Chương 39

Tâm trạng tốt của Tô Vãn Đường bị phá hoại, vẻ mặt đều không vui.

Phó Tư Yến một mực chống đỡ dẫn đến khí huyết nghịch lưu, thân thể trở nên càng ngày càng hỏng bét.

Cô vuốt ve nếp nhăn cổ áo Phó Tư Yến, từ trên cao nhìn xuống đối phương, ngữ khí không cho xen vào.

“Nếu như anh muốn thân thể khôi phục như lúc ban đầu, trong vòng ba tháng kế tiếp nhất định phải phối hợp với tôi.”

Phó Tư Yến lần đầu tiên trong đời được giáo dục, môi mỏng nhếch lên.

Giọng anh khàn khàn, lại cười nói: "Được…”

Tô Vãn Đường không ngồi lại chỗ cũ, cứ như vậy đứng trước người Phó Tư Yến, nghe được câu trả lời của anh, phiền não trong mắt nhạt đi không ít.

Cô nhìn sắc mặt tái nhợt ốm yếu của Phó Tư Yến, hỏi: "Ngoại trừ việc riêng, anh còn muốn nói chuyện gì với tôi?"

Ánh mắt Phó Tư Yến lóe lên, trầm ngâm một lát mới chậm rãi mở miệng nói: "Chuyện nhà.”

Anh đưa tờ văn kiện cuối cùng đặt trên đùi tới trước mặt Tô Vãn Đường.

“Hy vọng ba ngày sau phu nhân có thể cho tôi đi tham gia hội đấu giá tổ chức ở Hải Thành.”

Chuyện nhà? Phu nhân?

Tô Vãn Đường hoài nghi lỗ tai nghe nhầm.

Cô theo bản năng nhìn xung quanh đại sảnh trống rỗng.

Trong phòng khách to như vậy, ngoại trừ cô và Phó Tư Yến, chỉ còn Địch Thanh và hộ vệ trong góc như người tàng hình.

Tô Vãn Đường dường như ý thức được điều gì đó, nét mặt hơi thay đổi, khóe mắt cũng hơi co giật.

Cô rũ mắt nhìn về phía Phó Tư Yến thần sắc thản nhiên thong dong, tay đeo nhẫn ngọc chỉ vào mình hỏi.

“Phu nhân? Anh đang gọi tôi sao?”

Phó gia dựa vào xe lăn, khuôn mặt tuấn mỹ màu sắc tái nhợt, khóe môi mỉm cười, cổ họng vang lên tiếng cười cực nhẹ.

Anh đẩy tập tài liệu trong tay về phía Tô Vãn Đường, giọng nói ôn hòa dịu dàng.

"Em cũng có thể nhìn xem đồ vật bên trong.”

Tô Vãn Đường nhận lấy tài liệu mở ra, khi nhìn thấy đồ vật bên trong, hơi thở không khỏi trì trệ.

Là hai quyển sổ đỏ, mấy chữ to rõ ràng là giấy chứng nhận kết hôn đập vào trong mắt.

Động tác trên tay Tô Vãn Đường có chút bối rối mở giấy chứng nhận kết hôn ra.

Một người là Phó Tư Yến, một người là Tô Vãn Đường.

Một quốc tịch nước Hoa, một quốc tịch Nam Dương.

Vẻ mặt Tô Vãn Đường lúc này vô cùng đặc sắc.

Cô lại kết hôn rồi!

Cùng Phó Tư Yến thành vợ chồng đã kết hôn!

Tô Vãn Đường có chút choáng váng đầu óc, suy nghĩ hỗn độn, nội tâm có thể nói sóng đánh biển gào.

Cô giơ hai quyển giấy chứng nhận kết hôn lên, lắc lư vài cái trước mặt Phó Tư Yến: "Đây là ý gì?”

Phó Tư Yến không nhìn sắc mặt âm trầm như nước của Tô Vãn Đường, đôi môi mất máu mấp máy, chậm rãi nói.

“Tôi và em một tháng trước đã làm lễ kết hôn, tôi và em là nam chưa dựng vợ gái chưa gả chồng, nên trở thành vợ chồng danh xứng với thực.”

Ánh mắt Tô Vãn Đường sâu thẳm mà nguy hiểm, bị chọc cười: "Anh đang nói cái quỷ gì vậy? Tôi chưa từng đồng ý gả cho anh!”

Đúng là cô đã phá hỏng hôn sự của Phó Tư Yến và Hạ Nghiên, nhưng chưa từng nghĩ tới việc gả mình đến nhà họ Phó.cho sinh mạng mới, cũng không có động qua tâm tư như vậy.

Về phần chuyện mệnh cách khí vận, bằng vào việc cô có được năng lực, không kết hôn vẫn có thể chữa khỏi tốt cho người như thường.

Đôi mắt đen hẹp bao hàm thâm ý của Phó Tư Yến buông xuống, rơi vào tay Tô Vãn Đường đeo nhẫn ngọc ban chỉ.