Hai cha con Lâm Lục Viễn chết đi mang đến một cỗ áp lực vô hình lên những người còn lại ở đây. Gọi là thế nhưng những người còn tỉnh táo ở đây cũng chỉ còn Khương Hy, Điền đại phu và ngoài ý muốn là Lân.
Lân vốn dĩ bị gô cổ, toàn thân người hắn luôn trong trạng thái bị ghìm xuống mặt đất, tự nhiên không thể thấy được tràng cảnh vừa rồi nhưng lúc hắn ngẩng đầu lên thì cũng rất giật mình.
Khương Hy cũng có chút ngạc nhiên với tố chất tâm lý của hắn nhưng nghĩ tới những tháng ngày bị tra hình ở trong ngục cùng đêm đó bị Sắc Dục thiên hành hạ ra, Lân quả thực có điểm hơn người.
Khương Hy nhìn vào hai cái xác kia xong liền quay sang nhìn Đô Lư mà nói:
“Đô đại nhân không phải hơi quá tay rồi sao?”
“Quá tay?”, Đô Lư nghe vậy liền nhìn sang hắn. Ánh mắt ngoài ý muốn mang đầy thưởng thức.
Ở góc độ của hắn, tu sĩ gϊếŧ người là chuyện bình thường, hơn nữa gϊếŧ người có tội lại càng bình thường hơn. Nhưng ở góc độ phàm nhân thì lại khác, nhìn thấy người chết thì ít ra cũng nên như Điền đại phu và Lân.
Nhưng Khương Hy thì hắn quá điềm tĩnh, hai mạng người trong chớp mắt liền mất đi mà hắn vẫn không có lấy một chút chớp mắt nào, tựa như chuyện đó không có gì đáng ngạc nhiên cả. Bởi vậy Đô Lư cực kỳ thưởng thức hắn, nhưng cũng vì vậy mà lão thở dài.
“Chỉ tiếc vẫn là phàm nhân”, lão nói ra.
Sau đó lão lại nhìn hắn mà nói tiếp:
“Bọn hắn đều có tội, có tội thì nên chết. Ngươi hiểu rồi chứ?”
Khương Hy gật đầu, nói:
“Đã hiểu”.
Thấy vậy, Đô Lư liền ngạc nhiên, không nghĩ tới thiếu niên nhân trước mặt này lại nhanh nhạy đến thế, mới nói một câu mà đã hiểu ý rồi. Bất chợt, lão liền nghĩ đến những tin đồn trước kia về hắn.
Có một điều mà Khương Hy không hề biết, đó là lúc còn ở kỹ viện, danh tiếng của hắn phi thường lớn. Lớn đến độ có thể sánh ngang với đệ nhất mỹ nữ của Nam Thành là Chiêu Hồng Nan.
Cũng khó trách được bởi hắn chính là đệ nhất kỹ nam, là người đầu tiên và cũng là người duy nhất của kỹ viện cho đến tận bây giờ. Thời điểm đó, kể cả tu sĩ lẫn phàm nhân mặt ngoài đều là khinh bỉ hắn, làm mất mặt nam nhân nhưng bên trong thì khó ai nói được.
Đã là người, sao có thể thoát ra khỏi hai chữ tò mò cơ chứ. Đô Lư lúc đó cũng tính là một người, lão từng âm thầm đi xem thử một lần, lão muốn xem thử, kỹ nam có bộ dáng tựa thế nào.
Trùng hợp thay thời điểm lão bắt gặp là lúc hắn đang hoan ái với nữ nhân nào đó, gọi là vậy nhưng thực chất là hai tay hắn bị trói vào đầu giường, hai mắt thì bị băng vải che kín đi.
Nữ nhân kia Đô Lư tự nhiên nhận ra bởi phu quân của nàng danh tiếng không nhỏ. Qua dò xét linh thức, lão liền biết rằng danh tiếng của hắn cũng chỉ như phù du mà thôi. Bởi lúc đó lão đã thấy được ánh mắt của hắn qua lớp vải kia, một ánh mắt vô hồn như đã buông xuôi tất cả.
