Trời vừa tờ mờ sáng, Kỳ Nghiêu Thiên bỗng nhiên nhận được điện thoại của bộ phận điều tra.
Đầu dây bên kia đi thẳng vào vấn đề: “Cậu Kỳ, có nhiệm vụ điều tra cấp vàng, không biết cậu có thời gian đến xem không?”
Văn phòng điều tra chia nhiệm vụ thành bốn cấp bậc Thiên Địa Huyền Hoàng, cấp Hoàng ở cuối, hệ số nguy hiểm thấp, số lượng cũng nhiều, hầu hết các tình huống văn phòng điều tra sẽ trực tiếp giao chúng cho học viện Sơn Hải làm, để cho các học sinh kiếm chút điểm tích lũy từ thực tiễn.
Từ hai năm trước, Kỳ Nghiêu Thiên đã không nhận nhiệm vụ cấp Hoàng nữa.
Kỳ Nghiêu Thiên có hơi ngoài ý muốn, nói: “Nói rõ một chút.”
Chuyện có thể khiến cho chủ nhiệm Phương tự mình gọi điện thoại nói, chỉ sợ không đơn giản như vậy.
Chủ nhiệm Phương nói: “Sự việc là thế này, khoảng thời gian trước thành phố chúng ta có một Bao Đốc Công nhảy lầu, lúc cảnh sát điều tra, phát hiện trước khi người nọ chết đã xảy ra xung đột với một thiếu niên, thiếu niên kia bị cảnh sát mang về thẩm vấn điều tra, nhưng lại không phát hiện động cơ gây án và thời gian gây án, cuối cùng cũng chỉ có thể thả ra.”
Kỳ Nghiêu Thiên kẹp điện thoại giữa vai và tai, thuận tiện mặc quần áo, nói: “Thằng nhóc kia có vấn đề gì à?”
“Cậu Kỳ anh minh, thiếu niên kia tên là Thẩm Phi Loan, trong hệ thống tra được tin tức cậu ta đã đăng kí thi cử hành nghề Thiên Sư, nhưng xét duyệt không được thông qua, nhưng để biết cuộc thi này, chắc chắn là người trong Huyền Môn.”
Tốc độ nói của bên kia rất nhanh, dường như có hơi vội vàng, nói: “Người trong cục cảnh sát của chúng ta nghi ngờ cậu ta lợi dụng Huyền Thuật hại người, cấp trên muốn chúng ta tham gia điều tra.”
Kỳ Nghiêu Thiên suy nghĩ cái tên này một lúc, không có ấn tượng gì.
Kỳ Nghiêu Thiên đáp: “Đã đến hiện trường chưa?”
Chủ nhiệm Phương nói: “Hôm đó tôi đã phái người đi, nhưng hiện trường không để lại dấu vết gì, không có chứng cứ cho thấy người nhảy lầu có quan hệ với cậu ta.”
Kỳ Nghiêu Thiên nói: “Chủ nhiệm Phương phát hiện điểm đáng ngờ gì ư?”
Chủ nhiệm Phương nói: “Sau đó cấp trên gửi video giám sát trước khi Bao Đốc Công nhảy lầu cho chúng tôi, sau khi tôi xem qua, cảm thấy rất cổ quái, trong video có rất nhiều quỷ, hơn nữa còn bị Bao Đốc Công kia nhìn thấy.”
“Dưới tình huống bình thường, người bình thường cả đời đều không có khả năng nhìn thấy yêu ma quỷ quái loại đồ vật này, trừ phi có người cố ý mở Âm Dương Nhãn cho ông ta.”
Dựa theo Điều lệ quản lý Huyền Môn, tự tiện mở mắt Âm Dương cho người bình thường hay dùng cái này để mưu hại người bình thường, đều là trọng tội, một khi bị điều tra ra sẽ bị người trong nội bộ xử lý.
“Chúng tôi nghi ngờ thiếu niên kia mở Âm Dương Nhãn cho chủ thầu, nhưng trong camera lại không nhìn ra cậu ta đã dùng biện pháp gì, cho nên muốn bảo cậu đến xem một chút.” Chủ nhiệm Phương nói.
Camera không thể sao chép cũng không thể lén gửi đi, chỉ có thể lưu lại trên máy tính của văn phòng điều tra, Kỳ Nghiêu Thiên có hơi hứng thú, nhìn thời gian rồi nói: “Vừa vặn hôm nay tôi rảnh, lát nữa tôi qua bên anh xem một chút.”
Chủ nhiệm Phương lập tức thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vậy là tốt rồi, tôi ở đây chờ cậu tới.”
Mấy ngày nay thành phố Dung đổ mưa tầm tã, không khí ẩm ướt, còn có chút mát mẻ.
Kỳ Nghiêu Thiên đạp chiếc xe đạp leo núi màu đen, đi theo con đường rợp bóng cây đa chừng mười phút, thì dừng lại trước một gốc cây đa to lớn phải bốn người mới ôm hết.
Xung quanh không có ai, một chân Kỳ Nghiêu Thiên giẫm trên mặt đất, lấy một con chuồn chuồn trúc màu lam từ trong túi quần, búng ngón tay, chuồn chuồn trúc kia như thể sống lại, đập cánh bay lên đậu trên cây đa.
Có một đôi tình nhân đi ngang qua người anh, nhưng giống như nhìn thấy không khí, nhìn không chớp mắt, vừa nói vừa cười đi xa.
