Chứng kiến ánh mắt của mọi người, Lý Dật không khỏi cười khổ một tiếng. Như thế nào cũng không nghĩ tới cuối cùng lại dây dưa tới Mã Lí Áo, không sai... Người này quả thật chính là người không niệm tình cũ, chỉ cần có lợi ích, chuyện gì cũng làm được. Lý Dật làm việc với lão, chẳng qua là đem lợi ích của bọn họ đồng hóa, làm cho lão biết rời hắn đi tất sẽ không thành, như vậy mới có thể tiến hành hợp tác. Nói đến nhân phẩm, lão kì thật vẫn là cái loại người kia, tiểu nhân hèn hạ âm hiểm, xảo trá vô sỉ, quả đúng tiêu chuẩn làm gian thương!
Bất quá, sự thật mặc dù là như thế, nhưng nếu lão hiện tại đã là Huyễn Thạch thôn kinh tế tổng lý thì hình tượng này tuyệt đối không thể tiếp tục tồi tệ như vậy được. Nói cách khác, nếu làm cho đám thôn dân đối với lão không có tín nhiệm, thì những sửa đổi trong phương diện kinh tế của lão gặp rất nhiều bất lợi!
Nghĩ tới đây, Lý Dật không khỏi suy tính thật nhanh cách ứng phó, rất nhanh mở miệng nói: “Các ngươi đều nhìn Mã Lí Áo tiên sinh làm gì? Các ngươi là không phải tưởng rằng, hắn chính là người không niệm tình cũ, không đủ phẩm cách con người như lời ta nói sao?”
Ha ha ha ha...
Nghe thấy lời của Lý Dật, tất cả thôn dân đều nở nụ cười, rất hiển nhiên... Không ai cho rằng Mã Lí Áo là có nhân phẩm là đủ tư cách. Nghe được tiếng cười nhạo của mọi người, mặt Mã Lí Áo không khỏi đỏ lên, nét thống khổ hiện rõ trên khuôn mặt. Vô luận là ai, cho dù là người đại gian đại ác, cũng hy vọng nghe được lời tán dương từ mọi người. Một bên được mọi người tán dương chào đón, một bên bị cười nhạo cùng khinh bỉ, ai mà lại không có chút động lòng!
Mã Lí Áo cả đời này, tiếc nuối lớn nhất chính là chưa từng có được sự tôn kính của mọi người. Mọi người đối lão trừ bỏ khinh bỉ, thì vẫn chỉ là khinh bỉ mà thôi! Mặc dù lão rất giàu có, nhưng là cho dù đến cả hài tử ba tuổi, nhìn thấy lão thì đều lấy một tư thái cao cao tại thượng! Hơn nữa làm cho Mã Lí Áo không thể chịu đựng được, chính là như bây giờ, công nhiên cười nhạo cùng khinh bỉ. Mã Lý Áo thậm chí nguyện ý mang kim tiền đi mua về danh dự nhưng chính lão cũng biết rất rõ một câu: rất nhiều thứ không thể mua được bằng tiền! (nhưng có thể mua đc bằng rất nhiều tiền :ex10:)
Hừ!
Nhìn vẻ mặt cười nhạo của mọi người, Lý Dật không khỏi hừ lạnh một tiếng. Nhất thời… tất cả mọi tiếng cười đều ngừng lại, đám người nhanh chóng khôi phục yên tĩnh.
Lạnh lùng nhìn xuống, Lý Dật trầm giọng nói: “Là một thôn dân của Huyễn Thạch thôn, ta hy vọng mọi người sau này nếu gặp phải chuyện cần suy xét kỹ một chút. Không nên ngu xuẩn chỉ biết nhìn hiện tượng bên ngoài. Lại càng không nên chỉ tin tưởng những điều mình chứng kiến hoặc là nghe được. Suy nghĩ thêm một chút, chẳng lẽ Mã Lí Áo thật sự giống các ngươi tưởng tượng sao?”
Không có người nào phản ứng lại câu nói của Lý Dật, bất quá cái này không phải là trọng yếu, hắn tiếp tục nói: “Quy hoạch lúc này đây, Mã Lí Áo tiên sinh cũng không thể là ngoại lệ. Các ngươi suy nghĩ một chút, cái mà các ngươi phá bỏ chỉ là một mái nhà gỗ rách nát, mà Mã Lí Áo tiên sinh thì sao? Hắn có đến hai mươi gian phòng lớn bằng đá tảng, cũng sẽ bị giống như các ngươi nhất loạt phá bỏ. Nếu có đầu óc, các ngươi cẩn thận suy nghĩ một chút, ai sẽ là người có tổn thất lớn nhất trong toàn thôn đây? Sau đó suy nghĩ một chút nữa, Mã Lí Áo tiên sinh vẫn có thể cười đối với hết thảy, phẩm cách của hắn có phải như các ngươi tưởng tượng không?”
