Thương hải tang điền, thế sự luân chuyển. Trường khiếu nguyệt viên*, lời thề cổ xưa.
Người như hắn, nắm giữ hết thảy nhân gian, lại nhìn không thấy tơ duyên của bản thân.
Mở ra gấm trắng làm sách, nàng vẫy mực vẽ ra dung mạo trong mộng. Tuyết vực vô biên, cung điện tịch mịch, cười một tiếng đã mười năm……. Môi hồng không nói, chỉ nguyện được cùng hắn bầu bạn, nhìn lại năm tháng.
Giới thiệu vắn tắt 2:
Ngươi biết cái gì là sự cô tịch đến tột cùng? Khi người bên cạnh ngươi ra đời rồi chết đi, nơi ngươi sinh sống đã từng là chốn phồn vinh nay lại lụi tàn, mà ngươi vẫn phải một thân một mình tiếp tục sống, giống như luân hồi vậy, một lần lại một lần trải qua cảnh tượng như vậy. Ngươi sẽ biết việc không thay đổi quý giá như thế nào.
Mấy vạn năm nay Thiên Mạch chính là trải qua như vậy, đối mặt với huyễn cung vĩnh hằng cảnh trí không thay đổi, hắn giống như một pho tượng đá lặng lẽ nhìn tang thương nhân thế biến đổi, tuân theo biến hoá của luật trời, quên đi sự cô tịch, cũng cơ hồ quên luôn cả sự tồn tại của chính mình.
Mà Thu Thần Băng Quân lại giống như đoá hoa Phù Tang* lửa đỏ rơi vào trong mặt hồ phẳng lặng, vô tình rơi vào trong cuộc sống của Thiên Mạch, sôi nổi, bướng bỉnh, không chịu buông tha. Chẳng qua chỉ là một đoá hoa chẳng mấy chốc sẽ phải héo tàn, phải như thế nào để ánh lửa đỏ mãi tồn tại vĩnh hằng trong nước hồ mênh mông? Chỉ là một ngày nàng sẽ biết cái hắn muốn cũng chỉ là sự bất biến mà thôi.
Chú thích
*Trường khiếu nguyệt viên: Đêm trăng tròn Thiên Lang (sói) thường hướng lên trăng và tru thành tiếng dài.
*Phù Tang: Theo truyền thuyết cổ phương Đông, cây dâu rỗng lòng gọi là Phù Tang hay Khổng Tang. Khi thần Mặt Trời cưỡi xe lửa du hành ngang qua bầu trời từ Đông sang Tây, ngài đã dừng lại dưới gốc cây phù tang.