Chương 24

Đừng nói nhìn thấy Tiêu Quân Vũ, nghe được tên của hắn thôi là thân thể hay tâm lý chỗ nào cũng không thoải mái.

Tình bạn từ nhỏ đến lớn giữa cô và Tiêu Quân Vũ, từ sáng sớm hôm đó tỉnh lại đã đoạn tuyệt.

Gặp lại nhau trong đám tang của nhau.

Nghĩ đến đủ loại ký ức kiếp trước, ánh mắt Tô Vãn Đường tối tăm không rõ, lóe ra ánh sáng lạnh lẽo nguy hiểm.

Tuy rằng Tiêu Quân Vũ hơi phong lưu một chút, nhưng hắn chủ yếu vẫn luôn theo tôn chỉ em tình anh nguyện, chưa bao giờ ép buộc người khác.

Sau khi chết bị chụp mũ cầm thú, biếи ŧɦái, không bằng súc sinh, người người phỉ nhổ, thật đáng buồn.

Tô Vãn Đường căn bản không tin Tiêu Quân Vũ sẽ làm ra những chuyện này.

Kiếp trước sau khi Tiêu Quân Vũ chết, cha Tiêu người tóc bạc tiễn người tóc đen đi tìm nàng.

Vị gia chủ nhà họ Tiêu oai phong một cõi này ở Nam Dương, bởi vì con trai đột nhiên rời đi mà cả đêm đầu đầy tóc bạc.

Một trong những chuyện đau khổ nhất trên đời, chính là người tóc trắng tiễn người tóc đen.

Tô Vãn Đường cũng biết được một số chuyện người khác biết từ trong miệng cha Tiêu.

Nam Dương.

Khách sạn Downtown, phòng tổng thống.

Tiêu Quân Vũ mắt say mông lung nằm ở trên giường lớn xa hoa, ánh mắt dại ra nhìn chằm chằm trần nhà, tùy ý người bên cạnh hầu hạ.

Hắn trước kia phóng đãng không kiềm chế được, khuôn mặt phong lưu đẹp trai, hôm nay tinh thần uể oải nhan sắc giảm mạnh.

Tiêu Quân Vũ gần đây vô cùng chán chường, thậm chí là nước sôi lửa bỏng.

Mỗi ngày hắn sống mơ màng màng, cố gắng quên đi sự hoang đường một tháng trước.

Tô Vãn Đường sinh ra giống như mỹ nữ tuyệt thế nhân gian, có dáng người kiêu ngạo nhu nhược không xương, bất kể tên đàn ông nào thấy cũng muốn mềm nhũn xương cốt.

Hết lần này tới lần khác Tiêu Quân Vũ lại không có nửa điểm tình cảm nam nữ nào đối với cô, có cũng chỉ là tình bạn xấu thông đồng làm chuyện bậy bạ.

Phải biết rằng Tô Vãn Đường khi còn bé là nhóc ma nữ muốn lấy đao thiến hắn.

Cũng bởi vì kết cấu thân thể bọn họ bất đồng, hai người suýt chút nữa đã làm chị em!

Đó là lịch sử đen tối lớn nhất trong cuộc đời Tiêu Quân Vũ.

Cũng là cơn ác mộng đến nay không thể xóa nhòa của hắn.

Thử hỏi, đối mặt với một nhóc ma nữ hung tàn như vậy, người đàn ông nào không có bóng ma tâm lý.

Tiêu Quân Vũ luôn cảm thấy nếu ai trêu chọc Tô Vãn Đường, tuyệt đối chính là kẻ không cần con cháu đời sau.

Sự thật chứng minh, dự cảm của hắn là chính xác.

Một tháng trước, sau khi bị Tô Vãn Đường đá xuống giường.

Tiêu Quân Vũ cũng triệt để...... héo.

Theo nghĩa đen.

Công cụ gây án của hắn không bị thương, nhưng rốt cuộc không thể hành sự phòng the.

Tiêu Quân Vũ ngồi phịch trên giường, mạnh mẽ đứng dậy.

Nôn!

Hắn ghé vào bên giường, phát ra tiếng nôn mửa kinh thiên động địa.

“Tiêu thiếu gia, ngài không sao chứ!”

Cô gái xinh đẹp hầu hạ bên cạnh vội nhào tới, giọng nói dịu dàng tràn đầy lo lắng hỏi.

Cô ta quỳ một gối bên giường nhìn Tiêu Quân Vũ, cố ý lộ ưu thế khe sâu ngạo nghễ ở phía trước người.

Tiêu Quân Vũ liếc mắt một cái đã va vào cảnh đẹp dĩ vãng luôn được hắn thưởng thức, thậm chí yêu thích không buông tay, nhưng hiện tại động tĩnh nôn khan càng lớn hơn.

Ông đây mẹ nó đều héo rồi!

Cô lẳиɠ ɭơ phô bày cái đó ra trước mặt ông đây làm quái gì, chọc ống phổi của ông à!