Này...
Tất cả thôn dân đều chần chờ, ánh mắt nhìn về phía Mã Lí Áo cũng không còn như vậy quá khinh bỉ. Quả thật, căn nhà lớn đó của Mã Lí Áo sợ rằng phải tương đương với năm mươi căn nhà gỗ bình thường. Nhưng lão lại cười đối mặt với hết thảy, chẳng lẽ... Trong lòng lão tựu một điểm khổ sở cũng không có sao?
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của đám thôn dân, Lý Dật không khỏi cười thầm trong bụng... Mã Lí Áo đương nhiên không đau lòng. Bởi vì hắn đã đáp ứng lão sẽ xây cho lão nơi ở mới so với hiện tại còn muốn lớn hơn đến mười lần. Hơn nữa vị trí lại rất tốt, có thể nói ngoại trừ phòng của Lý Dật thì đó chính là vị trí tốt nhất. Với sự khôn ngoan của Mã Lí Áo chẳng lẽ không đáp ứng sao chứ?
Có lẽ có người sẽ nói , như thế là thiên vị Mã Lí Áo, như thế có phải là hợp lý hay không? Điều này tất sẽ không tránh được mọi lời ong tiếng ve từ mọi người nhưng kì thật đây đều là lo lắng dư thừa, Mã Lí Áo hắn thân là phụ trách kinh tế? Không sai... chính là phụ trách kinh tế tổng lý. Nếu đã là phụ trách kinh tế, mặt tiền ngôi nhà lại không phải là nên phô trương sao? Vị trí lại không nên đặt ở một chỗ tốt sao?
Có chút đồ vật này nọ, nói là cấp cho Mã Lí Áo nhưng là kì thật vẫn là trong thôn. Thế giới này quyền sử dụng đất cho tới bây giờ cũng không thuộc về cá nhân, mà đều là do thành chủ một người quyết định, dân chúng chỉ có được quyền sử dụng mà thôi. Điều này và trên địa cầu giống nhau, khác nhau chính là trên địa cầu quyền sử dụng đất cũng có kỳ hạn. Mà cái thế giới này chỉ cần thành chủ nói một câu, đất đai sẽ không còn là của ngươi nữa!
Trong tương lai kiến trúc của trung tâm kinh tế sẽ không nói là Mã Lí Áo gia. Chỉ nói là chỗ lão làm việc, bất quá lão nếu muốn ở tại nơi đó, cũng chẳng có ai can thiệp được, tóm lại chuyện chính là như vậy.
Bất quá, việc này tự nhiên không thể nói ra bây giờ, vở kịch này còn phải tiếp tục diễn. Lạnh lùng đi xuống nhìn tất cả thôn dân, Lý Dật tiếp tục nói: “Không chỉ như thế, Mã Lí Áo tiên sinh đã từ bỏ tất cả lợi ích cá nhân, thành tâm mưu cầu phúc lợi cho Huyễn Thạch thôn chúng ta. Mọi người suy nghĩ một chút, hắn hoàn toàn có thể chính mình làm ra tiền để chính mình tiêu xài, không phải cân nhắc tính toán nhiều, vui sướиɠ dường nào, nhưng là hiện tại thì sao? Hắn vì mọi người đứng ra đảm trách kinh tế kiến thiết, kiếm được tiền cũng không phải là của hắn. Hắn hiện tại chính là dùng tính mạng của mình, vì mọi người phục vụ, chẳng lẽ... Với công hiến như vậy, các ngươi còn muốn lấy ánh mắt đó đối đãi với Mã Lí Áo tiên sinh sao?”
Sau khi nghe Lý Dật nói, ánh mắt tất cả đám thôn dân rốt cuộc cũng đã thay đổi, từ khinh bỉ chuyển thành kính nể. Tất cả mọi người đều rõ ràng, đây cũng tuyệt đối không phải là một quyết định đơn giản. Để có được quyết định này, Mã Lí Áo hẳn sẽ phải nỗ lực rất nhiều.
Xôn xao...
Tiếng vỗ tay, từ khinh đến trọng, từ thưa thớt đến rào rào vang lên. Tất cả mọi người đều nhiệt liệt hướng tới Mã Lí Áo cổ vũ, thỉnh thoảng có thôn dân còn quát to một tiếng – Mã Lí Áo hảo hảo!
