứng thẳng bốn người. Trong đó một người che mặt là Đế Á thì hắn đã gặp qua, ba người khác thì một người là một lão đầu tráng kiện với râu mép màu hồng, một người là một lão giả với mái tóc vàng vàng. Còn lại là một người trung niên nữ nhân với mái tóc trên đầu màu xanh biếc!

Nhìn bốn người kia, Lý Dật biết... Đây chính là Mê thành tứ đại trưởng lão. Trong lúc hôn mê Lý Dật nghe được giọng nói xung quanh mình, hẳn chính là bọn họ nói chuyện cùng nhau…

Chính trong lúc suy tư, Đế Á cười mở miệng nói: “Hiện tại xem ra ngươi quả nhiên không có có bất cứ tổn hại nào a. Năng lượng sinh mệnh bây giờ của ngươi chẳng những đã khôi phục mà sợ rằng so với trước khi hôn mê mạnh lên không ít a!”

Lý Dật có chút xấu hổ đưa tay sờ sờ đầu. Nói thật ra cho tới bây giờ hắn cũng không quá tin tưởng tính mạng cũng có thể cộng hưởng, bất quá... Sự thật đã xảy ra trước mặt rành rành như vậy. So sánh với trước khi hôn mê thì tinh thần hiện tại của hắn đủ làm người sợ hãi. So với trước kia, tinh thần lực ít nhất sung túc mạnh mẽ gần gấp đôi!

Được rồi!

Đang lúc hắn âm thầm xấu hổ thì nghe Đế Á cười nói: “Đến đây! Ta thay ngươi giới thiệu một chút!”

Vừa nói chuyện, Đế Á đi tới một đầu tóc vàng đích lão giả trước mặt, đối ta giới thiệu nói: “Vị trưởng lão thứ nhất này chính là Đại trưởng lão trong Mê thành tứ đại trưởng lão -- chưởng quản việc huấn luyện Phong hệ huyễn thú -- Tư Đế Khắc!”

Lão đầu tiên là cười cười đối với Đế Á, sau đó nói với Lý Dật: “Ngươi không cần quá để ý tên của ta. Theo thói quen của dân chúng trong Mê Thành thì mọi người đều là dựa theo ma pháp hệ chưởng quản để mà xưng hô. Thế nên ngươi sau này gọi ta là Phong trưởng lão được rồi!”

Mọi người đều ra vẻ thân thiện chào hỏi hắn nên Lý Dật tự nhiên không thể nào ngồi trên giường mà nói chuyện. Không nói tới quan hệ của hắn cùng bốn vị trưởng lão, chỉ là dựa trên tuổi tác cũng đủ cho hắn không thể làm càn. Kính già yêu trẻ! Đây chính là những gì thầy cô cùng cha mẹ từ nhỏ đã bắt đầu dạy dỗ cho hắn a!

Vù!

Mạnh mẽ dứt khoát bật dậy khỏi giường. Cung tay khom người chào Phong trưởng lão đồng thời chắm chú nói: “Phong trưởng lão khỏe a!”

Ách!

Tựa hồ như không có đoán trước đến việc hắn sẽ hành xử như vậy nên dù cho Phong trưởng lão là người lớn tuổi già dặn đến vậy cũng không khỏi ngây ngẩn cả người. Dựa theo sự giải thích trong lòng lão thì vô luận nói như thế nào, trước mắt tiểu tử này cũng là đảm đương vị trí thành chủ, có thể khách khí khiêm tốn, nhưng cái cách tỏ ra cung kính đến như vây thì không ai có thể đoán trước a!

Ngươi...

Chần chờ nghi hoặc nhìn hắn, Phong trưởng lão sau đó buông lời hỏi: “Ngươi tại sao lại tỏ vẻ cung kính như thế đối với ta? Ngươi là thành chủ a!”

Nghe xong Phong trưởng lão nói, hắn khó hiểu ngẩng đầu nói: “Tôn kính ngươi có gì sai sao? Vô luận là có địa vị ra sao thì ‘kính già yêu trẻ’ đều hẳn là vấn đề đạo đức mà mọi người phải tuân thủ, không phải sao?”

Ân? Kính già yêu trẻ?

