Chương 29: Linh Tinh

Lúc này, Diệp Phong lên tiếng, nghĩ đến cảnh mình dẫn theo một đoàn sư huynh đệ đến Thiên Đạo Chiến Trường, đến lúc đó là bọn họ bảo vệ hắn hay là hắn bảo vệ tất cả bọn họ còn không chắc, dù sao thì người tụ tập càng nhiều thì hệ số an toàn tăng, nhưng khả năng gặp được nguy hiểm cũng tăng cao.

Nếu như gặp phải nguy hiểm, hắn cũng không thể nhìn sư huynh đệ tông môn chết ở đó được, chớ nói chi là hắn còn có hộ vệ đội phá của, an toàn không có vấn đề.

Hả?

Nghe ý nghĩ của Diệp Phong, Đại tổ lão cũng trầm tư.

"Được, nhưng mà một mình ngươi thì nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không thể tin tưởng bất cứ người nào."

"Hai ngày này, ngươi ở tông môn nghỉ ngơi cho tốt, ngày thứ ba sẽ xuất phát đến truyền tống để tiến vào Thiên Đạo Chiến Trường.”

Cuối cùng, Đại tổ lão vẫn đồng ý đề nghị của Diệp Phong.

...

Chờ Diệp Phong trở lại nơi ở của đệ tử nội môn, phát hiện năm vị sư huynh sư tỷ vẫn còn ở chỗ ở của mình, hắn tràn đầy ngạc nhiên hỏi: "Sư huynh sư tỷ, các ngươi còn chưa đi sao."

"Tiểu sư đệ, Đốn Ngộ Đan mà ngươi cho chúng ta ăn còn không?"

Nhìn thấy Diệp Phong trở về, Trần Hạo Vũ vội vàng hỏi thăm.

Dù đốn ngộ kết thúc đã lâu, năm thiên kiêu vẫn chưa tỉnh táo lại sau khi trải qua chuyện không thể tưởng tượng nổi như thế.

Một viên đan dược, lại có thể để cho người ta bước vào đốn ngộ chi cảnh trong nháy mắt, chẳng khác nào là một cơ duyên lớn.

Một viên đan dược như là một cơ duyên, bọn họ cũng không biết xấu hổ, chỉ mong có thể lấy được mấy viên nữa từ tay Diệp Phong.

"Không nhiều lắm, trước đó còn chín mươi viên Đốn Ngộ Đan, nhưng mà đã đưa bảy mươi viên trong đó cho Đại tổ lão rồi."

Nghe nói như thế, Hạ Thiên Thiên vội vàng hỏi: "Vậy hai mươi viên Đốn Ngộ Đan còn dư lại có thể lại cho sư tỷ một viên hay không, một viên là được!"

Nói xong, Hạ Thiên Thiên bắt đầu nũng nịu với sư đệ mới quen của mình, Hạ Thiên Thiên cũng bất chấp.

"Không được!"

Lúc này, Diệp Phong vội vàng lui lại mấy bước, nhìn năm thiên kiêu, vẻ mặt thành thật nói: "Còn lại hai mươi viên Đốn Ngộ Đan là cho chó của nhà ta ăn, Đại tổ lão muốn ta cũng không cho, đây là ranh giới cuối cùng của ta."

"Phá của!"

"Rất phá của!"

"Cực kỳ phá của!"

Nghe Diệp Phong nói như vậy, trong đầu năm thiên kiêu không khỏi vang lên đánh giá của Lạc Vô Danh dành cho Diệp Phong, có thể phá của cũng không thể phá của đến mức này chứ, loại này Đốn Ngộ Đan không kém gì cơ duyên thế mà lại đem đi cho chó ăn, hơn nữa còn là hai mươi viên!

"Tiểu sư đệ, là chúng ta đường đột, có thể được một viên Đốn Ngộ Đan đã coi như là cơ duyên của chúng ta, cơ duyên thứ này không cưỡng cầu được."

Lúc này, Trần Hạo Vũ lúng túng nói.

"Đại sư huynh, tại sao không cưỡng cầu được?"

"Ở chỗ Đại tổ lão có bảy mươi viên Đốn Ngộ Đan, đó là ta nộp lên cho tông môn, các ngươi thân là ngũ đại đệ tử hạch tâm của tông môn, Đốn Ngộ Đan không cho các ngươi dùng thì cho ai dùng?"

Bành! Bành! Bành!