Dù ở bất kỳ vị trí nào đi nữa, một khi bản thân đã buông xuôi thì kể cả độ cao của ngươi có cao đến đâu, danh tiếng có thịnh đến mấy thì cũng vô dụng cả thôi. Cho đến ngày hôm nay, Đô Lư lại một lần nữa nhìn thấy thần sắc của hắn, lão liền ngạc nhiên bởi hắn quá hữu khí hữu thần, chưa kể tính cách lại ổn trọng và chín chắn hơn hẳn.
Bất giác, lão nhìn hắn mà bật cười lên, Khương Hy liền có chút khó hiểu mà nhìn lão.
Trong thời gian đó, Điền đại phu ở một bên cũng đã lấy lại chút tinh thần, lão nhìn đại sảnh qua một lượt mà khẽ nhắm mắt lại, tựa như đang mặc niệm vậy.
Sau đó lão lại nhìn Đô Lư mà nói:
“Đô đại nhân, ngài có thể giải thích cho ta chứ?”
Đô Lư nghe vậy liền gật đầu, lão nói:
“Điền đại phu, mời”
Điền đại phu gật đầu, theo lão mà đi ra ngoài. Ở đây không phù hợp để nói chuyện, ở một nơi đầy mùi máu tanh thế này, hứng thú dù có cao đến đâu cũng khó mà nói nên lời nổi.
Khương Hy thì không vội, hắn đợi hai người ra ngoài xong liền giúp Lân giải trừ đi gông gô cổ. Được giải thoát, Lân liền vui mừng mà đứng dậy vươn vai, nhưng hắn cũng không dám làm lố quá lâu, bởi Khương Hy còn đứng ở đấy, chủ vị còn chưa đến lượt hắn.
Khương Hy thấy hắn vậy cũng không nói gì, liền trực tiếp đi ra ngoài, bỏ mặc hắn đứng đấy.
Lân thấy vậy liền có chút chần chừ, đi theo Lâm phủ nhiều năm, hắn tự nhiên biết cách đọc biểu hiện người đối diện như thế nào.
Từ biểu hiện của Khương Hy, hắn liền hiểu, hắn bây giờ có hai lựa chọn. Một là tự do, hai là đi theo.
Ở trường hợp này, hầu hết mọi người đều sẽ chọn cái đầu, ai mà lại không muốn được tự do cơ chứ nhưng hắn lại không nghĩ như vậy. Khương Hy đối với hắn quả thực rất khủng bố nhưng đi theo Khương Hy có khi lại là chuyện tốt.
Nếu hắn được tự do mà trở về, hắn tự nhiên sẽ bắt đầu một cuộc sống rất bình đạm như bao người khác nhưng đến tận cuối đời, hắn vẫn sẽ bình đạm như thế.
Hắn có cảm giác rằng nếu hắn ra khỏi đại sảnh này, theo bóng lưng kia, hắn liền có thể bước vào một thế giới khác, bước xa khỏi cái mộng tưởng bình đạm kia.
Thế là hắn không suy nghĩ gì nữa mà trực tiếp chạy theo, vừa chạy vừa gọi
“Công tử, đợi tiểu nhân”
Khương Hy liền dừng bước chân, quay lại mà nhìn. Lân nhanh chóng mà chạy lại, vẻ mặt tươi cười mà nhìn hắn. Lúc này, Khương Hy mới chính thức nhìn rõ được mặt hắn.
Nếu đem so với người thường thì Lân... rất giống với người thường, hắn không có điểm gì nổi trội hơn người khác cả, nếu có thì đó hẳn là làn da đen rạm cùng với... linh căn của hắn.
Đúng vậy, Lân có linh căn, vậy nên Khương Hy mới quyết định thu thập thay vì gϊếŧ hắn.
Khương Hy lên tiếng nói:
“Không hối hận?”
Lân liền gật đầu lia lịa mà nói:
“Công tử, ta không hối hận”
“Vậy sao”
Khương Hy nói, từ sâu trong ánh mắt hắn liền hiện lên một tia quang mang đỏ hồng, Lân bất giác liền dựng tóc gáy lên mà lùi ra phía sau, sắc mặt khẩn trương đến cực điểm.
Nhưng hắn chợt nhận ra gì đó mà nhắm chặt mắt lại, hai tay nắm chặt lấy vạt áo, sống chết liền không di chuyển nữa.
