Chương 5

"A a a, đau quá! Chân tôi có bị phế không vậy?" Lục Sanh Sanh hét lên sợ hãi.

Hai vợ chồng nhà họ Lục vội vàng sai người hầu đi lấy thuốc mỡ trị bỏng.

"Sao lại bị bỏng một mảng lớn thế này? Vậy chẳng phải ngày mai Sanh Sanh không thể tham gia cuộc thi nhảy rồi?"

Lục Càn Nguyên bất đắc dĩ thở dài.

"Trong tình hình này, có thể chữa khỏi vết thương là tốt rồi, còn tham gia thi thố gì nữa?"

Lục Sanh Sanh mắt đỏ hoe, trong lòng vô cùng ấm ức.

Nhưng trước mắt, cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể vịn Trần Dao, tập tễnh đi về phía bàn ăn.

"Tuy hôm nay xảy ra chút ngoài ý muốn, nhưng cuối cùng cả nhà chúng ta cũng được quây quần bên nhau ăn cơm. Nào, Tiểu Thất, ba chúc con, hy vọng con nhanh chóng thích nghi với cuộc sống ở thành phố, hòa nhập với gia đình."

Lục Càn Nguyên mỉm cười, nâng ly rượu lên.

Lục Thất liếc nhìn, ánh mắt dừng lại trên cổ tay rắn chắc của ông ta.

Ở đó có một vết sẹo đã đóng vảy.

Vết sẹo hình tròn, bên trong có hình vuông, giống với cấu trúc mái nhà này.

Chẳng lẽ nhà họ Lục...

Cô thu hồi ánh mắt, vẻ mặt bình thản.

"Con không uống rượu, khuyên ông cũng đừng nên uống."

Lục Càn Nguyên hơi khó chịu.

"Ba con là doanh nhân, ngày nào cũng phải giao tiếp, không uống rượu sao được?"

Ông ta ngửa đầu, uống cạn ly rượu.

Thực ra, ông ta không phản đối việc đón Lục Thất từ nông thôn về.

Nhưng điều kiện tiên quyết là Lục Thất phải giống một tiểu thư khuê các thực sự.

Hiện tại thì ngược lại, Lục Thất không chỉ không hiểu chuyện, mà còn nhút nhát đến mức không dám uống ly rượu vang bình thường này.

Cứ như vậy, sau này làm sao cùng hai vợ chồng họ tham gia các buổi tụ họp của giới thượng lưu?

"Ba, ba đừng giận." Lục Sanh Sanh tiến lại gần, vẻ mặt ngoan ngoãn.

"Chị từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, ngày nào cũng chỉ biết nghịch đất, sao có thể so sánh với những cô gái thành phố được? May mà ba còn có con, con sẽ bù đắp những thiếu sót của chị trong lòng ba."

Lục Càn Nguyên cảm thấy được an ủi phần nào.

Đúng vậy, Lục Sanh Sanh lớn lên rất ưu tú.

Không chỉ xinh đẹp, hiểu chuyện, mà còn có tài năng trên nhiều lĩnh vực.

Mỗi lần dẫn cô ta ra ngoài, đều khiến hai vợ chồng họ nở mày nở mặt.

Có thể nói, cô ta là bảo bối của họ.

"Chị, chị nhìn em làm gì vậy?"

Nhận thấy Lục Thất nhìn chằm chằm mình, Lục Sanh Sanh có chút chột dạ.

"Vòng cổ của em..."

Lục Thất cong môi, cố ý dừng lại một chút.

Lục Sanh Sanh lập tức đắc ý.

"À, chị nói cái này hả?"

Cô ta đưa tay kéo chiếc vòng cổ đá quý trên cổ ra.

"Đây là mẫu mới nhất của Kins, trong nước chưa có bán, mẹ phải nhờ người mua từ nước ngoài về, tốn không ít tiền đâu!"

Vừa nói, Lục Sanh Sanh vừa cố ý dựa vào vai Trần Dao, diễn vai một cô con gái ngoan ngoãn.

"Đó là vì Sanh Sanh nỗ lực, đạt học bổng, mẹ mới thưởng cho con." Trần Dao rất hài lòng với cô con gái nuôi này.

Lục Sanh Sanh hướng Lục Thất một ánh mắt khıêυ khí©h.

Thật thảm hại.

Không có quần áo hàng hiệu, cũng không có túi xách hàng hiệu.

Thậm chí, ngay cả một món trang sức tử tế cũng không có.

Chỉ có mỗi chiếc vòng tay trên cổ tay kia.

Đáng tiếc, ngay cả chiếc vòng tay đó cũng chỉ được làm bằng gỗ bình thường, sao có thể sánh bằng mẫu mới nhất của Kins?

"Ừ, vòng cổ của em đẹp thật."

Lục Sanh Sanh cứ tưởng Lục Thất sẽ ghen tị, nhưng thực tế thì không.

Cô chỉ nhàn nhạt khen một câu "đẹp" rồi tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Vẻ mặt hoàn toàn giống như vừa khen một món đồ nhựa vậy.