Đối xử như thế này, Mã Lí Áo từ lúc chào đời tới nay là lần đầu tiên hưởng thụ qua. Đối mặt với tiếng vỗ tay như thuỷ triều lên, Mã Lí Áo hai mắt mê mang, nước mắt nhanh chóng chiếm lĩnh hai mắt của lão, lần đầu tiên... Mã Lí Áo cảm giác được so với kim tiền thế nào lại có những thứ mang lại cho bản thân nhiều tư vị tốt đẹp như vậy! Mã Lý Áo rốt cuộc có điểm hiểu được La Tạp. Rốt cuộc giải thích được vì sao La Tạp lại ngu như vậy, vì vài câu ủng hộ cùng ngợi khen, vì cái gì mà được tôn kính, lại có thể hiến dâng nhiều như vậy. Nếu như thế này, Mã Lí Áo cũng nguyện ý làm vài việc ngốc. Cái loại cảm giác này, thật là không thể thay thế được, là thứ kim tiền tuyệt đối không thể mang lại được!
Tốt lắm tốt lắm...
Hơi giơ tay lên rồi hướng phía dưới ép xuống, Lý Dật cũng không nghĩ làm cho mọi người đối Mã Lí Áo đánh giá quá cao. Nói cách khác, tương lai nếu mọi người phát hiện ra hắn vẫn là cái tên hỗn đản ngày nào, uy tín của bản thân tất là giảm xuống. Hiện tại Lý Dật phải giữ miếng cho bản thân.
Nghĩ tới đây, Lý Dật mỉm cười nói: “Cái gọi là hoạn nạn mới biết chân tình, đường dài mới biết ngựa hay! Mã Lí Áo tiên sinh đến cùng là một người như thế nào, mọi người có thể chậm rãi xem, ta tin tưởng... Các ngươi nhất định sẽ chứng kiến một Mã Lí Áo hoàn toàn mới!”
Xôn xao...
Tiếng vỗ tay lần nữa vang lên, nhìn lại vẻ mặt đã có chút bình tĩnh của một ít thôn dân, Lý Dật không khỏi âm thầm thở dài một hơi, hắc hắc... Cho dù Mã Lí Áo vẫn như cũ không thay đổi, mọi người tất cũng sẽ nhớ tới những lời hắn nói mới rồi. Lý Dật cho tới tận bây giờ chưa có nói: lão là một người tốt!
Tiếng vỗ tay rốt cuộc dần dần lắng xuống, Lý Dật tiếp tục nói: “Chúng ta trở lại chính đề thôi! Mới vừa rồi ta nói, hoài cựu là một loại truyền thống tốt đẹp, chúng ta chẳng những không nên bỏ qua, mà còn là tiếp tục phát triển hơn nữa, bất quá...”
Nói tới đây, Lý Dật có chút dừng lại rồi sau đó mới lạnh lùng nói: “Các ngươi chẳng lẽ không cho rằng, giữ lại một cái nhà gỗ không bao lâu nữa sẽ sụp đổ, thế nào lại bằng với việc chính mình kiến tạo một tòa kiến trúc vạn năm không suy chuyển chứ?”
Hướng về tất cả thôn dân, Lý Dật thì thào nói: “Nhà gỗ rồi sẽ bị hư, rồi sẽ sụp đổ, nhưng đá tảng kiến trúc sẽ không như vậy. Cho dù mấy ngàn năm, mấy vạn năm, bọn chúng vẫn như cũ. Giống như quả núi lớn này sẽ đứng thẳng ở nơi đó, sẽ không suy đồi, sẽ không lão hóa. Như vậy mà nói, con cháu các ngươi đều sẽ bởi vì hoài niệm các ngươi ngày trước mà không được phá đi những kiến trúc này. Mà các ngươi, cũng sẽ vì con cháu của mình để lại di sản ngàn năm không thể bị phá hủy. Hãy đem so sánh lại với cái nhà gỗ sắp sụp đổ mà các người đang ở hiện tại, như thế, ta biết các ngươi tất sẽ hiểu ra nên làm thế nào!”
Tất cả thôn dân hai mắt đều sáng rực lên, đúng vậy... Vô luận cỡ nào hoài niệm, nhưng là nhà gỗ đó thật sự không tồn tại được mấy năm. Nếu đã vậy, tốt hơn hết là trước đó đạp đổ, xây dựng một tòa kiến trúc vạn năm không hủy. Làm cho con cháu chính mình có thể đời đời kiếp kiếp ở tại nơi này, lại không phải tốt đẹp hơn sao!
Nhìn ánh mắt dần dần sáng ngời lên của mọi người, Lý Dật đưa ra chiêu cuối cùng: “Mọi người ngẫm lại xem, bởi vì các ngươi là chính là người xây dựng nên đá tảng kiến trúc, gia chủ thứ nhất, cho nên... Các ngươi sẽ trở thành người sáng lập trong mắt của các thế hệ mai sau. Tất cả con cháu của các ngươi đều phải biết, chỗ ngồi này phòng ở này, là do các ngươi một tay một chân xây dựng lên. Trong kiến trúc này có máu và mồ hôi của các ngươi. Linh hồn và tinh thần của các ngươi là cùng những kiến trúc này tồn tại!”