Diệp Phong vừa dứt lời, năm người đều thi triển thân pháp sở trường, dùng tốc độ nhanh nhất vọt ra khỏi phòng.

"Tiểu sư đệ, chúng ta đi lấy Đốn Ngộ Đan, sau này có gì cần hỗ trợ, cứ gọi là chúng ta lập tức đến ngay!"

Không lâu sau, giọng Trần Hạo Vũ từ bên ngoài phòng vọng vào.

Ài!

Lúc này Diệp Phong thở dài, tự lẩm bẩm: "Nỗi bi ai của thần hào phá của, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi, bọn họ phí hết tâm tư lấy được một viên Đốn Ngộ Đan, kích động cùng vui sướиɠ của bọn họ ta hoàn toàn không cảm nhận được ở chính mình a."

"Chờ một chút!"

"Hệ thống, không phải trước đó ta cho ngũ đại tổ lão mỗi người một trăm vạn cực phẩm linh thạch sao, tại sao không có cho phần thưởng?"

Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, Diệp Phong vội vàng hỏi thăm hệ thống.

"Đinh! Bởi vì ngũ đại tổ lão cũng không có thực tình nhận, cũng chuẩn bị trả lại cho túc chủ, nên sự kiện phá của vẫn còn đang tiến hành, cũng không có kết thúc."

"Mẹ nó!"

"Không phải đâu, ngũ đại tổ lão này có phải là già đến đầu óc không bình thường hay không, cho tiền cũng không cần!"

Nghe hệ thống giải thích, trong nháy mắt, mặt Diệp Phong tràn đầy gân xanh, hắn hoàn toàn không ngờ được là ngũ đại tổ lão còn chuẩn bị trả lại cho hắn.

"Diệp Phong, không có quấy rầy ngươi nghỉ ngơi chứ."

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến!

Đại tổ lão Lạc Thiên Hình nở một nụ cười, từ bên ngoài đi vào.

"Không quấy rầy, không quấy rầy!"

"Đúng rồi, cực phẩm linh thạch ta cho các tổ lão cứ dùng thoải mái, tuyệt đối không nên khách khí với đệ tử, thứ đồ chơi đó ta có nhiều lắm."

Nếu đã biết được mục đích đối phương đến đây, sao Diệp Phong có thể cho đối phương trả linh thạch lại cho mình được chứ!

Tục ngữ nói, chặn đường tài của người khác không khác gì thù gϊếŧ phụ mẫu!

Mẹ!

Đang chuẩn bị trả lại linh thạch, Lạc Thiên Hình nghe nói như thế cũng ngẩn ra tại chỗ, như vậy còn lấy ra nữa được không?

Nhưng không trả lại cho Diệp Phong, nếu như bị truyền đi, năm lão gia hỏa bọn họ sẽ mất hết mặt mũi.

"Đại tổ lão, bây giờ ngươi tới, không phải là muốn trả linh thạch lại cho ta đó chứ?"

"Nói thật, mặc dù ta không biết linh thạch dự trữ trong Tinh Cực Tông như thế nào, nhưng toàn bộ linh thạch trong tông môn cộng lại sợ cũng không bằng được số lẻ của ta, ta thật sự không quan tâm chút cực phẩm linh thạch này đâu."

"Đúng rồi, Đại tổ lão, nếu như tông môn cần linh thạch, cứ nói với ta."

Cuối cùng Diệp Phong cũng không quên quảng cáo cho mình, mặc dù hắn cũng nói với Lạc Thiên Tuyết, nhưng mà Lạc Thiên Tuyết lại không cần.

"Vậy, không biết trong tay ngươi có Linh Tinh hay không?"

"Vừa khéo Linh Tinh của tông môn ta không đủ dùng, mà Linh Tinh lại là nguồn lực để duy trì mở ra đại trận hộ tông."

Thăm dò!

Mặc dù nói sự thật nhưng Lạc Thiên Hình làm như vậy cũng coi như là đang thử thăm dò, hắn muốn biết rốt cuộc Diệp Phong còn có bao nhiêu vốn liếng, nếu đúng là hắn có thể lấy ra một chút Linh Tinh, vậy thì có thể giải quyết khó khăn của Tinh Cực Tông.

Mặc dù Tinh Cực Tông chính là một trong số tông môn đỉnh tiêm trong Huyền Thiên đại lục, nhưng Huyền Thiên đại lục rộng lớn vô cùng, thế lực ngang cấp cũng không phải số ít, phát triển mấy ngàn năm, cũng có rất nhiều tử địch.