Chương 49

Trong góc phòng thẩm vấn còn có hai đồng bạn cả người đầy máu, thân thể bọn họ co rúm lại không ngừng run rẩy.

Địch Thanh xuống tay rất có chừng mực, tránh chỗ yếu hại của người bị thẩm vấn, dùng thủ đoạn thiên kỳ bách quái tra tấn bọn họ.

Một người hôn mê đi qua sẽ thay bằng tra tấn người tiếp theo.

Ba người thay phiên nhau gánh vác thủ đoạn xảo quyệt tàn nhẫn của Địch Thanh.

Ánh mắt Phó Tư Yến dưới ánh đèn lờ mờ trầm lắng như mực, khuôn mặt nho nhã căng chặt, mắt lạnh nhìn một màn này.

Qua hồi lâu, đến từ linh hồn kêu gọi làm anh chậm rãi nhắm hai mắt lại, lâm vào trong ngủ say.

*

Phòng bên cạnh.

Sau khi trị liệu xong, Tô Vãn Đường đến phòng nhà họ Phó sắp xếp cho cô nghỉ ngơi.

Cô gần như vừa chạm vào giường đã ngủ thϊếp đi, chỉ là ngủ không an ổn, hai hàng lông mày nhíu chặt, hô hấp dồn dập.

Tô Vãn Đường rơi vào trong trí nhớ kiếp trước, tứ cố vô thân, trải qua tuyệt vọng lại thống khổ, khiến cô cảm thấy hít thở không thông.

Kiếp trước, sau khi biết được thân thế chân chính, chân tướng rõ ràng bị Hạ Nghiên cướp đoạt mệnh cách.

Tô Vãn Đường cầm vũ khí sắc bén ra tay với Hạ Nghiên cũng chuyển học tịch sang nước Hoa.

Đáng tiếc cô thất bại, mấy kẻ học trong trường học quý tộc đều là tồn tại không phú thì quý, ra vào có bảo tiêu đi theo.

Hạ Nghiên được nhà họ Phó bảo vệ trọng điểm, không chỉ có nhà họ Phó hộ vệ bảo vệ, còn có nhóm lính đánh thuê đến từ Nam Dương.

Tô Vãn Đường không thể nói là tay trói gà không chặt, nhưng đối mặt với lính đánh thuê đã trải qua lễ rửa tội bằng máu tươi, cô căn bản không chịu nổi một kích.

Kế hoạch gϊếŧ Hạ Nghiên của cô thất bại, đợi được Tô Vân Thục kiêu ngạo nghênh ngang tới cửa.

Tô Vân Thục kiêu ngạo khinh miệt, từ trên cao nhìn xuống Tô Vãn Đường đang bị giam giữ.

"Mày cho rằng mày là cái thá gì, nhà họ Tô cho mày ăn cho mày uống vậy mà mày vô ơn không bằng một con chó, mày lại dám đả thương Nghiên Nghiên của tao.”

Hai tay Tô Vãn Đường bị trói chặt, miệng cũng bị chặn, chật vật quỳ rạp trên mặt đất.

Hai mắt phẫn nộ của cô hung hăng đâm về phía mẹ con Tô Vân Thục, Hạ Nghiên, hận không thể cắn nát máu thịt bọn họ.

Hạ Nghiên ôm cánh tay Tô Vân Thục, đội một khuôn mặt đơn thuần vô hại nói ra lời vô cùng ác độc.

“Mẹ, dù sao giữ nó lại cũng vô dụng, không bằng chúng ta gϊếŧ nó đi.”

Tô Vân Thục vỗ vỗ mu bàn tay Hạ Nghiên, cười nói: "Bây giờ còn không được, Nghiên Nghiên kiên nhẫn chờ vài năm nữa.”

“Tiện nhân này chẳng qua là chó nhà có tang, không cần để nó ở trong lòng, nhiệm vụ chủ yếu của con bây giờ là dỗ dành người nhà họ Phó.”

Ánh mắt bà ta nhìn Tô Vãn Đường vừa ghét bỏ vừa khinh miệt, như đang nhìn một đống rác rưởi.

Tư thái bễ nghễ nhìn chúng sinh của Tô Vân Thục xấu xí không chịu nổi, khiến người ta ghê tởm.

Hạ Nghiên bày ra vẻ mặt kiêu ngạo, đắc ý cười nói: "Mẹ yên tâm đi, nhà họ Phó hiện tại coi con là tổ tông.”

Tô Vân Thục: "Con à, nhớ kỹ không được lơ là, trên dưới nhà họ Phó đều là một đám hồ ly, mau chóng đăng ký kết hôn với Phó Tư Yến mới tốt.”

“Con biết rồi". Hạ Nghiên không cam lòng nhìn Tô Vãn Đường: "Tiện nhân này phải xử lý thế nào? Cứ buông tha cô ta như vậy?”

“Con xem mà làm đi, cho nó chút giáo huấn rồi thả người ra, đừng gây ra tai nạn chết người.”