Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Huyễn Thần

Chương 115: Bại nhi hậu thành

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sắc trời vẫn chưa sáng hẳn, thái dương vẫn còn đang ở xa xa phía dưới chân núi, chiếu rọi ra một mảnh trời đỏ rực. Huyễn Thạch thôn vẫn đang còn nằm trong bóng tối của khe núi, nhưng là lúc này, tất cả thôn dân đều đã tập hợp xong rồi!

Ngang nhiên đứng thẳng trước mặt tất cả thôn dân, với La Tạp cùng Mã Lí Áo phân biệt đứng ở hai bên tả hữu, nhìn xuống toàn bộ thôn dân đang sắp hàng chỉnh tề, Lý Dật cất cao giọng nói: “Tốt lắm! Nếu tất cả mọi người đã tới rồi như vậy, ta đầu tiên tuyên bố lưỡng hạng bổ nhiệm!”

Nói tới đây, Lý Dật có chút dừng một lát, quay đầu lại hướng đến Mã Lí Áo cùng La Tạp vẫy vẫy tay, ý bảo bọn họ tiến đến phía trước. Nhìn thấy Lý Dật ra hiệu, cả hai người đều không khỏi cảm thấy hưng phấn trong lòng. Bọn họ đều hiểu lễ bổ nhiệm của Lý Dật đã chính thức bắt đầu rồi.

Chờ La Tạp cùng Mã Lí Áo sóng vai đi tới bên cạnh mình, Lý Dật mỉm cười tiếp tục đối diện với toàn thể thôn dân nói: “Thông qua biểu hiện của La Tạp cùng Mã Lí Áo trong buổi diễn thuyết tranh tuyển ngày hôm qua, ta tin tưởng tất cả mọi người đã hiểu rõ về tài năng của hai người bọn họ, phân biệt đối với trụ cột kiến thiết, cùng với kinh tế kiến thiết phương diện!”

Mặc dù chưa ai lên tiếng, nhưng là tất cả mọi người đều không khỏi thầm gật đầu. Chỗ khác không nói, đơn độc trong phạm vi Huyễn Thạch thôn, thật đúng là không ai có thể so sánh được với tài năng của hai người này. Không nói là so sánh mà ngay cả đến tiếp cận cũng khó có khả năng!

Mỉm cười gật đầu, Lý Dật tiếp tục nói:“Nói thật ra, ta cũng rất khâm phục bọn họ. Cho nên ta quyết định, giao cho La Tạp tiên sinh đứng ra làm Huyễn Thạch thôn trụ cột kiến thiết tổng lý, phụ trách Huyễn Thạch thôn trụ cột kiến thiết!”

Dừng một chút, Lý Dật nhìn lại vẻ mặt kích động Mã Lí Áo, tiếp tục nói:“Về phần Mã Lí Áo tiên sinh, ta nghĩ... Giao cho hắn phụ trách Huyễn Thạch thôn kinh tế kiến thiết, đây ắt cũng là lựa chọn hoàn toàn đúng đắn. Nếu như mọi người đối với sự bổ nhiệm của ta không có nghi vấn gì, thì hãy giơ tay phải lên!”

Phát!

Rất chỉnh tề, tất cả mọi người đều giơ cao lên tay phải của mình. Nếu như đối với việc này còn muốn nghi vấn thì chính là “vạch lá tìm sâu”. Có thể nói lần bổ nhiệm này thật sự là rất hoàn mỹ.

Vui vẻ gật đầu, ý bảo mọi người buông tay xuống, sau đó... Lý Dật cười nói: “Tốt lắm, cái gọi là tân quan nhậm chức tam bả hỏa (quan mới nhận chức, đốt 3 ngọn lửa). Đệ nhất hỏa xem như là đã xong, về phần đệ nhị hỏa......”

Nói được một nửa, Lý Dật đột ngột ngừng lại, ánh mắt đảo qua từng khuôn mặt của mỗi thôn dân, theo sau mới thâm trầm cười nói: “Ta xem phần lớn nhà ở của mọi người đều cũ nát, cho nên... Ta muốn cấp cho mỗi hộ nhân gia một nơi ở mới, một không gian lớn, thật lớn! Một tòa kiến trúc thực sự, một kiến trúc bằng đá cao hai tầng làm phòng ở!”

A!

Nghe Lý Dật nói những lời này, tất cả mọi người đều vui mừng lẫn sợ hãi há to miệng. Tặng nơi ở mới đã là cực kỳ vĩ đại, mà hiện tại dĩ nhiên lại còn muốn tặng mỗi người một phòng ốc mới tinh, thật lớn, kiến tạo bằng đá tảng. Như vậy tuyệt đối là đại thủ bút a!

