Chương 10: Linh đan diệu dược

[Đại ca cũng thông minh, chân gãy của huynh cũng do Nhị phòng bày mưu tính kế. Nhị ca không phải bị bệnh, mà là trúng độc. Nhị phòng bọn họ chính là muốn tước vị, lão cha không có được thì để nhi tử có.]

Mọi người trong nhà càng thêm kinh ngạc.

“Đáng giận, thật đáng giận. Lão tử đúng mù quáng mà.” Phượng Tổ Văn nhắm mắt lại đầy đau đớn.

Vết thương trên người không bằng vết đau lòng.

[Cha còn không phải là mù sao? Cha nghĩ mẹ kế đối xử tốt với cha là thật lòng ư? Lúc đầu, bà ta mới vào Hầu phủ, đương nhiên sẽ đối xử tốt với cha và Đại cô cô. Nhưng khi bà ta đã củng cố được vị thế, đương nhiên sẽ thương con ruột của mình hơn rồi. Cha thật ngốc! Mẹ kế của cha ngày đêm mong cha chết. Tất cả mọi thứ của cha sẽ bị gia đình Nhị thúc cướp đoạt, và cha cũng sẽ chết rất thảm. Bởi vì họ thèm khát tước vị của cha.]

Phượng Thiên Tinh oán trách.

Nghe câu nói này, Phượng Tổ Văn xấu hổ không thể tả.

Bấy nhiêu năm nay, ông vẫn luôn không hề phát hiện ra dã tâm của Nhị phòng, còn luôn luôn mẹ hiền con thảo, huynh đệ hòa thuận.

Phượng Thiên Tinh trượt khỏi vòng tay Tống Thư Thanh, bò đến mép giường, vươn tay nhỏ chọc chọc Phượng Tổ Văn.

Phượng Tổ Văn mở mắt, nhìn đứa nhỏ trước mặt, càng nhìn càng giống phu nhân.

"Hài tử, hãy làm nữ nhi của cha, nếu cha có thể sống sót, sau này sẽ chỉ thương yêu con thôi, được không?" Phượng Tổ Văn cố gắng giơ tay xoa đầu Phượng Thiên Tinh, rưng rưng trong mắt.

Phượng Thiên Tinh liên tục gật đầu.

Đây mới đúng là người thân.

Chính vì thấy tình cảm gia đình ở đây rất nồng ấm nên nàng mới đến đầu thai.

Sau đó nàng đưa tay ra, xòe lòng bàn tay, trong lòng bàn tay thế mà lại có một viên thuốc, to bằng ngón cái người lớn, không phải màu đen thông thường mà trong suốt, rất đẹp.

Một mùi hương thuốc nồng nàn tỏa ra, khiến bất cứ ai ngửi thấy đều cảm thấy tinh thần phấn chấn.

Phượng Thiên Tinh nhặt viên thuốc, cố gắng nhét vào miệng Phượng Tổ Văn, nhưng vì tay quá ngắn nên không với tới.

Tiểu cô nương đành phải cố gắng nhảy cao hơn một chút, nhưng vẫn không đưa tới.

Thấy vậy, Tống Thư Thanh liền bế nàng lên cao một chút.

Phượng Tổ Văn không chút do dự nuốt chửng viên thuốc không rõ tên.

Viên thuốc tan ngay trong miệng, thậm chí không kịp cảm nhận mùi vị.

Cảm giác kỳ diệu nhanh chóng ập đến.

Như có thứ gì đó đang gột rửa cơ thể hắn, lại như có dòng nước ấm chảy qua toàn thân.

Cảm giác ngứa ran lan khắp cơ thể.