Tiêu Linh Linh ngơ ngác nhìn Triệu Tĩnh, trong lòng có chút oán trách.
Đến nỗi này sao, Hoàng đệ thường xuyên bị nàng đánh mắng, nhưng chưa bao giờ thành bộ dạng này!
Phải mất một lúc Triệu Tĩnh mới hoàn hồn lại, nhìn Tiêu Linh Lỉnh đang cười làm lành, hắn vẫn cảm thấy có chút tổn thương: “Tiêu tiểu thư, cho dù ngươi không muốn, ngươi cũng không thể đánh bản quan chứ! Đánh mệnh quan triều đình ngươi có biết đây là tội gì không? Ngươi có tin ngươi sẽ bị chém đầu không!”
“Được rồi được rồi, Triệu đại nhân ta biết sai rồi, để ta nối lại cánh tay cho ngươi!”
Nữ đế bệ hạ không kiên nhẫn nói, chém đầu ta? Trẫm cho ngươi thêm hai lá gan ngươi cũng không dám!
“Aỉ da, nhẹ chút nhẹ chút, tay ta sắp gãy rồi!”
“Chỉ là trật khớp thôi, có gì to tát đâu!”, Tiêu Linh Lỉnh tức cười nói.
Triệu Tĩnh lắc lắc cánh tay đã được nối lại: “Nói nhảm, từ nhỏ đến lớn trong nhà ta còn không nỡ đánh ta! Thôi, ta sẽ không cho ngươi thuốc nổ kia nữa! Ngươi tự nghĩ cách đi!”
Triệu lão gia tức giận!
Mẹ nó, vậy mà lại để một người phụ đánh
một trận!
Triệu Tĩnh cảm thấy rất đau lòng, quan trọng hơn là hắn càng cảm thấy mất mặt!
Chuyện này cũng không thể làm gì được, võ công của Tiêu Linh Linh không phải bình thường, từ khi còn nhỏ đã được các cao thủ trong cung dạy dỗ, hơn nữa nàng là một nhân vật tàn nhẫn từng dẫn quân ra chiến trường.
Hắn lại là một kẻ yếu đuối, nhiều năm nay lại lười biếng không luyện tập, sức chiến đấu cơ hồ là không có, làm sao hắn có thể là đối thủ của nàng được?
“Triệu đạỉ nhân ~ đừng như vậy, ta trả tiền cũng không được sao?”. Nhìn Triệu Tĩnh bắt đầu tức giận, Tiêu Linh Linh thầm nghĩ không ổn, lập tức kiên nhẫn nói.
Triệu Tĩnh hừ một tiếng: “Ta không bán! Bao nhiêu tiền cũng không bán! Tự mà tìm cách đi!”
“Ta xin lỗi ngươi còn không được sao!”, Triệu Tĩnh cười ha ha, xoa xoa vết bầm trên mặt: “Ngươi gọi đây là xin lỗi sao? Ta nghĩ ngươi còn muốn đánh bản quan một trận thì đúng hơn, không có chút thành ý nào cả. Quên đi, người xưa nói đúng, chỉ có đàn bà và tiểu nhân là khó ở chung”.
Vì bá tánh Giang Châu, trầm nhịn!
Siết chặt nắm tay, Tiêu Lỉnh Lỉnh miễn cưỡng cười nói: “Triệu đại nhân, thật xin lỗi, là dân nữ đã lỗ mãng, ta xin lỗi ngài”.
“Chậc chậc, cười còn khó coi hơn khóc, ngươi đang lừa gạt aỉ vậy!”
Triệu Tĩnh đứng dậy phủi bụi trên người!
‘Vậy ngươi muốn thế nào!”
Nữ đế bệ hạ cũng tức giận, lão nương đã bao giờ phải hạ mình như vậy! Nếu không phải vì nạn dân, xem ta có chém ngươi không!
“Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng động tay động chân!”
Triệu Tĩnh hoảng sợ lùi về phía sau một bước, Tiêu Linh Linh thở ra một hơi, lại cố nặn ra một nụ cười xỉn lỗi.
Nhìn thân hình yểu điệu và gương mặt xỉnh đẹp hiếm thấy kia, Triệu Tĩnh cảm thấy sợ hãi, trận đòn này không thể chịu vô ích, dù sao lão tử cũng là quan, ngươi còn có thể ăn thịt ta sao?
Hắn lập tức ho khan và nói: “Bây giờ vậy đỉ ngươi hãy nhắm mắt lại trước, sau đó bản quan sẽ suy nghĩ đến chuyện thuốc nổ”.
“Đơn giản như vậy sao?”, Tiêu Linh Linh chớp mắt.
Triệu Tĩnh gật đầu: “Chỉ đơn giản như vậy thôi”.
“Được rồi”. Tiêu Lỉnh Linh nhắm mắt lại.
Sau đó, nàng cảm giác được có thứ gì đó chạm vào mòi mình, nàng kinh ngạc mở to mắt, cảm giác như bị sét đánh, lúc này nàng nhìn thấy Triệu Tĩnh đang nhìn nàng với nụ cười xấu xa.