Chương 22

Trong đình viện, một tay Phó Thần Ngạn ôm đầu máu tươi chảy ròng, chật vật đứng bên cạnh suối phun.

Khuôn mặt bị máu nhuộm đỏ của cậu ta hiện lên vẻ dữ tợn, ánh mắt phẫn hận căm tức nhìn tượng thần điêu khắc đá ở trung tâm suối phun.

Đầu trên tượng thần điêu khắc đá không còn, vết nứt bén nhọn phía trên thoạt nhìn so với lưỡi dao sắc bén còn nguy hiểm hơn.

Mà trên đầu Phó Thần Ngạn dính bụi trắng toái mạt, dưới chân là đầy đất đá vụn rơi lả tả.

Tình hình này không khó nhìn ra vừa mới xảy ra sự cố kinh hồn bạt vía như thế nào.

Có mấy hộ vệ nhà họ Phó ở xung quanh Phó Thần Ngạn không kịp cứu.

Bọn họ đều bị cảnh ngộ của Phó Thần Ngạn làm cho sợ ngây người, sững sờ đứng tại chỗ.

Ông cụ Phó đứng trên bậc thang, rống giận một tiếng: "Còn thất thần làm gì, mau đi gọi bác sĩ!"

Đám hộ vệ lập tức tản ra bốn phía, hộ vệ có khoảng cách Phó Thần Ngạn gần nhất thì đỡ cậu ta đi đến trước mặt ông cụ Phó.

Tay Phó Thần Ngạn che miệng vết thương không ngừng tuôn ra máu tươi, nửa khuôn mặt đều bị máu nóng nhuộm đỏ.

Cậu ta tủi thân kêu một tiếng: "Ông nội - -

Ông cụ Phó thấy bộ dáng cháu trai máu tươi đầm đìa, đôi môi run rẩy nói: "Vào phòng trước, mau cầm máu!”

Nửa giờ sau.

Vết thương trên đầu Phó Thần Ngạn được băng bó tốt, sắc mặt tái nhợt ngồi trong đại sảnh của tòa nhà chính nhà họ Phó.

Ông cụ Phó ngồi ở chủ vị, ánh mắt sắc bén liếc cháu trai, trầm giọng hỏi: "Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?”

Vẻ mặt Phó Thần Ngạn quẫn bách lại thấp thỏm, kể lại toàn bộ quá trình nửa giờ trước suýt chút nữa bỏ mình dưới tượng đá kia.

Cậu ta đưa anh họ về phòng, giao cho hộ vệ và bác sĩ đợi lệnh trong phòng, nhận được một cuộc điện thoại cầu cứu của bạn bè.

Trong điện thoại bối cảnh tiếng người rất ồn ào, cậu ta cũng nghe không rõ đã xảy ra chuyện gì, quyết định đi ra ngoài nhìn xem.

Lúc cậu ta đi tới đình viện có đi ngang qua suối phun, bị đầu tượng thần điêu khắc đá đột nhiên gãy đập vào đầu.

May mắn chính là, thạch điêu rơi xuống vỡ tan gần như sát bên cạnh đầu Phó Thần Ngạn.

Cái đầu tượng đá kia, đại khái nặng mấy cân.

Lúc ấy Phó Thần Ngạn đi về phía trước nửa bước thì toàn bộ thạch điêu đầu đều sẽ nện ở trên đầu của cậu ta, sợ là sẽ chết trẻ tại chỗ.

Ông cụ Phó nghe xong toàn bộ quá trình, trong lòng vẫn còn sợ hãi, thân thể căng thẳng lại thả lỏng xuống.

Ông nhìn chằm chằm mi tâm Phó Thần Ngạn, muốn xuyên thấu qua một đôi mắt thường nhìn ra sát khí phía trên.

Lông mày đầy tà khí, tai ương đổ máu.

Lời Tô Vãn Đường nói đã ứng nghiệm.

Phó Thần Ngạn trải qua sự cố đột phát, làm cho ông cụ Phó không thể không coi trọng.

“Trong khoảng thời gian này cháu ngoan ngoãn ở nhà đừng đi đâu cả, chờ chị dâu cháu trở về rồi tính tiếp.

Phó Thần Ngạn trừng mắt nhìn, mờ mịt nói: "Chị dâu?”

Giọng ông bình tĩnh nói: "Tô Vãn Đường đã đăng ký kết hôn với Tư Yến, sau này con bé sẽ là chị dâu của cháu.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt mất máu quá nhiều của Phó Thần Ngạn dại ra, trợn tròn hai mắt giống như bị sét đánh.

“Sao lại đăng ký? Tô Vãn Đường còn nhỏ hơn cháu, cô ấy kém anh họ hơn mười tuổi phải không?”

Lời này ông cụ Phó không thích nghe, bình tĩnh giải thích cho cháu trai: "Làm gì có hơn mười tuổi, miễn cưỡng chênh lệch mười tuổi, coi như Tư Yến nuôi nửa đứa con gái.”