Khương Hy thấy vậy liền bật cười lên, quay lưng mà đi đến chỗ Điền đại phu. Lân nghe vậy liền hé mắt ra nhìn, phát hiện hắn đã đi liền khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm rồi chạy theo.
...
...
Lúc Khương Hy cùng Lân đến nơi thì trùng hợp cũng đến đoạn Đô Lư đưa miếng ngọc bội lên mà giải thích với Điền đại phu, lão nói:
“Điền đại phu, tên tiểu tử kia chết ngài cũng đã rõ lý do rồi, thân mang trùng chúa trong người, hắn đương nhiên là mầm mống gây bệnh. Còn về miếng ngọc bội này thì ta muốn hỏi ngài một câu”.
Điền đại phu gật đầu đáp:
“Đô đại nhân cứ nói”
Đô Lư cười nói ra:
“Điền đại phu biết bao nhiêu về giới võ lâm?”
Điền đại phu nghe vậy liền trầm mặc lại một hồi rồi mới nói ra:
“Không nhiều nhưng trong giới võ lâm ta biết một môn phái, gọi là Linh Xà Môn”
Đô Lư nghe vậy liền gật đầu, tựa hồ rất thỏa mãn với câu trả lời đó, lão nói tiếp:
“Điền đại phu, ngươi và môn phái này duyên số không cạn đâu, bởi miếng ngọc bội mà ta đang cầm đây chính là tín vật của Môn chủ Linh Xà Môn”
Điền đại phu liền giật mình mà nhìn miếng ngọc bội đó, lão bất giác hỏi:
“Vậy làm sao Lâm Lục Viễn có được nó?”
Đô Lư lắc đầu, cười nói:
“Ta không biết nhưng có một chuyện ngươi nên biết”
Điền đại phu không đáp, chỉ dùng ánh mắt mà nhìn lão, chú tâm mà nghe tiếp. Đô Lư cũng không kéo dài lâu, lão nói:
“Linh Xà Môn... diệt môn rồi”
Điền đại phu lúc này liền chấn kinh, lão thất thố mà kêu:
“Diệt môn? Ngươi không đùa?”
“Ta không đùa”, Đô Lư lắc đầu đáp
Điền đại phu không ngờ rằng, kẻ thù cũ năm xưa của mình nay đã bị diệt rồi, mà còn là thảm nhất trong số đó nữa. Theo quan điểm của lão, Linh Xà Môn quả thực rất mạnh, năm xưa lão mang theo không ít tu sĩ Luyện Khí cảnh mà đánh lên sơn môn của Linh Xà Môn.
Trận chiến đó lão thắng, toàn bộ tinh anh của Linh Xà Môn đều vẫn lạc, duy chỉ có lão nhân họ Cảnh là may mắn sống sót. Nhưng đổi lại, một nửa số người theo lão năm đó cũng tử trận ngay tại chỗ, đó cũng là lần đầu tiên lão thấy nhiều ‘tiên nhân’ tử trận đến vậy.
Trong mắt lão, những tu sĩ đó được xem là mạnh lắm rồi mà còn bị Linh Xà Môn cứng đối cứng đến tổn thất hơn nửa, Linh Xà Môn liền có vốn để tự ngạo. Qua trận chiến đó, lão liền biết Linh Xà Môn không phải là loại môn phái muốn nói diệt là diệt được.
Vậy nên hôm nay nghe được tin diệt môn của Linh Xà Môn lão mới cảm thấy khó tin, nếu không phải là từ chính miệng của Đô Lư, có khi lão lại cho là hoang đường rồi.
Lão liền trầm mặc một hồi rồi nhìn Đô Lư mà nói:
“Là ai đã gϊếŧ?”
Đô Lư lắc đầu nói:
“Ta không biết, mọi dấu vết đều đã bị xóa đi. Nhưng ta chắc chắn một điều rằng, người đó còn ở đây, ở ngay trong cái đại trận này”.
Khi Đô Lư nhắc đến đại trận, ánh mắt lão liền hiện lên một tia minh quang mãnh liệt, như lão đang nói về một thứ rất đáng tự hào vậy.
