Chương 44

Trở lại Nam Dương, chờ đợi mẹ con Hạ Nghiên chính là gièm pha quấn thân, thân bại danh liệt, vạn người phỉ nhổ.

Cha Hạ bị Tô Thế Hoành cắm sừng, Tiêu Quân Vũ bị hai mẹ con Tô Vân Thục, Hạ Nghiên tính kế.

Gia tộc sau lưng bọn họ sẽ không buông tha nhà họ Tô, đả kích trí mạng đến từ hai nhà cũng không phải thứ nhà họ Tô gánh vác nổi.

Kiếp trước Tô Vãn Đường trải qua lần lượt thất bại, mọi chuyện nhấp nhô, bây giờ đã tu luyện được đến trình độ cực kỳ có kiên nhẫn.

Cô sẽ trả lại cho Tô Thế Hoành, Tô Vân Thục, Hạ Nghiên gấp 10 lần tất cả những gì mình đã trải qua.

Cùng với vị cao nhân trốn sau lưng nhà họ Tô, vì Hạ Nghiên bày mưu tính kế đoạt mệnh cách của cô.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Trong chớp mắt, nửa giờ trôi qua.

“Tê - -!”

Phó Tư Yến tựa vào bồn tắm, môi mỏng phun ra một âm thanh yếu ớt.

Hai hàng lông mày đẹp mắt của anh nhíu chặt, sắc mặt hồng hào vừa khôi phục trở lại nên trắng bệch.

Tô Vãn Đường dừng tay xoa huyệt Thái Dương cho Phó Tư Yến, rũ mắt nhìn thấy gân xanh của anh nổi lên bên cạnh bồn tắm.

Hiệu quả của thuốc đã bắt đầu.

Kế tiếp mới là quá trình trị liệu chân chính của Phó Tư Yến.

Tô Vãn Đường rút ra mấy cây kim châm, thuần thục ghim lên đầu Phó Tư Yến.

Động tác trên tay liền mạch lưu loát, vô luận là tốc độ hay là thủ pháp, có loại cảm giác trời sinh đã thành tạo.

Trên đầu Phó Tư Yến rất nhanh bị kim châm đâm đầy, dày đặc tê dại khiến người ta kinh hãi.

“A - -!”

Tiếng kêu đau đớn của Phó Tư Yến, trong căn phòng yên tĩnh lại càng thêm khó có thể đè nén.

Tô Vãn Đường thò tay vào bồn tắm, năm ngón tay duỗi ra phóng ra linh lực vô hình.

Nước thuốc trong bồn tắm sôi trào lên toát ra vô số bọt khí nhỏ, lại rất nhanh hình thành vòng xoáy hình thái.

Những thứ nước thuốc này được linh lực ban cho sinh mệnh, toàn bộ tập trung cùng một chỗ, vọt tới hướng chân Phó Tư Yến không trọn vẹn.

Thuốc nhỏ màu nâu gần bằng phẳng dọc theo mép bồn tắm đang rơi xuống với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Tinh hoa trong nước thuốc bị chân tàn phế của Phó Tư Yến nhanh chóng hấp thu.

Khi mực nước giảm xuống một nửa, lộ ra đường nét cơ bắp dày rộng rắn chắc của người đàn ông.

Tô Vãn Đường thu tay lại, nâng đỡ thân thể Phó Tư Yến, lại rút ra mấy cây kim châm.

Mũi kim bén nhọn đâm vào trong da thịt màu mật, để lại một phần ba bên ngoài.

Sau khi chín cây kim châm vào người, Tô Vãn Đường lại dừng tay.

Phó Tư Yến ngâm mình trong bồn thuốc, phút chốc phát ra một tiếng gầm nhẹ.

Giọng nói xuyên qua cửa phòng truyền đến tai mọi người nhà họ Phó đang chờ đợi trong phòng ngủ.

Phó Vinh Khang vụt đứng lên, sắc mặt âm trầm như nước: "Tư Yến làm sao vậy?”

Ông cụ Phó cũng ngồi không yên, chống gậy đầu rồng đứng lên, đôi mắt cơ trí thần sắc bối rối gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng tắm.

Lão tam Phó Vinh Cẩm nhà họ Phó bước nhanh về phía phòng tắm, giơ tay muốn đẩy cửa ra nhưng bị bàn tay chen ngang ngăn cản.

Địch Thanh đứng ở cửa, không chút thay đổi sắc mặt nói: "Tô tiểu thư dặn dò, bất luận kẻ nào cũng không thể đi vào quấy rầy.”

Trong phòng tắm lại vang lên tiếng kêu thê lương đau đớn của Phó Tư Yến.

Giọng nói tê tâm liệt phế, giống như bị người tra tấn sống không bằng chết.

Ngũ quan nho nhã của Phó Vinh Cẩm lập tức trầm xuống, thấp giọng quát Địch Thanh.