Này!
Trong lúc hắn đang ngẩn ngơ, Lệ Ti bực bội gắt giọng: “Nào có ai như ngươi chứ, nhìn người ta không chớp mắt hà, ngươi…”
Nghe tiếng Lệ Ti nói, hắn giật thót mình thoát khỏi trạng thái mê muội, hắn thấy Lệ Ti trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vẻ mặt ngượng ngùng pha vẻ mất tự nhiên bức rứt, tiểu nha đầu này, thật khác so với một năm rưỡi trước đây, dĩ nhiên đã biết thẹn thùng!
Thật cũng khó trách, một năm rưỡi trước đây, nàng chỉ là cô gái nhỏ mười ba tuổi rưỡi, nhưng hiện tại nàng đã hơn mười lăm tuổi, đã là thiếu nữ xuân thì, tự nhiên là nhận thức được một số việc, cũng đã biết thẹn thùng!
Trong lúc suy tư, thanh âm Lệ Ti lại vang lên lần nữa: “Này, ngươi cái người này, nhanh nói chuyện gì đi, tại sao khi gặp ta rõ ràng không cùng ta nói gì! Chúng ta không phải hảo bằng hữu sao?”
Cười khổ một tiếng, hắn xoa xoa tay nói: “Ngươi có nhìn thấy hiện giờ ta đang là một phục vụ không? Ta chỉ là một người phục vụ mà thôi, ta không phải là không muốn đến chào hỏi nàng, chỉ là thân phận ta bây giờ cùng nàng chào hỏi không khỏi gây ra phiền phức cho nàng sao?
Này…
Nghe xong lời hắn nói, Lệ Ti lộ ra vẻ mặt ngơ ngác, những lời hắn nói ở trên, nàng không hề phủ nhận cũng như chối bỏ, thân phận hắn thật là không phải ai cũng tùy tiện kết giao được, phải biết rằng… Nàng chính là nữ nhi của Thành chủ Thủy Tinh thành – thành thị lớn nhất Tây đại lục, nàng không phải là không được kết giao bằng hữu, nhưng cũng không thể tùy tiện mà kết giao được!
Bình thường mà nói, thật khó có khả năng nàng sẽ trở thành bằng hữu của một người phục vụ như hắn, thân phận hai người cách biệt quá lớn, đạo lý này rất rõ ràng thấy được, chỉ là… Bởi vì do đột ngột gặp lại bằng hữu mà nàng vẫn hằng tưởng niệm, nàng hưng phấn quá nên quên mất thôi!
Không nói gì nhìn hắn, Lệ Ti quật cường nói: “Là ta mặc kệ, bất luận như thế nào, ngươi vẫn là bằng hữu tốt nhất của ta, chúng ta từng cùng nhau trải qua sinh tử, cùng qua hoạn nạn, tình nghĩa của chúng ta lúc đó không nghi ngờ gì là điều không thể thay đổi được! Mặc kệ ai nói cái gì, ngươi là bằng hữu của Ngải Pháp Lệ Ti ta, điều này vĩnh viễn không thay đổi!”
Ai…
Thở dài một tiếng, hắn cảm động nói: “Đừng ngu ngốc, như vậy sẽ tạo cho nàng rất nhiều phiền toái đó, chúng ta là bằng hữu tốt của nhau không sai nhưng điều này là chỉ cần hai chúng ta biết, không cần phải nói cho mọi người, điều đó là không cần thiết!”
Nhưng là…
Lệ Ti quật cường không nhượng bộ, bất quá trước khi nàng kịp nói lời phản bác, hắn đã cắt ngang lời nàng, tiếp tục nói: “Tốt lắm, trước kia mọi việc ta nghe theo ngươi, lần này ngươi hãy nghe ta đi!”
Lệ Ti!
Đang nói tới đây, một âm thanh réo rắt gọi Lệ Ti vang lên phía sau lưng bọn họ, ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Bỉ Nhĩ Tát Tháp đang tiêu sái hướng phía bọn họ đi tới, ma pháp đăng (đèn) trong đại sảnh chiếu sáng trên thân áo giáp kim sắc của hắn, khúc xạ ra quang mang sáng lạn, tất cả quang mang như đan xem hội tụ vào một điểm, tạo thành một vầng sáng màu vàng rực rỡ, thoạt nhìn hắn, trông giống như chiến thần trên trời vừa hạ trần thật uy vũ bất phàm!