Nhìn bộ dáng vui mừng lẫn sợ hãi của mọi người, Lý Dật không khỏi âm hiểm cười thầm. Trên thế giới này tuyệt không có cái gì gọi là miễn phí a. Không có nỗ lực thật lớn, phòng ở có thể tự nhiên đến được sao?

Dần dần hạ sắc mặt xuống, ngữ khí của Lý Dật cũng trở nên lạnh lùng, nói tiếp: “Bất quá, mọi người cũng thấy được, mặc dù ta muốn tặng mọi người nơi ở mới. Nhưng là trước mắt trong phạm vi Huyễn Thạch thôn đã bị các kiến trúc cũ lấp đầy, không còn chỗ để xây dựng mới!”

Nghe đến đó tất cả thôn dân đều lộ ra thần thái lo lắng, đúng vậy... Huyễn Thạch thôn phạm vi mặc dù không nhỏ, nhưng là đều bị các gia đình chiếm lấy rồi xây dựng, căn bản là không còn đất để xây dựng lại phòng ở.

Cho nên!

Mạnh mẽ cất cao giọng, Lý Dật lớn tiếng nói: “Cái gọi là không phá thì không lập, lại có câu nói là phá rồi lại lập, bại rồi sau đó thành. Huyễn Thạch thôn muốn phát triển đứng lên, nhất định phải đau nhức hạ quyết định. Phá bỏ tất cả kiến trúc cũ rồi từ đống đổ nát rồi sau đó xây dựng lại nhà cửa cùng vườn tược của chúng ta!”

A!

Sau khi nghe Lý Dật nói, tất cả mọi người đều kích động hét lên. Nói cái gì thì nói, mặc dù có cũ nát nhưng phòng ốc đó là do cha ông để lại. Cứ như vậy phá bỏ, bọn họ cũng không bỏ được!

Hừ!

Nhìn xuống phía dưới nháo nhào như cái chợ, Lý Dật không khỏi hừ lạnh một tiếng, quát lớn: “Tất cả đều câm miệng cho ta, nơi này lúc nào đến phiên các ngươi hô to gọi nhỏ. Nếu ai đối với quyết định của ta có nghi vấn, đứng ra nói!” Vừa nói Lý Dật vừa giả như không thèm để ý, đem tay phải đặt lên trên chuôi kiếm!

Nhìn động tác của Lý Dật phối hợp cùng với ngôn ngữ tràn ngập uy hϊếp cùng khí thế của hắn, tất cả thôn dân đều lập tức nhớ tới lời của hắn nói ngày hôm qua. Ai nếu như có dũng khí cãi lời của hắn, bất cứ là lệnh gì, hậu quả thiết tưởng là không chịu nổi. Trừ phi là chán sống, nếu không tất phải câm miệng!

Nhìn thấy tất cả mọi người nhanh chóng im lặng lại, Lý Dật lạnh lùng nhìn qua một vòng. Hắn rất rõ ràng, trước hết phải chấn nhϊếp bọn họ rồi mới có có thể lãnh đạo bọn họ. Nói cách khác, hết thảy mọi chuyện đều không thể chỉ dùng lời nói suông.

Lạnh lùng nhìn tất cả thôn dân, Lý Dật tiếp tục nói: “Cái này gọi là cũ không đi, tân không đến. Cho dù các ngươi tiếp tục giữ lại nguyên cái nhà gỗ cũ nát đó, có thể giữ lại bao lâu đây chứ? Mười năm? Hai mươi năm? Kết quả cuối cùng, không phải cũng là mất đi sao? Đã như vậy, hiện tại chẳng qua là sớm một ngày giúp cho nó hoàn thành sứ mạng mà thôi, còn cái gì mà phải phản đối chứ!”

Dừng một chút, Lý Dật chỉnh sửa lại một chút ý nghĩ, theo sau tiếp tục nói: “Các ngươi nên biết rằng, ta hiện tại không phải là cùng các ngươi thương lượng. Ta đây là đang hạ đạt mệnh lệnh, nguyện ý cũng phải nguyện ý, không nguyện ý cũng phải nguyện ý. Nếu không tự động rời khỏi Huyễn Thạch thôn, nơi này không có chỗ cho các ngươi!”

Nói đến đây, tất cả thôn dân đều trầm mặc cúi đầu. Mặc dù đối với việc phá phòng ốc cũ thập phần không đành lòng, nhưng lại cũng không đến mức cố chấp thái quá. Vì nếu như đến cùng bọn họ phải rời đi, vậy phòng ốc nọ không phải là cũng bị hủy đi hay sao? Huống chi... Cho dù phải rời khỏi đây, bọn họ biết đi đâu đây chứ? Huyễn Thạch thôn mặc dù không thật sự tốt, nhưng lại đã là chỗ dung thân duy nhất của bọn họ.