Điền đại phu suy nghĩ một chút rồi lại nói tiếp:
“Vậy Đô đại nhân định xử lý như thế nào?”
Đô Lư nghe vậy liền cười nói:
“Xử lý gì chứ, mục đích của ta đến đây đều đã xong rồi, chuyện còn lại tự sẽ có người lo”
Nghe vậy, Điền đại phu liền gật đầu, không nói gì thêm nữa. Ở một bên Khương Hy cũng tận lực mà an tĩnh nghe, đồng thời cũng âm thầm mà tính toán số thời gian còn lại. Mặt khác, hắn cũng nghe được câu cuối cùng của Đô Lư.
‘Mọi chuyện đều đã xong rồi’, đúng vậy, đã xong hết rồi.
Đô Lư vốn dĩ gọi hai cha con Lâm Lục Viễn là tội đồ nên đáng chết, đó là chuyện thường nhưng đối tượng nghe là Khương Hy, ý nghĩa tự nhiên khác.
Người đẩy Thực Thủy trùng chúa vào cơ thể Lâm Thanh Đình chính là hắn, giấu miếng ngọc bội kia vào trong áo Lâm Lục Viễn đương nhiên cũng là hắn.
Mục đích của hắn rất đơn giản, đó là ‘thay trắng thành đen’, hắn muốn đẩy hết mọi tội lỗi lên đầu hai cha con nhà này. Trùng hợp thay lại vừa vặn với ý của Đô Lư.
Đô Lư trấn thủ nơi đây đã được vài tháng, vài tháng này đối với tu sĩ Trúc Cơ như lão thì không có gì đáng kể nhưng lão lại là tu sĩ, tự nhiên vẫn cần tu luyện. Ở cái đất khỉ ho cò gáy này, linh khí tự nhiên không thể giúp lão chuyện tu hành được.
Bởi vậy lão mới thiết tha đợi Cốc Vũ, vì quá tập trung vào đó mà lão không hề phát hiện ra rằng có bát trân hiện thế, liền vô tình mà làm lợi cho Khương Hy.
Cũng chính vì thế mà lão muốn về Nguyệt Hải Thành, mà để làm được điều đó, lão cần phải tìm ra nguồn bệnh và thủ phạm. Tiện thay, Lâm Lục Viễn cùng Lâm Thanh Đình thỏa hai điều kiện này. Vậy nên bọn hắn mới chết.
Chuyện lão ra tay chắc chắn cũng không ai ý kiến gì hết, kể cả bên Nguyệt Hải Thành cũng vậy. Bởi lão đã đổ hết lên đầu Linh Xà Môn. Đội ngũ Linh Xà Môn ở trong đại trận tự nhiên lão biết nhưng cũng không để tâm làm gì, cứ cho là vô tình đi.
Nhưng giờ thì sao, đội ngũ kia thì chết mất xác, Lâm Lục Viễn cầm miếng ngọc bội thì cũng chết rồi, ai có thể đối chất với lão được chứ. Tính ra thì lão cũng thầm mà cảm tạ người đã đẩy cái cục này tiến triển đến mức này, một bước gϊếŧ Linh Xà này quả nhiên... rất hay.
Khương Hy cùng Đô Lư không hẹn mà hợp, bất kỳ là tu vi gì, ở địa vị nào thì đã là tu sĩ, nhu cầu chỉ có một. Đó là tu hành, bất cứ thứ gì cản trợ việc tu hành đều sẽ bị loại bỏ.
...
Đang nói chuyện, đột nhiên, Đô Lư liền nhíu mày lại, quay sang hướng về phía bụi rậm gần đó mà quát:
“Ai?”
Loạt xoạc, loạt xoạc. Từ trong đó liền có người đi ra.
Thấy vậy, Điền đại phu liền ngạc nhiên mà nói:
“Thanh gia chủ, sao ngươi lại ở đây?”
