- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Huyễn Thần
- Chương 105: Ngã đích kế mưu
Huyễn Thần
Chương 105: Ngã đích kế mưu
Nhìn thân hình đang run rẩy của Du Du, Lý Dật không khỏi nhẹ nhàng vươn tay vuốt ve khuôn mặt trơn mềm như nước của Du Du, vỗ về nói: “Bất quá nàng không cần sợ hãi! Chỉ có đối với địch nhân ta mới tàn nhẫn còn đối với những thân nhân cũng như bằng hữu của ta, ta sẽ cẩn thận chiếu cố họ, ngươi nàng lẽ không biết sao? Đó là lí do tại sao ta lưu lại đây a!”
Dưới sự vỗ về của hắn, thần sắc Du Du lộ ra vẻ mê mang, nhưng là rất nhanh… Ánh mắt trong suốt của Du Du liền khôi phục như bình thường. Nàng rất rõ ràng, với bản lĩnh của Tiểu Dật nếu như muốn làm trưởng thôn, hoàn toàn không cần ở chỗ này. Chỉ cần hắn thích, tuỳ tiện có thể tìm một thôn xóm có điều kiện tốt hơn, bằng vào thực lực bản thân chinh phục hết thảy, sở dĩ lựa chọn nơi này thật sự bởi vì bản thân nàng a!
Nhìn Tiểu Dật với vẻ mặt hối lỗi, Du Du không khỏi cảm thấy xấu hổ, chính mình như thế nào lại sợ hãi Tiểu Dật chứ? Vô luận hắn như thế nào ác độc, nhưng là ở trước mặt mình, hắn ngay cả cao giọng nói chuyện cũng không hề a!
Thần trí khôi phục như bình thường, ý nghĩ của Du Du một lần nữa trở nên tích cực, khó hiểu nhìn hắn nói: “Nhưng là hiện tại chúng ta đã tuyên bố không dính vào chuyện này, một trong hai người La Tạp cùng Mã Lí Áo sẽ trở thành trưởng thôn a! Huynh trước mặt mọi người nói, muốn cùng ta rời đi, như vậy không phải chúng ta đánh mất đi cơ hội sao?
Mỉm cười nhìn Du Du, thật là một nha đầu thuần khiết a, nàng như thế nào có thể min bạch được âm mưu quỷ kế này chứ? Bất quá… Lý Dật thích nàng chính là bởi điểm này a!
Nựng mũi Du Du một cái, Lý Dật cười nói: “ Thật sự là một tiểu nha đầu ngốc a! Nàng suy nghĩ một chút, bởi vì quan hệ đối với nàng, ta đã gϊếŧ chết lão đại của lũ hoả hoàng giáp. Hơn nữa ta còn biểu lộ ra, chỉ bởi vì quan hệ đối với nàng ta mới gϊếŧ người, người khác ta sẽ không gϊếŧ!”
Nhíu mày đầy khó hiểu, Du Du nghi hoặc nói: “Huynh nói điều này thì ta biết, nhưng là như thế thì sao chứ? Còn những tên bỏ chạy thì sao? Chỉ cần có huynh ở lại đây, bọn chúng không có dũng khí quay lại đây!”
Trời ạ! Ta hiểu rồi…
Nói tới đây rốt cuộc Du Du cũng hiểu được, vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn nói: “Ta hiểu rồi! Hiện tại huynh nói bản thân phải đi, cũng chính là buộc mọi người nhớ tới uy hϊếp đang rình rập ở bên ngoài. Một khi huynh đi, mất đi người có khả năng uy hϊếp như vậy lũ hoàng giáp tất nhiên sẽ quay lại đây, chỉ sợ dưới tham vọng của bọn chúng cả thôn từ nay về sau sẽ diệt vong!”
Mỉm cười gật đầu, Lý Dật nhẹ nhàng ôm lấy Du Du, hướng ghế bước tới, vừa đi vừa nói: “Sự thật chính là như vậy, ta chỉ đối với bọn họ nói rằng mình sau này sẽ không gặp bọn họ, cũng không có nói tới nguy cơ tử vong của cả thôn. Hơn nữa lúc ta nói vô cùng minh bạch, ta gϊếŧ người chỉ vì quan hệ với nàng, những người khác ta sẽ không gϊếŧ, cho nên…”
“Cho nên một khi huynh rời đi, bọn chúng sẽ không sợ hãi nữa mà đến đây trả thù. Không nhìn thấy huynh cũng như hiểu được huynh rằng sẽ không để ý tới bọn chúng có gϊếŧ người trong thôn hay không, cho nên… Vì báo thú cho lão đại của bọn chúng, tất nhiên cả bọn sẽ chọn lựa đồ sát cả thôn, đúng không?” Vừa nhảy nhót vừa nói, Du Du hoàn toàn không để ý tới những gì mình vừa nói.