Nhìn thấy bọn họ, Bỉ Nhỉ Tát Tháp trực tiếp tiến đi tới, không chút khách khí quét mắt nhìn hắn trên dưới vài lần, sau khi thấy phù hiệu trên tay hắn đại biểu cho thân phận cùng thực lực, thần sắc trong đôi mắt không khỏi lóe lên một tia miệt thị, vẻ mặt cũng nhẹ nhõm hơn.
“Như thế nào? Nàng quen biết tên hầu này sao?” Bỉ Nhĩ Tát Tháp lấy tư cách của bề trên nhìn hắn, thuận miệng hướng Lệ Ti hỏi.
Nghe Bỉ Nhĩ Tát Tháp hỏi xong, Lệ Ti nhíu mày không vui, giọng trách cứ nói: “Bỉ Nhĩ, ngươi thật quá lắm, đây là bằng hữu tốt nhất của ta – Lý Dật!”
Bằng hữu tốt nhất!
Lệ Ti vừa nói xong, Bỉ Nhĩ Tát Tháp kêu lên một tiếng thất thanh, không thể tin nhìn hắn, đánh giá hắn từ trên xuống dưới hồi lâu, rồi nghi hoặc quay lại nhìn Lệ Ti, không chút khách khí lấy tay chỉ vào hắn, nói với Lệ Ti: “Là… Là người này sao? Là nàng đùa giỡn ta chăng?”
Thấy Bỉ Nhĩ Tát Tháp miệt thị Lý Dật như thế, Lệ Ti phát giác nàng không hiểu sao chính mình đang tức giận! Không chỉ giận đơn giản, mà là phi thường tức giận, phi thường phi thường tức giận!
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì giận, Lệ Ti nhìn Bỉ Nhĩ Tát Tháp chằm chằm, nói: “Ngươi làm sao lại vô phép như vậy, phong độ của ngươi đâu? Tu dưỡng của ngươi đâu? Phong phạm kị sĩ của ngươi bỏ đâu hả?”
Nghe những lời này, Bỉ Nhĩ Tát Tháp run lên, lập tức nhanh chóng giải thích với nàng: “Lệ Ti, ý của ta là, loại người bất tài như vậy, nào đủ tư cách quen biết một nữ tử xinh đẹp như nàng, nàng nhất định là đang đùa giỡn ta đúng không?”
Hừ!
Lạnh lùng “hừ” một tiếng, Lệ Ti không chút khách khí nói: “Đùa với ngươi sao? Ta chưa bao giờ nói đùa! Lời ta nói hoàn toàn là sự thật!”
Vừa nói, Lệ Ti vừa túm lấy tay Lý Dật, bĩu môi nói: “Tốt lắm, ta muốn đi chỗ khác, ngươi không nên theo làm gì!” Cũng không thèm quản tới khuôn mặt tái mét của Bỉ Nhĩ, đang nói, lôi theo Lý Dật chạy đi!
Nhìn Bỉ Nhĩ Tát Tháp sắc mặt xanh mét, vẻ mặt đầy oán độc, thấy tia âm độc lóe lên trong mắt hắn, Lý Dật không khỏi âm thầm mà cười khổ, tránh không được sao người đời nói “hồng nhan họa thủy” chứ, Lý Dật vô duyên vô cớ lại đắc tội với một địch nhân mà hắn không cách nào địch lại, thậm chí, còn chưa đủ tư cách là đối thủ của người ta!
Hắn rõ ràng phát hiện ra, dấu hiệu trên cánh tay phải của Bỉ Nhĩ, là ba cái chữ A màu đỏ hồng, nói cách khác, Bỉ Nhĩ Tát Tháp lá pháp sư hay là chiến sĩ cấp 3A, với thực lực như thế, thật vượt quá tầm kiến thức của Lý Dật, mơ chăng, cấp 3A đó!
Tung tăng lôi kéo theo Lý Dật hướng về phía cửa, Lệ Ti hoàn toàn không hề nghĩ đến bất cứ chuyện gì, tới hoa viên trước tửu lâu thì ngừng lại, vui vẻ xoay người, vẻ mặt tươi cười nhìn hắn!
