Khương Nguyên nhìn đám vải vóc quần áo có tiền cũng khó mua được này, càng không ngừng di chuyển về phía viện tử của Tiêu Vân Chước, trong lòng giống như bị ai khoét một miếng lớn, đau vô cùng, trên mặt thực sự khó mà duy trì được dáng vẻ điềm tĩnh như trước đó.
Dáng dấp của Tiêu Vân Chước vốn dĩ rất đẹp, cho dù mặc vải thô áo bông, cũng có chút khí chất siêu phàm thoát tục.
Nước da của nàng cũng trắng, trên mặt nửa điểm tì vết cũng không có, vốn dĩ là khiến cho không có ai có thể coi nhẹ vẻ đẹp của nàng, bây giờ, còn cho nàng nhiều vải vóc thượng đẳng như vậy, vậy sau này nàng ta và Tiêu Vân Chước cùng nhau ra ngoài, ai còn có thể liếc nhìn nàng ta một cái! ?
Chẳng phải đều sẽ làm nền cho Tiêu Vân Chước hay sao?
Trong lòng Khương Nguyên hơi sợ hãi.
Dưới cái nhìn của nàng ta: Tài học mặc dù có thể được người khác khen ngợi, nhưng nam tử trên đời này, phần lớn đều ham mê nữ sắc, nếu như dáng dấp không được, cho dù có học tốt đến đâu, người bên ngoài cũng sẽ không để ý!
Trong vô thức, nàng ta lại quên di chuyển, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm.
Chỉ là Khương Nguyên dĩ nhiên không biết, ban đầu Hồ gia đưa lễ vốn dĩ cũng không nhiều như vậy.
Đều là bởi vì đêm qua, Hồ phu nhân mơ một giấc mơ.
Đêm qua Hồ lão gia lăn lộn khó ngủ, nhưng thân thể của Hồ phu nhân gầy yếu, đã ngủ như chết từ rất sớm, nhưng vừa vào mộng đã nhìn thấy con của mình Hồ Thăng.
Trong mộng, Hồ Thăng khóc lóc kể lể với mẫu thân, hối hận vì năm đó xúc động rời nhà đi, càng xấu hổ những năm này không thể hiếu thuận với cha nương, ngoài ra còn mắng chửi Phương Lâm một trận vì đã xúi giục hắn... Sau khi ôn chuyện xong, Hồ Thăng lại bảo mẫu thân nhớ trả một chút tiền bạc cho Vân Chước, thuận tiện đốt cho hắn thêm ít đồ, để hắn ở bên dưới sống tốt hơn chút.
Ngày thường Hồ phu nhân không hay nằm mơ, nhưng đêm qua không chỉ mơ, mà trong mơ còn nói vô cùng nhiều!
Sau khi tỉnh lại, tất cả những gì nhi tử nói bà ấy đều có thể nhớ kỹ, khiến cho bà ấy rưng rưng nước mắt mà tỉnh, lúc này mới tìm Hồ lão gia kể lại tình hình.
Hồ lão gia nghe xong, liên tưởng đến lá bùa mà Vân Chước cho, nên đã bảo người tặng lễ vật lên mấy lần.
Lúc này Hồ gia đã bắt tay vào làm tang sự rồi.
Hài cốt của Hồ Thăng chôn quá xa, chỉ sợ sẽ mất bốn năm tháng mới có thể tìm trở về, cho nên Hồ gia chuẩn bị trước mộ chôn quần áo và di vật, đợi sau khi chuyển hài cốt của nhi tử về thì an táng một lần nữa...
Viện tử của Vân Chước ở xa, phải chuyển đồ mất một lúc lâu.
Lúc trước Hồ gia đã từng điều tra tình hình của Tiêu gia, lúc này sau khi tự mình vào cửa thì lại càng thấy đáng thương cho cô nương Tiêu gia này.
Chủ mẫu nhà khác hận không thể nuôi nữ nhi ở dưới mí mắt, sợ đồ dùng trong viện của nữ nhi không đủ, nhưng Tiêu gia này ngược lại thì hay rồi... Tốt xấu gì cũng đã từng phong tước, vốn liếng to như thế, nhưng viện tử của nữ nhi ruột không chỉ ở xa, hơn nữa nơi này còn quá hoang vu!
Cũng không trang trí đẹp bao nhiêu, chỉ có chút hoa mai coi như hợp với tình hình.
Giờ phút này Vân Chước cũng có chút chấn kinh, không nghĩ tới Hồ gia này vậy mà quá hào phóng, tặng nhiều đồ như vậy.
"Quà có hơi nặng." Vân Chước khẽ nhíu mày, mở miệng nói.
"Không nặng, không nặng, lão gia bảo ta tới truyền lời, nói là may mà có ngài hỗ trợ, nếu không sau này thiếu gia nhà ta chỉ có thể làm một cô hồn dã quỷ, qua nửa năm nữa, thiếu gia chắc là có thể hồn về quê cũ, mặc dù là tang sự nhưng vẫn tốt hơn là sống hết đời mà vẫn bặt vô âm tín..." Quản gia vội vàng nói.
"Thiếu gia của ngươi đã trả tiền rồi, các ngươi chỉ cần trả tiền bùa là được, mười lượng bạc là đủ rồi." Nàng nghiêm túc nói
"Tiêu cô nương ngàn vạn lần đừng khách khí, lão gia nhà ta nói rồi, trong mắt người khác, những vải vóc này quý giá, nhưng ở Hồ gia cũng không là gì cả, ban đêm đại thiếu gia báo mộng, cũng đặc biệt bảo chúng ta thanh toán tiền bùa cho ngài... Ngài và thiếu gia nhà ta quen biết, cũng coi như bằng hữu, bằng hữu mới tới Kinh Thành, Hồ gia chúng ta đáng lẽ cũng nên chiêu đãi một trận, chỉ là trong nhà có tang, sợ đối với cô nương không tốt, nên không tiện mời ngài đến ở, chỉ có thể tặng chút quà tỏ chút tâm ý..."