Ai…
Thở dài một tiếng, Lý Dật trầm giọng nói: “Nàng hiện tại rốt cuộc cũng hiểu tại sao ta nhất định phải lưu lại chứ? Bằng hữu cửa nàng đều ở tại nơi này, nếu như họ chết sạch. Với tính cách của nàng, nhất định sẽ rất khó có thể quên đi!”
Tiểu Dật!
Nghe xong lời nói của Lý Dật, trong lòng Du Du không khỏi sinh ra ái mộ hắn, thân thể kịch liệt run rẩy. Nhớ tới những gì mà bản thân vừa nói lúc nãy, nhớ tới hậu quả có thể xảy ra, Du Du không khỏi sợ hãi. Nếu có một ngày, nàng biết được rằng địa phương nơi mình lớn lên từ nhỏ bị người ta hoàn toàn huỷ diệt, nếu như nàng biết bằng hữu tốt nhất của nàng bị gϊếŧ chết một cách tàn nhẫn, như vậy đối với nàng thật sự là một đả kích không thể tưởng tượng nổi!
Cảm động nhìn nam nhân hiên ngang trước mặt, nội tâm của Du Du tràn đầy cảm động. Không những vậy nam nhân trước mặt còn rất quan tâm chăm sóc nàng, vì chính nàng, bản thân hắn phải nỗ lực rất nhiều. Những điều hắn mất đi không hề được nói ra, chỉ khi nàng nghĩ tới mới có thể hiểu được, nguyên lai… Hắn vì nàng mà suy nghĩ nhiều như vậy, lại làm ra rất nhiều việc!
Nghĩ tới đây, Du Du không khỏi cảm thấy run rẩy, nàng rất rõ ràng, rất hiểu được sự đơn giản của bản thân mình. Nói cách khác, nàng hiện tại biết đến cũng đã nhiều rồi, thật là làm cho người ta cảm động, nàng cũng không biết, trên người hắn còn ẩn chứa bao nhiêu bí mật đây?
Suy nghĩ một chút, vì chính mình, hắn lựa chọn lưu lại, vì thế… Hắn thật sự đã bỏ qua rất nhiều lựa chọn? Bỏ qua rất nhiều chuyện? Hắn đưa ra quyết định này sẽ làm cho bản thân tổn thất như thế nào chứ?
Bàn tay Du Du run rẩy nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Tiểu Dật. Cái gọi là người hướng chỗ cao đi tới, nước hướng chỗ thấp chảy qua, nhưng là hắn vì chính mình lại cam tâm tình nguyện ở lại cái sơn thôn hẻo lánh này. Hắn đến cùng tổn thất cái gì, sợ rằng ngay cả bản thân hắn cũng không thể biết được, này tổn thất… Thật sự rất lớn!
Nhin Tiểu Dật ở trước mắt, phút chốc nội tâm Du Du trào lên. Chưa từng có loại cảm giác này, mãnh liệt và mênh mông thấm sâu vào trong lòng nàng, giờ phút này… Nàng nguyện ý vì Tiểu Dật mà làm bất cứ chuyện gì, giờ phút này… Kết tinh của tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế giới này tất cả đều hội tụ trên người Tiểu Dật! Giờ phút này… Không gì có thể so sánh cùng Tiểu Dật của nàng!
Nhẹ nhàng dìu Du Du ngồi lên ghế, hắn không dám đối mặt cùng nàng. Ánh mắt nàng giống như có lửa, tản ra một loại quang mang mà hắn không thể hiểu được, như loại tình cảm khắc cốt ghi tâm, ở dạng cảm giác trước mặt, hắn đành lẩn trốn…
Lạch cạch… Lạch cạch… Lạch cạch…
Tiếng bước chân hỗn động ở ngoài cửa vang lên. Hắn đang không biết nên làm như thế nào cho phải, đột nhiên khôi phục tinh thần, bước chân đã dừng lại ở trước cửa, hắn vội vàng nói thầm vào tai Du Du: “Vì tương lai của chúng ta, cũng vì tương lai của Huyễn Thạch thôn. Một lúc nữa ta sẽ nói một số lời không có hay ho gì, có lẽ sẽ làm nàng rất khổ tâm, hi vọng nàng sẽ không bởi vì điều đó mà sinh lòng hận ta. Nàng nên biết rằng tất cả những gì ta làm, hết thảy đều là vì nàng a!”