Thanh Bình thấy Điền đại phu cùng Đô Lư ở đây liền nghiêm cẩn mà hành lễ, nói:
“Gia chủ Thanh gia xin ra mắt Đô tiên sư và Điền đại phu”
Nghe một tiếng ‘Thanh gia chủ’, người hiếu kỳ nhất ở đây dĩ nhiên là Lân. Hắn từ nhỏ đến lớn đều ở Linh Vân trấn, tên của Thanh gia chủ hắn đương nhiên biết, hơn nữa vị này còn là một sự tồn tại bí ẩn lớn nhất trong suốt ba mươi năm qua ở trấn. Nếu hắn không tò mò thì quả thực bất thường rồi.
Ngặt nỗi khi thấy Thanh Bình, sắc mặt Lân liền dại ra, bởi Thanh Bình quá trẻ, quá khác so với những gì hắn tưởng tượng ra được, hắn còn nghĩ ít nhất Thanh gia chủ phải to béo như Lâm Lục Viễn thì mới ra dáng phú hộ được nhưng rất tiếc, thực tê quá ‘phũ phàng’ với mộng tưởng của hắn.
Khương Hy tự nhiên phát giác ra bộ dạng của Lân ra sao, tự nhiên liền di chuyển nhẹ mà tránh xa hắn ra. Lân bây giờ là gia nô của hắn, tự nhiên hắn sẽ ‘luyện’ lại đàng hoàng sau, còn bây giờ hắn phải tránh cho mất mặt bản thân đã.
Nhìn thấy Thanh Bình, Đô Lư liền thay đổi, lão hòa ái mà nhìn hắn, nói:
“Bình tiểu tử, đã lâu không gặp, ngươi dạo này ra sao rồi?”
Thanh Bình nghe vậy liền khiêm tốn đáp:
“Đô tiên sư còn nhớ đến quả thực làm ta vui mừng không ngờ. Những năm qua ta sống rất tốt”
Đô Lư liền gật gật gù gù, nói:
“Dù ngươi không thể tu hành nhưng có thể sống tốt như hiện tại, cha ngươi ở dưới suối vàng cũng có thể an tâm rồi”
Điền đại phu ở một bên nghe được đối thoại liền ngạc nhiên hơn nữa, lão không nghĩ đến hai người này vậy mà biết nhau. Không chỉ lão mà Khương Hy cũng thế, không chỉ ngạc nhiên mà hắn còn thầm nghĩ thiếu xót.
Kế hoạch ban đầu của hắn chính là để Thanh Bình đến, lấy uy thế cùng danh vọng của hắn mà đứng về phía mình, cộng đồng gây áp lực cho Lâm gia, kéo dài thời gian đến khi Đô Lư xuất hiện. Nào ngờ... Đô Lư đến sớm hơn dự kiến, đã thế lại còn quen biết cả Thanh Bình. Tính ra thì hắn đã có chút bỏ sót rồi.
Dù thế, mọi chuyện cũng đã xong hết thảy, hắn liền không quan tâm nữa. Quan hệ giữa Đô Lư và Thanh Bình là gì hắn cũng mặc kệ, không liên quan đến hắn. Chuyện hắn quan tâm nhất hiện tại đương nhiên là thời gian bởi hắn không còn nhiều nữa.
May mắn là, Đô Lư cùng Thanh Bình cũng chỉ hàn huyên vài câu thôi liền dứt, Đô Lư cũng có việc mà rời đi. Thanh Bình thì ở lại nói chút đôi chuyện với Điền đại phu.
Khương Hy liền thở ra một hơi nhẹ nhõm, thầm nghĩ:
“Vừa kịp”
Ý nghĩ vừa trôi qua, tác dụng của Ẩn Căn phù cũng trôi đi mất. Khí thế của hắn trong vô hình liền có chút biến chuyển, bất giác làm Thanh Bình khẽ liếc mắt về hắn nhưng rất nhanh cũng liền tản đi.
Vừa rồi có thể là giây phút hồi hộp và gay cấn nhất kể từ lúc trùng sinh đến bây giờ của Khương Hy, chưa bao giờ mà thần kinh của hắn phải căng ra đến vậy cả. Chỉ cần chậm một chút thôi là mọi sự của hắn liền đổ sông đổ bể hết.
Nhưng nói thế nào đi nữa thì bây giờ cũng đã an toàn hết rồi, hắn cũng có thể nghỉ ngơi đượcmột thời gian.
Nguyệt Hải Thành... cũng nên về rồi.
...
...