Trên mặt Tô Vãn Đường lộ ra nụ cười sáng lạn, nghiêng người tới gần Phó Tư Yến trước mặt, dịu dàng hỏi: "Phó gia thu thập dược liệu tốn bao nhiêu tiền?"
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Phó Tư Yến nhìn thấy Tô Vãn Đường rất rõ ràng.
Hương thơm trong trẻo nhưng lạnh lùng đập vào mặt, một tấm dung nhan điên đảo chúng sinh càng câu hồn đoạt phách, giống như rượu ngon say lòng người.
Trong đầu Phó Tư Yến hiện lên đêm đó, hình ảnh thiếu nữ ngây thơ trắng như tờ giấy bị chính tay anh bôi lên màu sắc, lột xác thành phụ nữ.
Những ký ức mập mờ không khống chế được kia làm cho khí huyết trong cơ thể Phó Tư Yến cuồn cuộn, thân thể bị rót vào dòng nước ấm trở nên xao động.
Phó Tư Yến xua đi hình ảnh trong đầu xen lẫn tiếng khóc nhè, khiến tâm trạng anh không yên.
Anh hạ thấp đôi mắt, lạnh nhạt trả lời: "Ba ngàn vạn.”
Nghe được con số này, Tô Vãn Đường trầm mặt, ước tính năm mươi triệu không đủ xài.
Phó Tư Yến trị liệu một lần cần tiêu phí ba ngàn vạn, ba tháng tiêu phí chính là một con số trên trời.
Tô Vãn Đường rèn luyện thể chất, dược liệu ôn dưỡng hồn phách càng trân quý hơn.
Nghĩ đến tuổi thọ ba năm đếm ngược, cô chỉ cảm thấy gánh nặng mà đường xa.
Tô Vãn Đường đưa tờ chi phiếu 50 triệu Tiêu Quân Vũ đưa tới trước mặt Phó Tư Yến.
“Nếu dược liệu đầy đủ, đêm nay bắt đầu trị liệu cho anh, chẳng qua anh phải giúp em một việc, giúp em thu thập một nhóm dược liệu.”
Mượn năng lực của nhà họ Phó thu thập dược liệu, vừa nhanh vừa không bị hố, quả thực là thích hợp nhất.
Phó Tư Yến tiếp nhận chi phiếu, nhìn thấy tên người trả tiền - - Tiêu Quân Vũ.
Là cậu ấm nhà họ Tiêu ở Nam Dương mạo danh thay thế thân phận của anh, người bị người hiểu lầm có một đêm đáng giá ngàn vàng với Tô Vãn Đường.
Ánh mắt Phó Tư Yến lạnh lùng, giọng nói ôn hòa như nước.
“Được, tôi sẽ mau chóng an bài người đi làm.”
Tô Vãn Đường nở nụ cười hài lòng: "Vậy thì cảm ơn.”
Phó Tư Yến đưa chi phiếu cho Địch Thanh, nhẹ giọng nói: "Em là phu nhân tôi, không cần nói cảm ơn.”
Đêm khuya, nhà cũ nhà họ Phó đèn đuốc sáng trưng.
Phó Tư Yến ở trong phòng ngủ, ba cha con ông cụ Phó, Phó Vinh Khang, Phó Vinh Cẩm, còn có tiểu bối nhà họ Phó, tất cả đều là dáng vẻ đứng ngồi không yên.
Họ nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm đóng kín với ánh mắt lo lắng nóng rực như thể muốn phá vỡ cửa kính.
Lão nhị Phó Vinh Khang nhà họ Phó biết được đêm nay cháu trai sẽ bắt đầu trị liệu, lúc trở về quân trang trên người cũng không kịp thay ra.
Sống lưng hắn cao ngất rắn rỏi, người hơn năm mươi tuổi, lại có sức lực không thua gì thanh niên.
Vị nhị gia nhà họ Phó chưởng quản quyền lực một phương này, lúc này không còn uy nghiêm ở trước mặt cấp dưới, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm phòng tắm.
Phó Vinh Khang xuyên thấu qua kính mờ nhìn thấy trong phòng tắm có bóng người đang lắc lư, trái tim nâng lên thật cao.
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía cha già: "Vị Tô tiểu thư này thật sự có thể chữa khỏi cho Tư Yến sao?”
Ông cụ Phó ngồi vững như núi, đôi mắt khôn khéo cơ trí nhàn nhạt liếc mắt nhìn con trai thứ hai.
Ông không nói gì, ngược lại là lão tam Phó Vinh Cẩm nhà họ Phó tướng, mạo nho nhã không chút thay đổi sắc mặt nói.
“Mặc kệ có được hay không, hiện tại đã bắt đầu, chúng ta chỉ cần chờ là được.”