Nhẹ nhàng vươn ngón trỏ trong suốt như ngọc, đáng ỵêu nhẹ khom lưng, điệu dáng trông vô cùng xinh xắn nói: “Ta còn ở đây một ngày nữa, ngày mai ngươi phải hảo hảo theo ta đi dạo một vòng nhé!”
Nhìn thấy Lệ Ti hoạt bát đáng yêu, Lý Dật bất ngờ chợt nghĩ tới một Lệ Ti khác xinh đẹp cao nhã khi nãy, hai khuôn mặt bất đồng được thể hiện! Một người hoạt bát vui tươi sáng sủa, một người vẻ đẹp cao sang quý phái, hai loại tính chất hoàn toàn trái ngược nhau!
Ai…
Thở dài một hơi u uất, tất cả mọi người đều hâm mộ các công tử tiểu thư, làm sao có thể hiểu nổi khổ của bọn họ? Lý Dật có thể khẳng định, sự ôn nhu cao nhã kia của Lệ Ti là do ảnh hưởng từ gia môn tài bồi mà có, nàng phải có phẩm chất như vậy, là đại biểu của gia tộc khi nàng xuất hiện nơi công chúng!
Nhưng bất luận ra sao, Lệ Ti cũng là tiểu cô nương mười lăm tuổi không hơn không kém, hoạt bát là bản tính trời cho, đáng thương thay, nàng lại bị áp lực khi phải dùng bộ mặt nàng không muốn để đối mặt mọi người, đây không phải là loại cực hình, một loại hành hạ sao?
Nghĩ tới đây, nội tâm Lý Dật không khỏi có cảm xúc thương tiếc, đối mặt với người nữ tử đáng yêu xinh đẹp động lòng người, hắn sao nhẫn tâm cự tuyệt nàng? Có lẽ… Chỉ có ngày mai, khi cùng hắn vui chơi, nàng mới không kiêng nể gì mà thể hiện bản chất chân thật của chính mình! Hắn tự hỏi mình có tài cán gì để làm cho nàng vui? Với khả năng của hắn chỉ có thể xứng đáng làm bạn hữu của nàng, cùng nàng vui vẻ du ngoạn một ngày thôi!
Gật gật đầu, khẽ cưng chìu vuốt ve mũi nhỏ thanh tú của nàng một chút, cười nói: “Được rồi, ngày mai ta sẽ đi dạo cùng nàng!”
A! Thật tốt! Thật tốt quá đi!
Thấy Lý Dật đáp ứng đề nghị của mình, Lệ Ti hưng phấn nhảy nhót vui mừng, trông giống như tiểu Bách Linh, sung sướиɠ trước mặt hắn nhảy múa, giờ phút này, nơi này đã mất đi cái cảm giác cao nhã kia, này rõ ràng đúng là một tiểu nha đầu, mới vừa rồi hắn như bị quỷ ám, hắn tự hỏi làm sao mà có thể bị tiểu nha đầu này mê hoặc chứ!
Hừ! Răng rắc…
Trong một góc âm u, một thân ảnh cao lớn đang đứng nơi đó, yên lặng nhìn bóng người trong hoa viên, đang nhìn gã nam tử làm càn lấy tay vuốt mũi nữ hài kia, hắn “hừ” lạnh một cái, cùng lúc đó, tay hắn bóp nát chén rượu đang cầm trong tay thành từng mảnh nhỏ, rượu ngon đỏ tươi theo tay hắn chảy xuống, trông như máu tươi đang chảy vậy.
Người này không phải ai khác chính là Bỉ Nhĩ Tát Tháp, nhìn Lệ Ti đang vui sướиɠ bên trong hoa viên, ngắm nhìn khuôn mặt tươi cười thuần khiết đáng yêu của nàng, thân ảnh nhảy nhót, khuôn mặt anh tuấn của Bỉ Nhĩ Tát Tháp không khỏi vặn vẹo đi!
Còn tên nam nhân đang trong hoa viên cùng Lệ Ti, Bỉ Nhĩ Tát Tháp nhìn hắn mà thốt ra một âm thanh âm trầm đầy oán độc: “Lệ Ti! Nàng là của ta! Hết thảy! Đừng ai mơ tưởng cướp nàng trong tay ta, ngay cả tiếp xúc nàng cũng không cho phép! Có thể bên cạnh nàng, chỉ có thể là ta – Bỉ Nhĩ Tát Tháp!”
--------------------------------------------------------------------------------------------