Cảm động nhìn Tiểu Dật, nam nhân này hết thảy đều vì mình mà lo lắng, mặc dù hắn làm ra chuyện khiến bản thân bối rối nhưng là nàng tuyệt đối không trách cứ hắn, tuyệt đối không bao giờ!
Đông đông đông!
Tiếng đập cửa nặng nề vang lên, nghe thấy tiếng đập cửa, hắn vội vàng sửa sang lại một chút quần áo, sắc mặt cũng trầm xuống, sau đó… Một tay ôm lấy Du Du ở trong lòng!
Nha!
Ngay lúc đó Du Du kêu lên đầy sợ hãi, hắn đem nàng ngồi trên đùi mình, hai tay Du Du ôm chặt lấy thân thể hắn, đồng thời lớn tiếng nói: “Ai a, vào đi, không… đừng tiến vào!”
Lý Dật nói một câu đầy “học vấn”, đầu tiên là làm cho đối phương tiến vào nhưng là sau khi đối phương đẩy cửa vào, hắn lại nhanh chóng bác bỏ lời mình vừa nói, để cho bọn họ không tiến vào.
Lý Dật làm vậy là có dụng ý của mình, trong tích tắc cửa mở ra, hắn minh bạch được rằng ngoài cửa là La Tạp cùng Mã Lí Áo, cũng như tất cả thôn dân, rất tự nhiên… Bọn họ đồng thời nhìn thấy được hắn cùng Du Du đang ôm ấp nhau.
Vội vàng buông Du Du ra, nha đầu này diễn kịch không phải là chuyên nghiệp nhưng là hiện tại chỉ cần nàng phản ứng như bình thường. Bị hắn ôm một cái, chưa từng trải qua loại cảm giác như này, Du Du nhất thời đỏ mặt, hắn liền buông lỏng tay, nàng chân tay luống cuống chạy vào phòng trong.
Hết thảy vừa rồi chỉ là diễn kịch mà thôi, bất quá chỉ là có một mình hắn diễn, hành động của Du Du vừa rồi chỉ là phản ứng bình thường thôi. Mặc dù vài ngày gần đây, khoảng cách giữa hắn và Du Du đã trở nên vô cùng gần gũi, nhưng là giữa bọn họ vẫn chỉ là cầm tay mà thôi, không hề có ôm ấp bao giờ. Vô luận đối với hắn hay là nàng, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ ôm nhau!
Ngơ ngác nhìn khuỷu tay trống rỗng, vẫn còn đó hương thơm thoảng thoảng trong không khí. Trong đầu hắn, vẫn còn giữ lại cảm giác mềm mại, đầy ý vị, cùng với cảm giác thoả mãn vô cùng dị thường. Thật khó có thể tin được, chỉ là một cái ôm, lại đem đến cho hắn nhiều cảm xúc đến vậy. Thật sự không ngờ, ôm một người, cảm giác thật đẹp như thế!
Không cần phải giả vờ cũng như không cần phải đóng kịch nữa, sắc mặt của hắn xanh mét, tức giận nói: “Không biết vào phòng gõ cửa à? Không biết ta đang bề bộn việc sao? Không có việc gì nói thì cút ngay cho ta, ta không có thời gian hầu hạ các ngươi!”
Đối mặt với sự không hề khách khí của hắn, tất cả mọi người sợ hãi cúi đầu, nhưng lại bất luận không có ai bước ra khỏi cửa. Trải qua suy nghĩ lúc nãy, bọn họ hiện tại đã rất rõ ràng, một khi người trẻ tuổi này rời đi, bọn họ một đám liền chết không có chỗ chôn! Vô luận như thế nào cầu khẩn, bọn họ đều phải giữ người tuổi trẻ này lại, cứu bọn họ một mạng! Cùng với tính mạng so sánh thì tất cả đều chỉ là nhảm nhí mà thôi, ngay cả mạng sống cũng không còn thì nhiều tiền làm gì chứ?
--------------------------------------------------------------------------------------------
- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Huyễn Thần
- Chương 105: Ngã đích kế mưu