Nhân Thọ Viện.
Nguyễn Nhược Anh vẫn đang nhớ lại khuôn mặt Phượng Thiên Tinh đã nhìn thấy vào sáng sớm, càng nghĩ càng thấy không ổn.
Sao hài tử đó lại giống A Thanh như vậy?
Bà ta nhớ lúc đó thay đổi hài tử, liền sai Lục Trà lập tức bóp chết ném đi cho dã thú trên núi ăn thịt.
“Triệu ma ma.” Nguyễn Nhược Anh gọi một tiếng.
Triệu ma ma này là quản gia trong viện của bà, cũng là người hầu trung thành được bà mang theo từ nhà mẹ đẻ, có nhiều chuyện bà đều không giấu bà ta.
"Có lão nô."
"Hôm nay ngươi cũng thấy đứa nhỏ ăn mày trong lòng A Thanh rồi chứ, cảm thấy thế nào?"
“Lão phu nhân, lão nô thấy hài tử kia sao giống phu nhân quá?”
“Ngươi cũng thấy giống à?” Nguyễn Nhược Anh còn tưởng chỉ mình mới có cảm giác này thôi.
“Phải. Nhưng năm xưa hài tử đó, Lục Trà đã ném ra khỏi thành rồi. Tuy nhiên chuyện này không thể để nhiều người biết được, nên chỉ mình nàng đi làm thôi. Hay là gọi nàng đến hỏi?” Triệu ma ma cũng không dám khẳng định.
Lục Trà vốn là Đại nha hoàn thân cận nhất của lão phu nhân, lại được chọn từ những người hầu hạ trong thôn trang nhà mẹ đẻ đưa đến, đều là người hầu trước kia của nhà họ Nguyễn, chắc sẽ không phản bội.
"Hãy gọi nàng đến đây." Nguyễn Nhược Anh nhất định phải biết câu trả lời chính xác.
Triệu ma ma không sai phó người khác, tự mình đi tìm người.
Bởi vì chuyện này, Nguyễn Nhược Anh đã gả Lục Trà cho nhi tử của quản gia một thôn trang của mình, cũng là một cách coi trọng, coi như là phần thưởng cho việc làm này của nàng ta.
Khi trời tối, Triệu ma ma mới dắt Lục Trà đi qua cửa sau lén lút vào phủ, không gây chú ý cho đại phòng.
Nhưng một chú chim đen nhỏ đã nhìn thấy.
"Lão phu nhân." Lục Trà ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt Nguyễn Nhược Anh.
"Đứng dậy đi." Nguyễn Nhược Anh đã sớm đuổi hết các nha hoàn hầu hạ trong phòng ra ngoài, chỉ để Triệu ma ma ở bên cạnh.
Lục Trà run rẩy bò dậy.
"Ta hỏi ngươi, hài nhi năm xưa ném đi trên núi ngoài thành, có bóp chết hay không?" Giọng Nguyễn Nhược Anh bỗng dưng lạnh như băng, dọa đến mức Lục Trà run lên cầm cập, lại quỳ xuống.
"Lão phu nhân, nô tỳ bóp chết rồi, thật mà." Lục Trà hoảng hốt vội vàng nói.
Nàng ta đúng là đã bóp, nhưng có chết hay không, nàng ta thật sự không biết.
Nàng ta không dám xác nhận, vội vã ném hài tử vào bụi cỏ rồi bỏ chạy.
Lúc đó nàng ta mới mười bảy tuổi, lần đầu tiên làm việc tổn hại đến tính mạng con người.
Dù chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, nàng ta cũng run sợ, hoàn toàn khác với sự bình tĩnh và tự tin thường ngày.
"Hãy kể lại chi tiết tình hình lúc đó," Triệu ma ma nói chen vào.
Lục Trà không dám giấu giếm, cẩn thận nhớ lại tình hình lúc đó, nghiêm túc kể lại một lần.
"Có nghĩa là ngươi hoàn toàn không xác minh rằng hài tử đã chết, liền ném người đi và bỏ chạy sao?" Nguyễn Nhược Anh tức giận không nơi nào trút.
Một tách trà văng đi.
Trước đây thấy Lục Trà bên cạnh làm việc đàng hoàng, cẩn thận, sao đến lúc quan trọng lại xảy ra sai sót như vậy.
Aiz, lẽ ra nên để lão nhị tự mình đi làm mới đúng, làm việc này chỉ có nam nhân mới dễ xuống tay.
Nhưng hối hận đã không còn ích lợi gì.