Từ khía cạnh khác mà nói, so sánh với một tòa phòng ốc cũ nát thì Huyễn Thạch thôn – nơi bọn họ sinh ra và lớn lên - mới đáng giá để họ lưu luyến hơn. Tổ tiên của bọn họ đều sinh ra ở đây, sống ở nơi này. Bản thân bọn họ cũng vậy đã ở nơi này sinh ra, ở chỗ này lớn lên. Đối với bọn họ, rời bỏ Huyễn Thạch thôn mà đi, mới là chuyện thống khổ nhất a!

Nghe ta nói vài câu đi!

Ngay lúc tất cả mọi người còn đang trầm mặc, La Tạp tiến lên trước một bước, uy nghiêm nói: “Huyễn Thạch thôn muốn phát triển lớn, quy hoạch hợp lý là điều bắt buộc phải làm. Căn cơ của chúng ta căn bản quá mỏng yếu đi, tất nhiên phải phá đi xây dựng lại. Ta nghĩ... Chỉ cần là làm cho Huyễn Thạch thôn chuyển biến tốt lên, làm cho Huyễn Thạch thôn con dân sống càng dễ chịu, an dật. Như vậy quyết định này nhất định phải ủng hộ. Cái gọi là nhớ về nguồn cội mặc dù là tốt, nhưng lại không thể quá cực đoan. Không thể bởi vì cá nhân, ảnh hưởng tới tập thể. Nói cách khác, cho dù thành chủ không trách tội, chỉ sợ Huyễn Thạch thôn cũng không dung cho các ngươi. Bất luận kẻ nào, cũng không được phép ngăn cản con đường phát triển của Huyễn Thạch thôn!”

Đúng vậy!

Nói tới đây, Mã Lí Áo vẻ mặt tươi cười tiêu sái đi ra, vui sướиɠ nói: “Các ngươi đều là muốn cái gì đây chứ. Có một gian nhà lớn, kiến trúc bằng đá tảng không muốn, nhưng lại nhất định phải giữ lại ở trong gian nhà gỗ cũ nát sao? Chẳng lẽ nửa đêm gió lạnh rất thoải mái sao? Chẳng lẽ mùa đông rét lạnh rất thích ý sao? Chẳng lẽ mùa hè nóng bức chịu đựng tốt lắm sao? Các ngươi ở đây nghĩ lại mong muốn cái gì!”

Hắc hắc cười rồi nhìn một vòng, Mã Lí Áo tiếp tục nói: “Nhà của Mã Lí Áo ta, các ngươi đều là đi qua, không sai... Chính là kiến trúc đá tảng. Bên trong cảm giác thế nào, tất cả mọi người biết. Suy nghĩ một chút, các ngươi cũng có thể ở tiến vào ở trong một phòng ốc như vậy. Rộng mở, sáng ngời, đông ấm hè mát, ngăn gió chắn mưa, các ngươi còn đang chần chừ cái gì chứ? Không mong muốn ở trong một phòng ốc như vậy, Mã Lí Áo ta tự hỏi trí thông minh của các ngươi để đâu!”

Nghe Mã Lí Áo cùng La Tạp đứng trên hai quan điểm khác nhau khuyên bảo, Lý Dật không khỏi lộ ra nét mặt mừng vui tươi cười. Vô luận từ lợi ích chung mà nói, hay từ tư lợi mà lo lắng, chuyện này đáng ra nên làm như thế. Bất quá... Đối với những người hoài cựu vẫn phải cổ vũ cùng dẫn đường cho họ. Hoài cựu cho tới bây giờ không phải là một loại sai lầm, chẳng những không phải sai lầm, mà còn phải phát triển tinh thần này hơn nữa. Chỉ có khi mọi người đối với Huyễn Thạch thôn đều có được cảm tình thâm hậu, mới có thể toàn tâm toàn ý, tự giác vì Huyễn Thạch thôn hiến dâng hết thảy!

Nghĩ tới đây, Lý Dật cười nói: “Đầu tiên ta muốn nói rõ một điểm. Đối với những người mang hoài niệm về quá khứ, Lý Dật ta thật sự mười phần tôn kính. Bọn họ là thật sự là những người chí tình. Nếu như hôm nay các ngươi đối với chuyện này một điểm cảm giác cũng không có, ta làm sao lại phải tâm ngoan thủ lạt ép buộc như vậy chứ. Ngay cả đối với thôn trang của chính mình mà một điểm ý niệm hoài cựu cũng không có, căn bản không phải là một con người có lương tâm!

Nga...

Tất cả thôn dân đều lập tức gật đầu, cùng lúc đó... Ánh mắt mọi người, đều hướng đến Mã Lí Áo nhìn qua, hắn tựa hồ mới chính là người không có ý niệm hoài cựu với người xưa!

--------------------------------------------------------------------------------------------
« Chương TrướcChương Tiếp »