Chuồn chuồn trúc màu lam bay trở về trong tay Kỳ Nghiêu Thiên, thoáng chốc, cây đa biến thành một hẻm nhỏ u tĩnh, trên con đường lát đá xanh phủ kín cây bạch quả vàng óng ánh và hoa lê trắng như tuyết, lá và hoa vốn không nên tồn tại cùng một mùa, nhưng ở đây lại được trải dài một lớp lại một lớp, kéo dài về phía xa xa.
Kỳ Nghiêu Thiên đạp xe đi vào, đi tới cửa tứ hợp viện Huy Thức cuối ngõ nhỏ.
Tiểu Huyền Quy vỏ vàng xanh híp mắt ngủ gà ngủ gật ở cửa, nhìn thấy Kỳ Nghiêu Thiên, lập tức trừng to mắt ngồi thẳng người chào hỏi anh.
“Thiếu gia Nghiêu Thiên đến rồi!” Hai chân trước của Tiểu Huyền Quy câu nệ đi cùng một chỗ, nhìn dáng điệu trông vô cùng ngây thơ lẫn dễ thương.
“Nửa năm không gặp, sao cậu vẫn còn nhỏ như vậy?” Kỳ Nghiêu Thiên chậc một tiếng, ném cho Tiểu Huyền Quy một viên kim châu, nói: “Đặc sản quê tôi, cầm chơi đi.”
Viên Nam Hải kim châu này to khoảng nửa nắm tay trẻ con, bề ngoài sáng bóng xinh đẹp, còn ẩn chứa chút linh khí, vừa nhìn đã biết không phải hàng rẻ tiền.
Mắt đậu xanh của Tiểu Huyền Quy nhanh chóng sáng lên, vội vàng đặt kim châu vào trong miệng cắn cắn, rồi cúi đầu lạy Kỳ Nghiêu Thiên mấy cái.
Tiểu Huyền Quy vui vẻ vuốt mông ngựa nói: “Thiếu gia Nghiêu Thiên là đại soái hào phóng nhất, đẹp trai nhất, nhiều tiền nhất trên thế giới này!”
Kỳ Nghiêu Thiên: “...”
Kỳ Nghiêu Thiên bỗng nhiên nổi lên tâm tư xấu xa, thuận tay lật ngửa Tiểu Huyền Quy lại, nhìn dáng vẻ chân nó đá tung tóe, nhướng mày tâm trạng tốt đi vào bên trong.
Trên danh nghĩa văn phòng điều tra có không ít người, nhưng thường trú chỉ có chủ nhiệm Phương và mấy nhân viên chính thức, những người khác nếu không phải có thân phận xã hội khác, hay không phải đang ra ngoài làm nhiệm vụ, ngày thường hầu như sẽ không ở chỗ này.
Chủ nhiệm Phương thấy Kỳ Nghiêu Thiên đến, cũng không khách sáo, gọi anh tới xem video theo dõi.
Ngồi trước bàn máy tính là một cô gái xinh đẹp mặc váy hai dây, tên là Tiểu Điệp, cũng là nhân viên chính thức của văn phòng điều tra.
Tiểu Điệp ngẩng đầu nhìn Kỳ Nghiêu Thiên, mặt có chút phiếm hồng, dù sao đại thiếu gia nhà họ Kỳ nổi tiếng tuấn tú, vai rộng eo hẹp chân dài, dáng người còn cực tốt, các chị em trong văn phòng thường xuyên tụ tập bàn tán, toàn bộ Huyền Thuật giới chẳng có ai không thích Kỳ Nghiêu Thiên.
Chủ nhiệm Phương gõ bàn, nói: “Tiểu Điệp, mở video của Trần Phàm ra cho cậu Kỳ xem.”
Năng lực nghiệp vụ của Tiểu Điệp rất tốt, mặt đỏ thì mặt đỏ, nhưng lúc tra video không chậm trễ chút nào.
Video là từ camera giám sát nội bộ trong văn phòng, ngày 20 tháng 6, đến nay đã được nửa tháng.
“Đây là cảnh Trần Phàm nhảy lầu.” Chủ nhiệm Phương lắc đầu nói: “Hình ảnh này khá ghê, mấy năm rồi không thấy nhiều ác quỷ vây quanh một người như vậy.”
Kỳ Nghiêu Thiên nghiêm túc nhìn video, chỉ thấy trong hình, chủ thầu Trần Phàm mập mạp không ngừng thét chói tai, xung quanh thân thể ông ta có bảy con ác quỷ vây quanh, trong đó còn có một con Quỷ Đồng Tử.
Có lẽ những con ác quỷ này khi còn sống đã làm chuyện xấu, con này thiếu cánh tay con kia thiếu chân, còn có một con toàn thân máu thịt lẫn lộn, nếu lên tivi thì chắc chắn phải làm mờ hết.
Những con quỷ đó như ong vỡ tổ đổ xô về phía Trần Phàm, gặm nhấm, phát ra đủ loại tiếng kêu không nói nên lời, còn con Quỷ Đồng Tử kia dù nhỏ bé nhưng lại cười khúc khích một cách đáng sợ, hai bàn tay nhỏ bé trắng nõn từ từ đào móc linh hồn Trần Phàm nhét vào trong miệng, đôi mắt đỏ ngầu như máu trừng to.
Video được camera ghi lại, người bình thường căn bản không thể nhìn thấy những thứ bẩn thỉu này, lúc cảnh sát xem chỉ cảm thấy hành vi hoa chân múa tay của Trần Phàm có bất thường, nghi ngờ ông ta uống thuốc gây ảo giác, nên đã thử kiểm tra.
Nhưng hầu hết người trong Huyền Môn đều đã mở Thiên Nhãn, vừa nhìn họ đã biết vấn đề ở chỗ nào.