Chương 32: Biện pháp

“Giang Châu bị ngập lụt sao?”

Hai hàng lông mày của Triệu Tĩnh nhíu lại.

Chuyện này hắn cũng chỉ mới biết được cách đây không lâu, từ miệng những người dân trong huyện đã đi ra ngoài. Mỗi năm, hắn đều cử một số người dân đỉ khảo sát phong tục tập quán của các địa phương khác, tương đương với khảo sát thị trường.

Ngoài ra, hắn còn muốn tìm thấy ba thứ quý giá là ngô, khoai tây và khoai lang. Lần này, những người dân trong huyện trở về đã báo cáo tin tức về lũ lụt ở Giang Châu. Hắn cũng đang cân nhắc xem có nên bỏ ra một ít bạc cứu trợ hay không.

Nhìn thấy dáng vẻ trầm tư của Triệu Tĩnh, Tiêu Linh Lỉnh cảm thấy kinh ngạc không thể nhịn được hỏi: “Chẳng lẽ đại nhân cũng biết à?”

“Khụ khụ khụ, nghe nói qua nghe nói qua, nào nào, án cơm, ăn cơm! Huyền Sách công tử ăn nhiều vào nhé, hồi ta còn trẻ ăn nhiều hơn ngươi gấp mấy lần, nếu không thì không thể thi đậu tiến sĩ?”

Mặc dù Tiêu Linh Linh mới là người mời khách, nhưng Triệu Tĩnh lại khiến cho mọi người

cảm thấy như hắn mới là chủ nhân.

Thấy Triệu Tĩnh rõ ràng là không muốn nói nhiều về chuyện này, Tiêu Linh Linh làm sao có thể cam tâm, lại một Lân nữa gỉả bộ ra vẻ buồn bã: “Lũ lụt thật là hại người quá đi, bách tính Giang Châu chịu nạn thì không nói, còn ảnh hưởng đến những người làm ăn như chúng ta, giá như ai đó có cách giải quyết được thì tốt biết mầy”.

“Chuyện lớn như vậy triều đình sẽ không khoanh tay đứng nhìn, Tiêu tiểu thư cứ yên tâm đi”.

Triệu Tĩnh thuận miệng nói một câu, mày Tiêu Lỉnh Linh hơi nhíu lại cố ý nói: “Lần này là cả Giang Châu íêu bị nạn rồi, đâu phải là một sớm một chiều có thế giải quyết được”.

“Nghiêm trọng như vậy sao! Cả Giang Châu đều bị ngập lụt?”, Triệu Tĩnh có chút khó tin.

Người trở về chỉ nói với hắn Giang Châu đã bị lũ lụt, nhưng không nói tình hình cụ thể.

Tiêu Huyền Sách ở một bên đang cúi đầu ăn cơm, lấm bẩm hai tiếng rồi ngẩng đầu lên: “Sao lại không, đường lớn đã có thể tắm rồi. Cá còn bơi thành đàn nữa kìa”.

Nói như thể hắn ta đã tận mắt chứng kiến vậy. Không thể không nói hai tỷ đệ nhà này đều rất giỏi trong việc bịa chuyện.

“Ngập đến đâu rồi?”

Triệu Tĩnh lại hỏi, Tiêu Linh Linh lên tiếng: “Lục Uyên lấy bản đồ ra đây”.

Lục Uyên trả lời một tiếng, từ trong túi vải bên người lấy bản đồ gấp và trải ra, Tiêu Linh Linh cũng không quan tâm được nhiều như vậy, đứng dậy chỉ tay vào đường đến huyện Hồng Vân trên bản đồ: “Chỉ cần thêm nửa tháng nữa là sẽ đến huyện Hồng Vân, đến lúc đó sẽ đỉ thẳng từ huyện Hồng Vân đến Kỉnh Châu”.

Triệu Tĩnh nhìn bản đồ gật gù: “Như vậy xem ra là khá nghiêm trọng, hệ thống sông ngòi ở Giang Châu phát triển, sông ngòi nhiều, địa hình lại thấp. Hơn nữa, Kinh Châu là một trong những đại châu sản xuất lương thực lớn nhất của Càn Quốc, hơn hai tháng nữa là đến mùa thu hoạch, nếu không bị ngập, thì sau này có lẽ sẽ là nạn đói”.

Tiêu Linh Linh gật đầu: “Không sai”.

“Nếu có cách nào có thể khiến dòng lũ đổi hướng, từ huyện Liễu chảy sang bên trái thì tốt rồi. Tuy nhiên, chuyện này cũng chỉ có thể cầu mong ông trời phù hộ”.

Ánh mắt Tiêu Linh Linh nhìn Triệu Tĩnh có chút quái dị, thịt trên tay hoàng tử điện hạ xoạch một tiếng rơi vào trong bát, khoảnh khắc này tinh thần của hắn được thỏa mãn vô cùng, nhìn Triệu Tĩnh đầy kích động: “Ngươi cũng nghĩ như vậy?”