Nghe xong Lý Dật nói, Phong trưởng lão kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn một cái. Sau khi tán thưởng gật đầu thì không có nói cái gì nữa, bất quá... Ánh mắt hắn nhìn Lý Dật so với vừa rồi đã hoàn toàn bất đồng khác biệt, rõ ràng có chút hân thưởng hâm mộ!

Ngay sau đó Đế Á đi tới bên cạnh hồng phát lão giả cười giới thiệu: “Còn vị này là nhị trưởng lão chưởng quản trông coi tất cả Hỏa hệ huyễn thú -- Thụy Tư Đặc! Sau này ngươi có thể xưng hô là Hỏa trưởng lão.”

Đế Á vừa nói dứt lời thì Thụy Tư Đặc với râu mép đỏ hồng kia liền lớn tiếng hét lên: “Tiểu tử, ngươi không nên khom ngừơi cúi đầu chào ta. Ta nhất định không chịu được cái loại cư xử này, hay là ngươi cứ gật đầu thôi!”

Không có chút xấu hổ nào, dù sao thì... Cho dù đối diện với lão giả trên địa cầu, các lão cũng không thích mọi người ra vẻ khom lưng cúi đầu chào mình. Nhìn Thụy Tư Đặc dị thường với bộ râu mép chỉnh tề màu đỏ, hắn không khỏi mỉm cười nhìn lão gật gật đầu chào, chân thành nói: “Thật vui khi quen biết ngài, bộ râu mép kia thật sự rất đẹp!”

Có đôi khi trong cách cư xử giữa người với người, lắm lúc chỉ dựa vào một chút duyên phận. Rất nhiều lúc câu nói đầu tiên có thể cho hai người hoàn toàn xa lạ trở thành tri kỉ, hôm nay Lý Dật lần nữa nghiệm chứng được những lời này!

Nghe được hắn buông ra lời khen tặng đầy khích lệ bộ ria màu đỏ kia, Thụy Tư Đặc mở to miệng hưng phấn phá lên cười. Vừa cười vừa mừng rỡ nói: “Ân… Tiểu tử ngươi thật tinh mắt, sau này có thời gian chúng ta cần phải thân cận thân cận nhiều vào a!”

Gật đầu thật mạnh đáp lời lão, kì thật... Hắn cũng rất thích cái lọai tính cách vừa hào sảng thẳng thắn mà vừa dũng cảm chân thành như vậy. Mặc dù chỉ vừa mới gặp gỡ tiếp xúc nhau nhưng qua mấy câu chào hỏi kia, Lý Dật cơ hồ cũng đã hiểu rõ lão là loại người gì.

Tiếp theo sau đó Đế Á hắn giới thiệu người trung niên nữ nhân còn lại. Nàng là tam trưởng lão chưởng quản tất cả Địa hệ huyễn thú, tên gọi Bố Lai Tây... Lúc này đây, Lý Dật cũng không có cúi đầu, chỉ là dùng ánh mắt tôn kính nhìn nàng một chút. Sau đó hắn gật đầu chào bắt chuyện!

Lúc này gặp mặt thoạt nhìn tựa hồ không quan trọng. Nhưng trên thực tế thì lần này gặp mặt đúng là làm cho Lý Dật thành công chiếm được sự tán thưởng của tứ đại trưởng lão. Mà chỉ có được sự tán thưởng của tứ đại trưởng lão thì bọn họ mới có thể vô điều kiện tín nhiệm mà giữ chân hắn lại!

Cấp cho Phong trưởng lão tự ví mình thanh cao kia cái khom lưng cúi người hành lễ rất cao quý. Buông ra lời khen ngợi chân thành với vị Hỏa trưởng lão tính cách hướng ngoại kia. Cho tính cách thành thục chững chạc Địa trưởng lão lấy tôn kính mà nhìn nàng chăm chú. Cùng với Đế Á nhu tình như nước lúc gặp nhau trước đây đã bộc lộ ra nét kiên cường mạnh mẽ của hắn. Còn có phương pháp nào so với những điều này thỏa đáng hơn được chăng?

--------------------------------------------------------------------------------------------
« Chương TrướcChương Tiếp »