Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Huyền Môn Thiên Kim Giả Ra Tay, Đám Hào Môn Đều Bị Dọa Đến Run Rẩy

Chương 38

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tô Vãn Đường nhấc mí mắt, đôi mắt lạnh lùng nhìn Phó Tư Yến, không được tự nhiên.

Nhà họ Phó từ đầu tới cuối lạnh lùng bàng quan cảnh ngộ của cô, cũng không có thực chất làm ra chuyện tổn thương cô.

Nhà họ Phó nước Hoa và nhà họ Tô Nam Dương, bởi vì Hạ Nghiên cướp đoạt mệnh cách khí vận của mình mà làm một hồi giao dịch lẫn nhau.

Mục đích của người nhà họ Phó vô cùng rõ ràng, yết giá công khai thông báo nhu cầu, lợi dụng tài nguyên đổi lấy tài nguyên.

Phó Tư Yến hôn mê bất tỉnh, cái gì cũng không làm được, cũng không cách nào ngăn cản.

Anh nói sẽ không đồng ý cho Hạ Nghiên xung hỉ, chuyện này Tô Vãn Đường vẫn tin tưởng.

Chỉ bằng kiếp trước, Phó Tư Yến tỉnh lại làm chuyện đầu tiên chính là đuổi tới Nam Dương gϊếŧ Hạ Nghiên.

Tô Vãn Đường thờ ơ lạnh nhạt với nhà họ Phó, trong lòng vô cùng khó chịu, thậm chí có chút giận chó đánh mèo.

Đối với Phó Tư Yến có thể buông dáng dỗ dành cô, ra tay quyết đoán tàn nhẫn, ngược lại không có bất kỳ giận chó đánh mèo nào.

Khóe miệng Tô Vãn Đường cong lên, giọng điệu nhàn tản hỏi: "Đây là chuyện riêng của anh?”

“Phải, khụ...... Khụ khụ......”

Phó Tư Yến vừa nói ra một chữ, sau đó iên tiếp có tiếng ho nhẹ vang lên.

Anh lấy ra khăn vuông đặt ở giữa môi, nghiêng đầu không ngừng ho khan.

Tô Vãn Đường trơ mắt nhìn dung nhan ôn nhã cổ điển của anh, mắt thường có thể thấy được trở nên trắng bệch.

Cô nhanh chóng đứng dậy đi tới trước người Phó Tư Yến, đưa tay vuốt ve cổ tay đeo phật châu của anh.

Khí mạch nhúc nhích dưới ngón tay, cơ hồ nhẹ đến sắp không cảm giác được.

Người này một mực chống đỡ thân thể rách rưới, linh hồn cũng đến mức suy kiệt.

Rõ ràng đã là nỏ mạnh hết đà, cũng không biết đến tột cùng đang kiên trì cái gì, còn làm bộ như vô sự thong dong nói chuyện với cô.

Tô Vãn Đường hít sâu một hơi, nắm lấy cổ áo Phó Tư Yến, cúi đầu kề sát đôi môi không chút huyết sắc của anh.

Hai môi chạm nhau, không hề có khe hở.

“Ngô!”

Đôi mắt Phó Tư Yến hơi giật mình, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Tô Vãn Đường.

Dung nhan tinh xảo trắng nõn không tỳ vết gần trong gang tấc, làn da đẹp như trứng gà lột vỏ.

Nhưng mà không đợi Phó Tư Yến cảm thụ tư vị hôn môi đưa tới cửa, một dòng nước ấm rót vào trong cơ thể anh.

Tanh ngọt và ngứa ngáy ho khan trong cổ họng vào giờ khắc này hết thảy biến mất.

Thân thể gần như khô kiệt giống như được rót vào sinh cơ mới, ấm áp dào dạt.

Tô Vãn Đường hôn rất nhẹ, vừa chạm đã rời đi, vận chuyển linh khí xong lập tức rời đi.

Cô buông cổ áo Phó Tư Yến ra, làm như không có việc gì xoa dịu nếp nhăn trên cổ áo cho anh, ngoài miệng oán giận ghét bỏ nói.

"Tình huống thân thể của anh bây giờ rất không xong, căn bản không chịu nổi bất kỳ giày vò nào, nếu như không phải tôi ra tay, anh đã sớm hồn về địa phủ báo danh rồi."

“Tôi ở trước mặt người nhà anh đã lập ra mục tiêu, bảo đảm anh trong vòng ba tháng khôi phục như lúc ban đầu, anh tốt nhất không nên kéo chân sau của tôi, thân thể không thoải mái phải nói ra.”

Thân thể Phó Tư Yến rõ ràng dễ chịu không ít, hô hấp cũng thông suốt, khó chịu đè nén lúc trước được giảm bớt.

Nghe Tô Vãn Đường dặn dò, anh rất biết điều gật đầu: "Tôi biết rồi.”

Cô bé này rõ ràng là đang tức giận, Phó Tư Yến sẽ không dỗ trẻ con, chỉ có thể vạn sự thuận theo.
« Chương TrướcChương Tiếp »