Phượng Thiên Tinh đáng thương nhìn Tống Thư Thanh.
“Thiên Tinh, đừng lo lắng, mẫu thân sẽ không giao con cho họ đâu, con là con gái của ta, là đại tiểu thư của Hầu phủ. Lại đây, uống bát sữa bò này, chăm sóc cơ thể cho tốt.”
Tống Thư Thanh biết Phượng Thiên Tinh cần có thân thể khỏe mạnh thì mới trị được cổ họng, nên đã cho phòng bếp mua những thứ thích hợp cho trẻ em ăn và rất bổ dưỡng. Vừa nãy còn hơi nóng nên chưa để nàng uống.
[Mẫu thân là tuyệt nhất.] Phượng Thiên Tinh lập tức nở nụ cười ngọt ngào.
Tống Thư Thanh đợi đến khi xe lăn được đưa đến, cùng Phượng Tổ Văn đi về phía tiền viện.
Vừa bước vào, Phượng Thiên Tinh liền nheo mắt lại.
Quả nhiên là đôi phu thê đó.
Hai mắt nàng như muốn bốc lửa. Sau khi được Tống Thư Thanh xoa nhẹ lưng để trấn an, nàng mới bình tĩnh lại.
Có thể tìm được đến Hầu phủ, xem ra thân phận của họ không đơn giản.
Một thợ săn nơi thôn dã làm sao có thể chỉ trong nửa tháng đã tìm được Hầu phủ?
Tống Thư Thanh nhìn thấy đôi phu thê khoảng hai mươi mấy tuổi, người nữ còn địu một đứa bé tầm một tuổi trên lưng.
Tuy ăn mặc bình thường nhưng không hề rách rưới.
Người nam nhìn rất khỏe mạnh, khuôn mặt bóng nhẫy. Người nữ trông lại giống như phụ nhân nông phụ hơn.
Phượng Tổ Văn chú ý đến tay phải nắm chặt bên hông của người nam, trên khe hổ có vết chai dày.
Là người luyện võ sao?
“Tiểu Thảo! Đương gia, đúng là Tiểu Thảo rồi.” Người nữ vừa nhìn thấy Phượng Thiên Tinh đã kinh ngạc thốt lên.
“Đừng có ồn ào, đây là Hầu phủ.” Người nam lập tức kéo người nữ lại.
Nam tử kéo người nữ quỳ xuống dập đầu.
“Thảo dân Trương Nhị Trụ xin bái kiến Hầu gia, Hầu phu nhân. Đây là bà nương của ta ta họ Vương thị. Chúng ta là thôn dân Liễu Hà thôn dưới chân núi Cư Nguyên, ngoại thành.
Mười mấy ngày trước, khuê nữ của ta bị lạc mất, nghe người trong thôn nói là bị bọn buôn người bắt đi, hướng về kinh thành.
Mấy ngày nay phu thê chúng ta ngày ngày đi khắp kinh thành, tìm kiếm, vất vả lắm mới nghe ngóng được Hầu phủ có nhận nuôi một đứa nhỏ, lại còn là câm, chúng ta liền nghi ngờ đó có thể là con mình, đặc biệt đến xác nhận.”
Trương Nhị Trụ nói năng rõ ràng, không cần suy nghĩ nhiều.
Phượng Tổ Văn yên lặng nhìn hai người, không nói lời nào.
Tống Thư Thanh đành phải chủ động lên tiếng: “Ngươi chắc chắn đứa nhỏ này là con ngươi?”
“Chắc chắn.”
“Thiên Tinh, đây là cha mẹ của con sao?” Tống Thư Thanh đặt Phượng Thiên Tinh xuống đất, hai tay nhẹ nhàng vuốt vai cô bé, dịu dàng hỏi.