"Tiểu Thất này," Lục Càn Nguyên dẫn dắt câu chuyện vào chủ đề chính, "Nghe Vương quản gia nói, con đã bỏ học từ sớm ở nông thôn?" Lục Thất thờ ơ gật đầu, coi như chấp nhận.

"Con còn nhỏ, không đi học là không được."

Lục Càn Nguyên đưa cho cô một tập tài liệu.

"Đây là giấy báo nhập học của Học viện Tinh Thần, ngày mai con đến đó làm thủ tục, cố gắng bổ sung lại kiến thức văn hóa đã bỏ lỡ."

Lục Thất liếc nhìn, không nói gì.

"Chị, em cũng học ở Tinh Thần, sau này em sẽ "chăm sóc" chị nhiều hơn." Lục Sanh Sanh giả vờ ngoan ngoãn nói.

"Thế à? Vậy chị cảm ơn em trước nhé."

Lục Thất buông đũa, đứng dậy đi lên lầu, không cho bất cứ ai cơ hội nói thêm gì nữa.

"Mẹ, chị ấy..."

Trần Dao liếc nhìn bóng lưng Lục Thất, đáy mắt đầy vẻ chán ghét: "Kệ nó đi!"

Tầng hai.

Dưới sự hướng dẫn của người hầu, Lục Thất đi vào căn phòng của mình.

Giường cũ, bàn cũ, tủ quần áo cũ.

Nhìn quanh, tất cả đồ đạc trong phòng đều là đồ cũ.

"Phu nhân nói, cô mới từ nông thôn lên, cho cô dùng đồ tốt quá cũng không quen, nên cứ dùng tạm đồ cũ của nhị tiểu thư trước đã." Người hầu lạnh lùng nói.

Đến từ nông thôn, có chỗ ở là tốt lắm rồi, còn đòi hỏi dùng đồ tốt?

Mơ đi!

"Được rồi, cô ra ngoài đi."

Lục Thất bình tĩnh, không hề tỏ ra khó chịu.

Người hầu rời khỏi phòng, tiện thể quay đầu lại liếc nhìn.

Chỉ thấy Lục Thất đổ hết đồ đạc trong túi vải lên giường.

Vài bộ quần áo cũ mua ở chợ trời, mấy đôi giày vải rách.

Quan trọng là, còn có một ít lá bùa lộn xộn và chiếc la bàn rỉ sét.

Trời ạ!

Bây giờ là thời đại khoa học rồi, sao đại tiểu thư này còn tin vào mấy thứ ma quỷ đó?

Chẳng lẽ cô ta bị nuôi ở nông thôn đến ngốc luôn rồi?

Cửa phòng đóng lại.

Lục Thất bắt đầu sắp xếp đồ đạc.

Những ngón tay thon thả của cô nhẹ nhàng lướt trên chiếc la bàn rỉ sét, một con thằn lằn màu đỏ, chỉ to bằng ngón tay, bị kéo ra.

Tiểu Bích Hổ quay đầu nhìn quanh, có vẻ hơi bực bội, thân hình nhỏ bé bò tới bò lui trên mu bàn tay cô.

"Mày muốn nói là căn phòng này không ổn?" Lục Thất vuốt đầu nó.

Tiểu Bích Hổ gật đầu lia lịa, tỏ vẻ đồng ý.

"Chuyện này tao biết từ lâu rồi."

Lục Thất đứng dậy, mở cửa sổ, đưa tay ra ngoài vồ nhẹ, một luồng sương mù màu đen giãy giụa chui vào lòng bàn tay cô.

"Nhà họ Lục mệnh không có tài, vậy mà lại giàu có đến ngày nay, chắc hẳn là do thứ này."

Luồng sương mù màu đen sợ hãi, run rẩy, muốn trốn thoát, nhưng bị Lục Thất ấn lại.

Tiểu Bích Hổ nhìn luồng khí đen.

Đôi mắt nhỏ đảo tròn, lóe lên tia sáng xanh, như con sói hoang nhìn thấy thịt.

"Muốn ăn à?"

Tiểu Bích Hổ gật đầu lia lịa.

"Ăn đi!"

Lục Thất đưa tay tới.

Tiểu Bích Hổ không hề khách sáo, chiếc lưỡi đỏ tươi nhanh chóng liếʍ một vòng.

Chỉ trong một giây, luồng khí đen đã bị nó nuốt vào bụng.

Tiện thể, nó còn ợ một cái no nê.

Chuyện này...

Những luồng khí đen còn sót lại bên ngoài biệt thự bị hành động này làm cho chấn động, nhanh chóng tản đi, như sợ Lục Thất bắt hết chúng để cho thằn lằn ăn.

Nhưng hiển nhiên, Lục Thất không muốn lo chuyện bao đồng.

Cô cúi đầu nhìn điện thoại vừa rung lên.

[Sư muội, địa điểm đấu giá cuối cùng đã được xác định, ở quán bar Hậu Yêu đường Thành Đông.]

Quán bar?

Lục Thất nheo mắt, đặt Tiểu Bích Hổ vào bình thủy tinh.

"Ngoan ngoãn ở nhà trông nhà, tao phải ra ngoài một chuyến."

Tiểu Bích Hổ ngoan ngoãn gật đầu.