"Hà thái y, đã làm phiền ngài chạy một chuyến rồi.”
"Đây là việc nên làm. Có muốn tại hạ đi xem Hầu gia thử không?" Hà thái y hỏi.
Ông với Phượng Tổ Văn tuy không có nhiều giao tiếp nhưng ông ấy rất thích cách làm người của Hầu gia, muốn nhân cơ hội này để tiếp xúc và kết một thiện duyên.
"Cảm ơn Hà thái y, Hầu gia hiện vẫn chưa tỉnh."
"Vậy tại hạ xin cáo từ." Người ta không cho cơ hội, ông cũng không miễn cưỡng. Ông rất biết chừng mực.
Vừa mới tiễn Hà thái y rời đi, Phượng Tổ Võ đã đến.
“Đại tẩu, ta đến thăm đại ca, tối qua về muộn nên không đến làm phiền.” Phượng Tổ Võ chắp tay hành lễ, sau đó đôi mắt hắn liền nhìn chằm chằm vào Phượng Thiên Tinh trong lòng Tống Thư Thanh.
Quả nhiên rất giống.
“Nhị đệ có lòng.”
“Hà thái y là thánh thủ nhi khoa, sao lại mời ông ấy đến xem bệnh cho đại ca?” Vừa rồi ở trước cửa hai người gặp nhau.
"Ông ấy không phải đến thăm đại ca của ngươi, mà là ta mời đến để xem đứa nhỏ này." Tống Thư Thanh chỉnh chỉnh lại cổ áo cho Phượng Thiên Tinh.
"Đây là đứa nhỏ ăn xin mà đại tẩu nhận nuôi sao? Có vẻ thật có duyên với đại tẩu, nhìn có vài phần giống đại tẩu." Phượng Tổ Võ nheo mắt nhìn Phượng Thiên Tinh thêm vài lần.
Phượng Thiên Tinh cũng đang quan sát hắn.
[Vị nhị thúc này rất có dã tâm, đến mức sẵn lòng đem con ruột của mình cho người khác. Đáng tiếc] Trong lòng Phượng Thiên Tinh đã có một ý đồ xấu.
“Ta cũng nghĩ vậy. Đi thăm đại ca của ngươi đi, có lẽ bây giờ đã tỉnh rồi.""
Phượng Tổ Võ nghe lời bước vào phòng ngủ.
Phượng Tổ Văn đã chuẩn bị sẵn, nằm đó như nửa sống nửa chết, thở ra nhiều hơn hít vào.
Khuôn mặt không còn chút sắc máu, ngay cả nhấc mí mắt cũng rất khó khăn.
[Cha cũng là một bậc thầy diễn xuất.] Phượng Thiên Tinh thầm cười trong lòng.
Phàm giới quả nhiên thú vị.
“Đại ca.” Phượng Tổ Võ khẽ gọi một tiếng, nước mắt liền trào ra. Hắn tiến tới nắm lấy tay Phượng Tổ Văn.
Ơ? Tay sao lại ấm thế này, chẳng phải nên lạnh ngắt sao?
Chắc là vừa từ bên trong thò ra khỏi chăn.
"Nhị đệ, đại ca e rằng không chống đỡ được nữa. Sau này, cái nhà này phải nhờ đệ chăm lo nhiều hơn." Phượng Tổ Văn nhìn Phượng Tổ Võ nói như giao phó chuyện hậu sự.
Đây là lần đầu tiên sau khi "tỉnh lại" ông gặp Phượng Tổ Võ. Sợ rằng sau này "không có cơ hội" để nói, nên ông vội vàng dặn dò.
"Đại ca sẽ khỏe lại thôi, chúng ta sẽ tìm đại phu giỏi hơn."
"Aiz, cho dù sống sót, thân thể cũng đã tàn rồi."
"Sẽ không đâu, đại ca." Phượng Tổ Võ nghẹn ngào an ủi.
[Từng người một đều là bậc thầy diễn xuất!] Phượng Thiên Tinh có chút không chịu nổi khi nhìn cảnh này.
Nàng muốn ra ngoài. Vùng vẫy mấy cái, Tống Thư Thanh thuận thế để nàng xuống, nàng lập tức chạy ra ngoài.